Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 89: Q.1 - Chương 89: Cút!




“To gan.” Cặp mắt hắn nhìn Thượng Trang tràn đầy tức giận.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, nàng thật không biết câu nào của mình đã làm hắn phẫn nộ như thế. Chỉ là cho dù không biết lý do, nàng cũng không sợ, còn hỏi ngược lại một câu: “Chẳng lẽ nô tỳ nói sai sao?”

“Cút!” Hắn dùng hết khí lực gạt tay nữ tử.

Nàng cũng thong dong đứng dậy, hành lễ với hắn: “Vậy nô tỳ xin cáo lui.”

Bọn họ, một đám bọn họ, nàng thật sự không hiểu.

Rời khỏi phòng Nguyên Duật Diệp, Thượng Trang vốn định đi thăm Linh Khuyết, nhưng nàng nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nên đi, dù sao nơi này là Thành vương phủ, mà nàng thì không phải tỳ nữ của Thành Vương, nếu đi sẽ có nhiều chuyện không tiện.

Dù sao hắn đã tự mở miệng kêu nàng cút, vậy thì nàng sẽ đi. Đến lúc đó, bên Tề Hiền phi nàng cũng có thể giải thích. Chủ tử đã lên tiếng, nàng thân là nô tỳ nhất định phải phục tùng.

Vừa ra tới cửa, phía sau liền có người gọi nàng: “Vu thượng nghĩa, Vu thượng nghĩa...”

Thượng Trang tò mò quay đầu thì thấy một nha hoàn liều mạng đuổi tới. Thấy nàng dừng bước, bước chân của nha hoàn kia càng nhanh hơn: “Vu thượng nghĩa, Vương... Vương gia kêu ngài quay về.”

Vương gia? Nàng không nghe lầm chứ?

Nàng cười xấu hổ: “Ngươi không sai chứ? Vừa rồi Vương gia còn kêu ta hồi cung mà.”

Nha hoàn vội vàng lắng đầu: “Thượng nghĩa đang nói đùa với nô tỳ sao? Nô tỳ sao dám nghe lầm lời của Vương gia chứ?” Chủ tử phân phó, nàng đương nhiên phải dựng lỗ tai lên, nào có chuyện nghe nhầm?

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, Nguyên Duật Diệp này rốt cuộc bị làm sao vậy? Vừa rồi còn kêu nàng cút, vậy mà chưa đến nửa nén nhang đã kêu nàng quay về.

Nói thật, nàng vô cùng khó chịu.

Nha hoàn kia cơ hồ đã sắp khóc, không ngừng năn nỉ nàng: “Thượng nghĩa mau theo nô tỳ về đi. Vương gia nói, nếu không kêu được ngài trở về, vậy... Sẽ phạt nô tỳ. Thượng nghĩa...”

Xấu hổ cười nói: “Ngươi nghĩ sai rồi đi? Vương gia mới vừa rồi bảo ta hồi cung đâu.”

Nàng còn muốn đi, nha hoàn liền quỳ xuống cầu xin.

Cuối cùng, nàng chỉ đành mang theo tức giận quay về.

Đẩy cửa phòng ra, mùi thuốc liền nhanh chóng đập vào mũi. Nàng đi vào mới thấy chén thuốc đặt trên bàn, bên trên còn một tầng hơi.

Hắn nửa dựa vào giường, thấy nàng vào liền liếc một cái, trách mắng: “Thật có cốt khí, kêu ngươi cút thì ngươi đúng là cút thật.”

Thượng Trang cười cười: “Ngài là chủ tử, ngài kêu cút, ai dám không cút chứ? Chẳng lẽ ngài lại muốn trách phạt nô tỳ sao?”

Ý tứ của nàng hắn làm sao không hiểu. Chỉ là lúc này thấy nàng thật sự trở về, trong lòng lại bất giác nổi lên một tia cao hứng.

Hắn nhất định là điên rồi!

“Lại đây hầu hạ bổn vương uống thuốc.” Hắn ra lệnh.

Nàng liền cầm chén thuốc đi qua, thổi nguội rồi mới đưa tới bên môi.

Hắn vừa uống một ngụm liền kêu: “Thật đắng.” Hắn nhíu mày, bộ dáng vô cùng thống khổ.

Thượng Trang không thèm để ý, chỉ châm chọc: “Tài nghệ Vương gia không bằng người khác nên mới bị thương, những lúc uống thuốc như vậy không nên kêu đắng.”

Hắn cắn răng, cái từ “Cút” kia cũng theo đó mà nghẹn trong họng.

“Nghe nha hoàn nói, hoàng thúc muốn tới vương phủ thăm bổn vương.” Thời điểm nói chuyện, hắn lặng lẽ nhìn nữ tử trước mặt.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, trượt tay làm cái thìa đập vào chén thuốc, lại nghe hắn tiếp tục: “Sao thế? Cảm thấy cơ hội tới rồi sao?”

Thượng Trang cười một tiếng, nếu Nguyên Chính Hoàn có thể tới đây, vậy liền chứng minh y không hề bị bệnh. Nếu thật là vậy nàng mới yên tâm. Lại đưa thìa thuốc tới môi hắn, hắn không uống, chỉ nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Bổn vương quyết định giữ ngươi ở lại, chờ y đi rồi mới thả ngươi ra. Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.