Một khắc này, trái tim Thượng Trang phảng phất như thiếu đi gì đó, nhìn không rõ, ngay cả đau đớn cũng quên đi.
Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng quay về, mà trước mắt sớm đã không còn nhìn thấy Linh Khuyết.
Nhưng bọn họ lại không biết, tại thời khắc này lại bắt đầu một loại thống khổ khác.
Có người đang tính toán, đồng thời cũng bị tính toán. Vô luận là hắn hay nàng, tất cả đều không ngoại lệ.
Thái Hậu lạnh lùng nở nụ cười, bà ta không muốn sự tình kết thúc đơn giản như vậy, lại không ngờ, mọi chuyện còn vượt qua suy nghĩ của bà ta.
Mộ Dung Vân Khương hoàn hồn, tiến lên đỡ Nguyên Duật Diệp, nhỏ giọng: “Sắc mặt Hoàng Thượng không tốt, có phải là mệt mỏi không?”
Thái Hậu nghe vậy cũng đưa mắt nhìn hắn, mở miệng: “Nếu Hoàng Thượng đã mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, ai gia cũng mệt rồi, hồi cung trước đây.” Dứt lời, bà ta được Ti Y dìu ra ngoài.
Thượng Trang chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định cáo lui.
Nguyên Duật Diệp động môi nhưng rốt cuộc cũng không gọi nàng lại.
Trên đường trở về, Phục Linh trước giờ không chịu ngồi yên lần đầu không nói nửa câu. Nha đầu cũng vô cùng kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ Linh Khuyết mà mình chán ghét lại bị ban chết như vậy.
Không khỏi cắn môi, nàng cảm thấy sự tình không hẳn là thế.
Nàng nhìn ra được, lần này Hoàng Thượng kiên quyết không tha, chỉ là... Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái!
Bất giác nhìn Thượng Trang, thấy khóe mắt nàng ẩn ẩn có nước, Phục Linh cả kinh, hoảng sợ gọi: “Tiểu thư...”
Thượng Trang như hoàn hồn, lập tức duỗi tay xoa xoa khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: “Không sao, chỉ là gió thổi vào mắt mà thôi.” Tuy nói là vậy nhưng trước mắt vẫn là cảnh tượng Linh Khuyết vứt khối ngọc bội kia, Thượng Trang đau đớn trong lòng, nhưng lại không có ai để giải bày.
Hai người đi về phía trước, vô tình gặp Dương Thành Phong vội vàng đi về hướng này. Thấy Thượng Trang, hắn liền hành lễ.
Thượng Trang không khỏi nhíu mày: “Dương tướng quân tới tìm Hoàng Thượng sao?”
Dương Thành Phong tựa như có chút giật mình, gật đầu đáp: “Vâng, Hoàng Thượng không có ở tẩm cung sao?” Vừa rồi nghe người trong cung nói Hoàng Thượng ở Càn Thừa Cung nên hắn mới lập tức chạy qua đây.
“Không phải.” Bất giác quay đầu nhìn Càn Thừa Cung, nàng nhẹ giọng, “Tướng quân vẫn là đợi thêm một lúc rồi đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lúc này... Sợ là không có thời gian.”
Xử lý xong chuyện của Linh Khuyết, lòng hắn khẳng định không hề dễ chịu hơn nàng.
Dương Thành Phong chần chờ, giờ khắc này chỉ có thể gật đầu đáp: “Vâng, vậy lát nữa mạt tướng mới qua.”
“Mấy ngày nay tướng quân cũng cực khổ rồi.” Thấy hắn nghiêng người tránh đường, Thượng Trang đỡ tay Phục Linh mà rời đi.
Trở về Cảnh Nhân Cung, vừa vào phòng, Huyên Chu ở bên ngoài vào bẩm báo: “Nương nương, Vân Phi nương nương tới.”
Không khỏi kinh hãi, Thượng Trang liếc nhìn Phục Linh. Phục Linh cau mày mở miệng: “Nàng ta tới làm gì? Không bằng để nô tỳ thay tiểu thư đi gặp.” Dứt lời, nha đầu nâng bước chuẩn bị rời đi.
Thượng Trang nghĩ nghĩ, vội gọi Phục Linh lại, lắc đầu nói: “Không cần, mời nàng ta vào đây.” Sau chuyện lần đó, Vân Phi cố ý tránh mặt nàng, thế thì tại sao hôm nay nàng ta lại tới?
Vân Phi tiến vào, sắc mặt nàng ta hôm nay không hề hoảng sợ như khi đó, ngược lại là như cảnh xuân tươi đẹp.
Thượng Trang hành lễ, nghe nàng ta cười nói: “Hiện tại đang ở trong tẩm cung của ngươi, những nghi thức xã giao này miễn đi.”
Thượng Trang nhẹ giọng đáp: “Đa tạ nương nương.”
Vân Phi không chút khách khí mà ngồi xuống, nhìn Thượng Trang chằm chằm một hồi, đột nhiên cười rộ lên. Thượng Trang còn chưa rõ nàng ta có ý gì thì nàng ta đã mở miệng: “Hôm nay bổn cung mới biết, chuyện lần trước vì sao ngươi không nói ra, thì ra, ngươi cũng có tư tâm như vậy. Thật không dễ dàng gì, Vu muội muội!”
Nàng ta theo chân Nguyên Duật Diệp từ Thành Vương phủ vào cung, cho nên rất rõ thái độ của hắn đối với Linh Khuyết không hề bình thường, cả hậu cung này chỉ sợ không ai có thể động được tới Linh Khuyết. Vu Tu Dung không phải cơ thiếp xuất thân từ Thành Vương phủ, nhưng không ngờ nàng cũng biết đạo lý này! Hại nàng ta còn lo lắng nàng sẽ đem chuyện mị dược chính mình giá họa cho Linh Khuyết nói ra, không ngờ, ngược lại chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Thượng Trang ngây ra, lúc này nàng mới hiểu nàng ta ám chỉ việc gì.
Vân Phi lại tiếp tục: “Hoàng Thượng tuy nói sẽ vì Hoàng Hậu nương nương mà xử tử ả ta, kỳ thật chúng ta đều biết, chuyện của Hoàng Hậu nương nương chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.”
Thượng Trang bình tĩnh mở miệng: “Những chuyện này nương nương vốn không nên nói trước mặt thần thiếp.”
“Sao hả? Chuyện này nói ngươi nghe, ngươi sợ sao? Đừng tưởng bổn cung không biết, lần này, công lao của ngươi cũng rất lớn.” Vì rất nhiều chuyện xảy ra, hơn nữa còn có Vu Tu Dung thêm mắm thêm muối trước mặt, Hoàng Thượng mới không chút do dự mà ban chết cho Linh Khuyết.
Thượng Trang chỉ cười: “Thần thiếp không làm chuyện thương thiên hại lý, vì sao phải sợ? Ngược lại là nương nương người, có một số việc sau này đừng động tới thì tốt hơn.”
Sắc mặt Vân Phi lập tức thay đổi, nhưng bề ngoài vẫn cười nói: “Chuyện bổn cung làm không phải giúp đỡ ngươi rất nhiều sao? Hôm nay bổn cung tới chẳng qua chỉ muốn đa tạ ngươi, sau này ngươi đi cầu của ngươi, ta đi đường của ta!” Dứt lời, nàng ta đứng dậy, được cung nữ dìu ra ngoài.
“Nương nương đi thong thả.” Ánh mắt dõi theo thân ảnh nữ tử rời đi chậm rãi thu về.
Lúc này chỉ sợ Vân Phi sẽ càng nhìn chằm chằm nàng thôi! Nếu như nàng ta tin rằng Linh Khuyết chết là vì nàng ở bên tai Nguyên Duật Diệp thổi gió, vậy thì nàng chỉ đành nhận.
Vân Phi không chấp nhận Linh Khuyết, nàng ta chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nếu có thể, nàng thật sự hi vọng chính mình có thể dùng cách ve sầu thoát xác trốn khỏi nơi này.
Chậm rãi ngồi xuống, tiếp theo, nàng lại nghĩ tới Linh Khuyết. Nguyên Duật Diệp nói Mạc Tầm thích muội ấy, cho nên mới muốn đưa muội ấy tới Thục Quận. Bất giác nắm chặt hai tay, hắn thật sự rất yêu Linh Khuyết, xuất cung, hi vọng là đường lui tốt nhất. Nếu không, với địch ý giữa hắn đối với Nguyên Chính Hoàn, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không đưa muội ấy tới Thục Quận, địa bàn của y.
“Tiểu thư...” Thấy nàng thất thần, Phục Linh nhỏ giọng gọi.
Thượng Trang hoàn hồn, đưa mắt nhìn Phục Linh, bất giác hỏi: “Ngươi nói xem, Mạc thị vệ thật sự thích Linh Khuyết sao?”
Không nghĩ nàng lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Phục Linh sợ run lên, sau nửa ngày mới không vui mà đáp: “Thích hay không thì có thế nào, nàng ta không phải đã bị Hoàng Thượng ban chết rồi sao?” Lời tuy nói vậy nhưng nội tâm Phục Linh vô cùng tinh tường, nếu không thích, Mạc Tầm chắc chắn sẽ không làm vậy.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới, nàng liền thấy tức giận, kể cả khi lúc đó ở Hoàn Vương phủ, đối với những chuyện Mạc Tầm làm, nàng đều có chút khó chịu.
Thượng Trang mỉm cười, kỳ thật nàng rất giống Nguyên Duật Diệp, chỉ hi vọng ngày tháng trôi qua Linh Khuyết sẽ được bình an, hi vọng muội ấy sẽ quên mọi thứ ở nơi này.
Quên...
Trong lòng hiện lên cái tên của người nọ, nàng biết, một ly Vong Tình Thủy, tất cả đều sẽ quên đi, chỉ là thật sự chỉ quên một người sao?
Cửa sổ bị một trận gió thổi tới làm bật ra, thời điểm Phục Linh tới đóng, nhìn bóng cây trong nội viện, nàng không khỏi mở miệng nói: “Tiểu thư, trưa rồi.”
Buổi trưa là thời điểm hành hình.
Nhắm chặt hai mắt lại, có lẽ nàng nên tin tưởng Nguyên Duật Diệp, bởi vì đối phương là Linh Khuyết. Nguyên Duật Diệp sủng muội ấy như muội muội, cho nên, hắn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.
Kỳ thật, nàng hiểu cảm giác của Linh Khuyết.
Từ nhỏ mất đi song thân, cùng thân nhân duy nhất thất lạc nhiều năm, sau đó, muội ấy gặp Nguyên Duật Diệp, tại thời điểm cho rằng chính mình đã tìm được hạnh phúc, một câu “Không yêu” như phá vỡ mọi thứ tốt đẹp nhất trong tim.
Đó là tuyệt vọng, không phải sao?
Mà nàng, cũng giống như vậy.
Tìm muội muội bao nhiêu năm, ngày nào nàng cũng nghĩ tới khoảnh khắc tỷ muội gặp lại, nhưng có ngờ đâu sự tình lại đi tới nước này.
Nửa tháng ngắn ngủi và khoảng thời gian dài đằng đẵng về sau, có lẽ nàng không thể gặp lại muội ấy nữa rồi. Có điều, muội ấy có thể xuất cung, có được cuộc sống an tĩnh, nàng nên cảm thấy vui mừng.
Nguyên Chính Hoàn, y sẽ cho nàng uống Vong Tình Thủy sao?
“Tiểu thư.” Phục Linh đóng cửa trở về, nhíu mày hỏi, “Người sao vậy?”
Thượng Trang cười nhạt lắc đầu: “Không sao.” Nói xong, chợt nhớ tới ngọc bội trên người, nàng bất giác đưa tay lên cổ áo, lấy ra.
Ngọc bội kia hôm nay không thể mang theo trên người, nàng sợ sẽ bị Nguyên Duật Diệp nhìn thấy, nhưng đặt trong Cảnh Nhân Cung lại không an toàn. Đồ vật là chết, nhưng người lại sống, nếu để kẻ có ý xấu trông thấy, sợ là...
Phục Linh nhìn ngọc bội trong tay tiểu thư nhà mình, nghi hoặc hỏi: “Ư, đây không phải ngọc bội tiểu thư lấy từ Khánh Hợp Cung sao?” Nàng vẫn còn nhớ vật này là Linh Khuyết lấy ra, đúng vậy, có hai phần, một phần bị Linh Khuyết vừa rồi đập vỡ ở Càn Thừa Cung.
Thượng Trang ngước mắt nhìn, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định giao ngọc bội cho Phục Linh, trịnh trọng nói: “Vật này, ngươi cất kỹ, nhớ rõ, ngoại trừ ta, không được cho bất kỳ ai trông thấy nó, hiểu chưa?”
Phục Linh kinh hãi, chỉ biết nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trước mặt: “Sao tiểu thư lại giao cho nô tỳ?”
Nhét ngọc bội vào tay nha đầu, nàng thở dài: “Bởi vì ta chỉ tín nhiệm ngươi.” Nàng nghĩ, nếu lần đó không giao ngọc bội cho Linh Khuyết, có lẽ nàng sớm đã phát hiện được muội muội của mình.
Thượng Trang lắc đầu, những điều này, bây giờ hối hận đã không còn kịp.
Tay Phục Linh run lên, vội vàng gật đầu, nói: “Tiểu thư chờ một chút, nô tỳ sẽ trở lại ngay.” Nói rồi, nàng xoay người chạy đi.
Thượng Trang có chút mờ mịt mà nhìn, nha đầu này chạy cũng nhanh đấy!
Ngồi trong phòng một lúc, Phục Linh liền chạy về, nàng đóng cử phòng, thò tay từ trên cổ lấy ra một món đồ. Thượng Trang định thần lại, là một túi thổ cẩm nhỏ. Phục Linh cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ giấu ngọc bội bên trong, như vậy dù có rớt ra cũng không ai thấy được.”
Nội tâm khẽ động, Thượng Trang không khỏi bật cười: “Nha đầu thông minh.”
Lại giấu túi gấm vào, Phục Linh mới nói: “Tiểu thư mới là thông minh, nô tỳ chẳng qua chỉ theo sau học hỏi thôi.”
Thượng Trang cười bất đắc dĩ, ở nơi này, thông minh đủ dùng sao?
Cho nên, nàng cảm thấy chính mình rất may mắn, bởi vì ở nơi này, nàng vẫn còn Nguyên Duật Diệp che chở.
“Tiểu thư.” Phục Linh tựa như nhớ tới một chuyện, do dự trong chốc lát mới tiếp tục, “Tiểu thư, nô tỳ có vài câu muốn nói.”
Thượng Trang ngước mắt nhìn, nha đầu này trước nay nói chuyện đều rất thẳng thắn, hôm nay như vậy, nàng ngược lại có chút không thích ứng, vì thế gật đầu: “Có gì cứ nói.”
Phục Linh ghé sát bên tai nàng, nhỏ giọng: “Tiểu thư, người sinh hài tử cho Hoàng Thượng đi, nô tỳ nghe lão nhân trong cung nói, mẫu bằng tử quý.”
Không ngờ nha đầu lại nói vấn đề này, Thượng Trang giật mình, đen mặt trách mắng: “Ngươi nghe ai nói?”
“Tất cả mọi người đều nói như vậy.” Phục Linh không hề sợ hãi, tiếp tục, “Nương nương nào trong cung cũng muốn sinh hài tử cho Hoàng Thượng. Tiểu thư, chẳng lẽ Hoàng Thượng không có ý này sao?”Thật kỳ quái, Hoàng Thượng sủng ái tiểu thư ai cũng nhìn ra được, ngài ấy sao có thể không muốn có đứa con riêng của chính bọn họ?
Người không không biết nhưng nàng thân là thị nữ thân cận bên Thượng Trang, nàng vô cùng rõ ràng, tiểu thư tới nay vẫn là một thân hoàn bích.
Tới lúc này, nàng cũng thay tiểu thư sốt ruột.
Thân thể Thượng Trang cứng đờ, Nguyên Duật Diệp...
Hắn nói sẽ chờ tới ngày nàng cam tâm tình nguyện.
Trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh hắn trúng mị dược ở Càn Thừa Cung, ngày đó, nàng thật sự muốn giao chính mình cho hắn nhưng hắn cự tuyệt, hắn nói, nàng không phải giải dược.
Hắn thật sự yêu nàng, cho nên mới không muốn để nàng có một tia nuối tiếc.
Thượng Trang cắn môi, lời Phục Linh nói, nàng không dám nghĩ tới. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng nàng rất loạn, ai có thể ngờ thời điểm tìm được muội muội, nàng lại là nữ tử nam nhân muội ấy thích.
Bỗng dưng đứng bật dậy.
Phục Linh cả kinh, nhìn nàng nâng bước ra ngoài.
“Tiểu thư.” Nha đầu vội đuổi theo, nhỏ giọng, “Tiểu thư đi đâu vậy?” Chẳng lẽ vì nàng nói như vậy, tiểu thư liền muốn qu Càn Thừa Cung tìm Hoàng Thượng sao? Mặc dù biết suy nghĩ đó rất không hợp lẽ thường, có điều nàng vẫn giữ chút hi vọng.
Thượng Trang không dừng bước, chỉ nói: “Tùy tiện đi dạo chút thôi.”
“À.” Phục Linh nhẹ nhàng đáp, tùy tiện đi theo. Tới Càn Thừa Cung đi, lòng nàng thầm cầu nguyện.
Lặng lẽ nhìn nha đầu bên cạnh, thấy được ánh mắt của nàng ấy, Thượng Trang thở dài. Nàng làm sao không rõ Phục Linh đang nghĩ gì, chỉ là với tình hình hôm nay, nàng ấy làm sao biết được?
Tính toán thời gian, sự tình bên Khánh Hợp Cung hẳn đã xong, nàng ra ngoài chẳng qua là muốn đi xem mà thôi.
Giữa tháng hai, hoa nở rộ, Thượng Trang dẫn Phục Linh đi loanh quanh, ngước mắt, từ vị trí này có thể nhìn thấy cánh cửa của Khánh Hợp Cung.
Đứng đó một lát liền thấy một đoàn người từ trong Khánh Hợp Cung đi ra, dẫn đầu là một thái giám, trong tay còn cầm một món đồ màu vàng. Không cần nhìn Thượng Trang cũng biết đó là thánh chỉ ban chết.
Trái tim thắt chặt, xem ra, hành hình đã hoàn tất.
Phục Linh đứng ở sau nhìn, nhịn không được mà mở miệng: “Tiểu thư, người nghĩ Linh Thục Viện sẽ chọn chết thế nào?” Một người cực đoan như vậy, bộ dáng Linh Khuyết lúc chết Phục Linh thật sự đoán không ra.
Ai ngờ, Thượng Trang lại trầm giọng: “Độc dược.”
Phục Linh kinh ngạc nhìn nàng, nhíu mày hỏi: “Sao tiểu thư có thể khẳng định?” Nàng cảm thấy, kiểu người như Linh Khuyết sẽ không chọn cách chết an tĩnh như vậy. Cũng không biết vì sao, nàng lại nghĩ tới thanh chủy thủ. Nghĩ tới đây, chính mình không khỏi càng hoảng sợ, nàng khát máu tới thế sao?
Thượng Trang không trả lời.
Kỳ thật nàng không biết Linh Khuyết đã chọn cái gì, nhưng nàng biết, hôm nay, ngoại trừ Hạc Đỉnh Hồng bên ngoài, căn bản sẽ không xuất hiện chủy thủ hay ba tấc vài trắng. Mà Hạc Đỉnh Hồng kia khẳng định đã bị động tay chân.
Lúc xoay người, bọn họ nhìn thấy một nam tử đứng cách đó không xa.
Phục Linh căng lớn hai mắt, cao hứng gọi: “Tiểu thư, có phải Hoàng Thượng không?”
Nguyên Duật Diệp cũng nhìn thấy Thượng Trang bên này, trong lòng nao nao, lập tức nâng bước đi tới.
Hắn chỉ có một mình, sau lưng không thấy Trương công công đi theo. Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, chỉ là lúc này không định hỏi hắn.
Hắn tới nắm lấy tay nàng, thấp giọng: “Đi thôi, tất cả đều ổn thỏa.”
Hắn nói tất cả đều ổn thỏa, nàng đương nhiên tin.
“Vậy chuyện chôn cất...”
“Cũng đã sắp xếp xong xuôi.”
Đi theo sau nam tử, ngẩng đầu nhìn hắn, Thượng Trang nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng: “Có thể để ta đi tiễn nàng không?” Lời này nàng đã nghĩ rất lâu, nhưng tới hiện tại mới nói ra được.
Nàng biết không nên làm vậy, chỉ là, bản thân vẫn nhịn không được.
Hắn không biết đó là thân muội muội của nàng, là người thân duy nhất của nàng ở trên đời này.
Trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, nếu hắn cự tuyệt, nàng nên dùng lý do thuyết phục hắn đây?
Lại không ngờ, hắn chỉ nhíu mày hỏi: “Tiễn đưa nàng ấy, nàng dùng lý do gì?”
Thượng Trang giật mình, lập tức cao hứng trở lại. Hắn đã nói như vậy, nghĩa là chỉ cần nàng có đủ lý do, hắn sẽ đồng ý để nàng đi tiễn Linh Khuyết. Khẽ cười, nàng tới gần hắn, thấp giọng: “Chuyện này đương nhiên không cần Hoàng Thượng lên tiếng, ta sẽ khiến Thái Hậu chính miệng cho ta đi tiễn Linh Khuyết.”
Nguyên Duật Diệp cả kinh, ngoái đầu nhìn nàng.
Nàng vẫn cười như trước, tỏ vẻ chắc chắn: “Yên tâm, ta tự có biện pháp.”
Đáy mắt hắn lộ rõ sự lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ có bàn tay nắm tay nàng chậm rãi buộc chặt. Hắn thở dài một hơi, đột nhiên dừng bước, tựa vào lan can bên cạnh ngồi xuống.
Thượng Trang nghĩ nghĩ, cũng ngồi xuống.
Không ai nói chuyện, không khí chợt trở nên thật an tĩnh.
Phục Linh không tiến lên, chỉ đưa mắt nhìn hai người, tuy có chút khó hiểu nhưng không dám hỏi nhiều.
Qua một lúc lâu, Nguyên Duật Diệp đột nhiên bật cười, nghiêng đầu nhìn Thượng Trang, nói: “Vu Nhi cũng cười một cái đi, chuyện không vui đã qua, ngày sau nàng ấy sẽ được vui vẻ.”
Ngày ấy mà hắn nói là sau khi Linh Khuyết quên đi hắn sao?
Đúng vậy, Mạc Tầm sẽ đối tốt với muội ấy. Khi đó, thời điểm Nguyên Chính Hoàn thay Mạc Tầm cầu hôn, y cũng từng nói, Mạc Tầm sẽ không bạc đãi Linh Khuyết, mà y cũng vậy. Cho nên, Linh Khuyết tới Thục Quận, bọn họ còn gì phải lo lắng chứ?”
Nghĩ như vậy, nàng cuối cùng cũng cao hứng trở lại.
Nam tử không để ý tới xung quanh mà duỗi tay ôm nàng, cả người tựa vào Thượng Trang, cười nói: “Thật mệt mỏi, nhiều ngày rồi không có lấy một giấc ngủ sâu.” Ngữ khí của hắn tuy lộ vẻ mệt mỏi nhưng rõ ràng là cao hứng.
Thượng Trang vốn bị hắn ôm ở nơi này, thân thể có chút co lại, nhưng thời điểm nghe hắn nói lời này, nội tâm nàng cũng dần vui vẻ.
Phục Linh nhịn không được mà che miệng cười, lại nghe Nguyên Duật Diệp đột nhiên nói: “Không được nhìn, coi chừng trẫm cho người đào hai mắt ngươi!”
Hung vậy sao? Phục Linh không hề sợ hãi, ngược lại còn hỏi: “Dám hỏi Hoàng Thượng, ngài không cho nô tỳ nhìn cái gì?”
Vừa muốn nhìn nha đầu to gan kia, cả người Thượng Trang bất giác bị nam tử bên cạnh giữ chặt, môi mỏng in lên cánh môi mềm mại của nàng.
“A!” Thượng Trang hoảng sợ mở to mắt nhìn, hắn vậy mà...
Khóe miệng Phục Linh vừa cong lên đã thấy nam tử quen mắt nhìn, cắn răng: “Còn nhìn!”
Phục Linh lúc này mới xoay người, trong lòng thầm kêu oan uổng, động tác nhanh như vậy, bảo nàng tránh thế nào. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, một chút phẫn nộ cũng không có, ngược lại nàng vẫn nhịn không được mà bật cười. A, nàng điên mất!
Thượng Trang đỏ mặt: “Còn ở bên ngoài!” Lại để cho cung nhân nhìn thấy, nàng phải làm sao đây?
Hắn thì lại bật cười: “Đúng rồi, ta quên mất, chẳng qua là bị Phục Linh kích thích.”
“Hoàng Thượng...” Phục Linh cả kinh, việc này sao lại biến thành lỗi của nàng?
Nam tử khẽ cười đứng dậy kéo theo Thượng Trang, nói: “Tới Cảnh Nhân Cung ngồi một lát, thật nhớ trà đậm đặc trong cung của nàng.”
Lời hắn nói khiến Thượng Trang bất giác nghĩ tới Huyên Chu, trong lòng không khỏi buồn bực vô cớ.
Thấy hai người đã rời đi, Phục Linh mới khẽ cắn môi, thoáng hừ một tiếng rồi nâng bước theo sau.
Trở về Cảnh Nhân Cung, ngồi xuống, Thượng Trang mới phân phó Huyên Chu đi pha trà. Trà được dâng lên, nàng liền đuổi nàng ta ra ngoài, ngay cả Phục Linh cũng cho lui xuống.
Rót trà đưa cho hắn, thời điểm hắn nhận, Thượng Trang mới nhìn rõ vết thương trong lòng bàn tay phải của hắn. Hôm đó hắn dùng lực tự đâm chính mình, hôm nay vết thương mặc dù đã đóng kén nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, thoạt nhìn vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Thượng Trang xoay mặt đi, không dám nhìn tiếp.
Hắn cúi đầu thổi thổi mới uống ngụm trà, sau đó cau mày nói: “Thật đắng, nàng có muốn nếm thử không?”
Thượng Trang hoàn hồn, vội nói: “Vẫn là Hoàng Thượng tự mình hưởng thụ đi.” Trà đắng như vậy, nàng đương nhiên sẽ không uống.
Hắn duỗi tay nắm chặt tay nàng, nói: “Ngày mai chôn cất rồi, nàng không phải có lời muốn nói với Thái Hậu sao? Đi đi, ta ở Cảnh Nhân Cung chờ nàng, tối nay không đi đâu cả.”
Trái tim Thượng Trang thoáng động, hắn nói tối nay không đi là có ý gì? Dường như nàng đã hiểu đôi chút.
Hắn sẽ không bức bách nàng, hắn chỉ muốn xem nàng có nguyện ý hay không mà thôi.
Không yên tâm mà gật đầu, Thượng Trang đứng dậy rời đi.
Phục Linh và Huyên Chu đều ở ngoài chờ hầu hạ, thấy Thượng Trang đi ra, cả hai đều lộ thần sắc căng thẳng. Nàng chỉ nhìn Phục Linh, mở miệng: “Cùng bổn cung tới Úc Ninh Cung một chuyến.”
Phục Linh giật mình, lập tức thức thời không nói gì thêm, chỉ tiến lên dìu nàng ra ngoài.
Huyên Chu ngơ ngác đứng nhìn, lại đột nhiên nghe Nguyên Duật Diệp ở trong lên tiếng. Nàng vội vàng xoay người đi vào, cúi đầu hỏi: “Hoàng Thượng có gì phân phó?”
Hắn trầm giọng: “Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ở Cảnh Nhân Cung, lát nữa Trương Liêu tới thì nói với hắn không cần vào đánh thức trẫm, không có chuyện gì thì cứ ở ngoài chờ là được.”
Huyên Chu đáp lời, thấy hắn đặt ly trà xuống đứng dậy liền tiến lên dìu hắn.
.............................
Thượng Trang lên cỗ kiệu, Phục Linh liền buông màn xuống
Trên đường đi, Phục Linh hỏi về Nguyên Duật Diệp, biết hắn tối nay sẽ ở lại Cảnh Nhân Cung, nàng vô cùng cao hứng. Còn về Linh Khuyết, nha đầu này hiện tại đã không còn bận tâm, bởi vì tương lai Hoàng Thượng có thể toàn tâm toàn ý với tiểu thư nhà mình.
Đã tới Úc Ninh Cung, đúngg lúc Ti Y đang chăm sóc mấy chậu u lan trong viện, thấy Thượng Trang tới, cung nữ lập tức hành lễ.
“Thái Hậu đâu?”
Ti Y vội đáp: “Hoàng Hậu nương nương tới, đang cùng Thái Hậu trò chuyện. Thỉnh nương nương chờ một lát, nô tỳ vào trong bẩm báo một tiếng.” Dứt lời, nàng liền buông bình nước trong tay xuống, xoay người đi vào.
Rất nhanh Ti Y đã trở lại, nhẹ giọng: “Thái Hậu nói, thỉnh nương nương vào trong.”
Thượng Trang không khỏi cảm thấy khó xử, hôm nay nàng tới không phải để nói chuyện phiếm, huống hồ hiện tại còn có Mộ Dung Vân Khương, có rất nhiều lời nàng không thể nói thẳng, chỉ là Ti Y đã vào bẩm báo, vậy nàng cứ vào trong trước rồi tính.
“Tham kiến Thái Hậu, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Thượng Trang hướng từng người hành lễ.
Thái Hậu cười mở miệng: “Hôm nay không biết là ngày tốt gì mà cả hai người các ngươi đều tới trò chuyện với ai gia. Vu Tu Dung, ngồi đi.” Thái Hậu thoạt nhìn vô cùng cao hứng.
Thượng Trang tạ ân, sau đó tiến lên trước, ngồi xuống.
Mộ Dung Vân Khương nhìn Thượng Trang, hỏi thăm: “Nghe nói mấy ngày trước Vu Tu Dung sinh bệnh, hiện tại đã tốt hơn chưa?”
“Tạ nương nương quan tâm, đã không còn gì đáng ngại.” Khi đó là vì Linh Khuyết, hôm nay chuyện của muội ấy coi như đã được giải quyết, chờ muội ấy xuất cung, tương lai nàng cũng không còn gì phải lo lắng.
Mộ Dung Vân Khương khẽ cười, cũng không tiếp tục hỏi.
Thái Hậu nhấp ngụm trà, mở miệng: “Cung nữ của ai gia nói lúc chuyển mấy bồn u lan có thấy Hoàng Thượng tới cung của ngươi, sao vậy, ngươi sao lại có thời gian rảnh rỗi tới Úc Ninh Cung này của ai gia?”
Thượng Trang cả kinh, chỉ có thể đáp: “Hoàng Thượng vốn muốn cùng thần thiếp tới thỉnh an Thái Hậu, chỉ là mấy ngày nay ngài ấy rất mệt mỏi, ngồi ở cung thần thiếp một lúc đã ngủ. Thần thiếp không dám làm phiền Hoàng Thượng, cho nên mới một mình tới, lại không ngờ Hoàng Hậu nương nương cũng trùng hợp ở đây.”
Thái Hậu một tiếng: “Chẳng qua là vì chuyện của Linh Thục Viện, hành động lần này của Hoàng Thượng, ai gia cũng cả kinh. Hiện tại ngài ấy mệt mỏi cũng đúng thôi.” Cho dù nữ tử trước mặt có nói gì bên tai Nguyên Duật Diệp, nhưng lần này hạ lệnh xử tử Linh Khuyết, hắn hẳn phải đắn đo một hồi lâu mới quyết tâm mở miệng. Sợ là ngay cả trái tim hắn lúc này cũng thấy bất lực.
Dù sao, Linh Khuyết cũng từng là người hắn sủng ái nhất.
Mộ Dung Vân Khương cúi thấp đầu, nhỏ giọng: “Việc này là lỗi của thần thiếp, hậu cung vốn không nên phát sinh sự tình như vậy.”
Thời điểm ở Càn Thừa Cung, có mặt Thái Hậu, có mặt Thượng Trang, nàng vẫn khuyên Nguyên Duật Diệp tha cho Linh Khuyết.
Thái Hậu khẽ cười, mặc kệ lời này của Hoàng Hậu là thật hay giả, bà ta chỉ nói: “Hoàng Hậu quá hiền lành rồi. Ngươi là chủ lục cung, có một số việc kỳ thật không cần Hoàng Thượng ra mặt.”
Sắc mặt Mộ Dung Vân Khương lập tức thay đổi, vội nói: “Thần thiếp ngu muội.”
Thượng Trang chỉ im lặng ngồi nghe, việc này, nàng không nên xen vào.
Thái Hậu chỉ cười, lại vòng vo hỏi: “Đúng rồi, nghe nói mai là ngày kị của lệnh tôn?”
Mộ Dung Vân Khương lần nữa cả kinh, ngày mai là giỗ của phụ thân, kỳ thật hôm nay nàng tới đơn giản là cầu Thái Hậu ân chuẩn cho mình ngày mai xuất cung đi bái tế, lại không ngờ Thái Hậu là người nhắc tới trước.
Nàng đứng lên, quỳ xuống: “Vâng, thần thiếp khẩn cầu mẫu hậu ân chuẩn cho thần thiếp ra ngoài bái tế phụ thân.”
“Đúng là một hiếu nữ.” Thời điểm nói lời này, Thái Hậu bất giác nhớ tới nhi tử của mình. Trong lòng có chút chua xót, đợi trăm năm về sau, liệu còn ai có thể nhớ rõ ngày giỗ của bà đây?
Thấy sắc mặt bà ta tái đi, Thượng Trang biết Thái Hậu nhớ tới Thái Tử rồi. Tâm tình người đầu bạc kẻ đầu xanh, nàng hiểu, cái cảm giác này đích thực sống không bằng chết.
Mộ Dung Vân Khương vẫn cúi đầu: “Phụ thân mất mười lăm năm rồi, khi trước hằng năm vời thời điểm này, thần thiếp sẽ gác đêm cho cha, năm nay chỉ sợ sẽ là thần cuối. Thần thiếp biết, với thân phận Hoàng Hậu, thần thiếp không tiện xuất cung, cho nên khẩn cầu mẫu hậu ân chuẩn cho lần cuối cùng này. Về sau, thần thiếp sẽ không đi nữa.”
Thái Hậu thở dài:“Tây Chu lấy chữ hiếu để trị thiên hạ, ngươi là Hoàng Hậu, có hiếu tâm này đương nhiên là tốt. Ai gia sao lại không đồng ý? Bên phía Hoàng Thượng ai gia sẽ đi nói, ngươi không cần bận tâm.”
“Tạ mẫu hậu.” Mộ Dung Vân Khương dập đầu.
Thanh Nhi ở sau cũng nở nụ cười, tốt quá, Thái Hậu đồng ý rồi.
Thượng Trang cũng cười nói: “Có từ mẫu như Thái Hậu là may mắn của Hoàng Thượng, cũng là may mắn của thiên hạ.”
Thái Hậu xùy một tiếng: “Vu Tu Dung thật biết nói chuyện.”
Thượng Trang vẫn khẽ cười, tiếp tục: “Hoàng Hậu nương nương tang nghĩa như thế, Hoàng Thượng đương nhiên cũng sẽ như vậy.” Nàng là muốn nói với Thái Hậu, bà ta không cần lo lắng, đợi trăm năm sau, Nguyên Duật Diệp và con cháu của hắn vẫn sẽ tận hiếu đạo với bà ta.
Ý tứ của nàng Thái Hậu đương nhiên nghe được, bà ta không khỏi giật mình, bất giác hoảng hốt. Hôm nay tuy cung kính gọi mình một tiếng “mẫu hậu”, nhưng hắn thật sự có thể như một nhi tử đối đãi với bà ta sao?
A, chưa tới cuối cùng, ai có thể nói rõ?
Có điều, hiện tại bà mới là Thái Hậu tôn quý, mà Tề Hiền Phi xưa kia kiêu ngạo nay chỉ có thể ảm đạm chôn dưới đất. Nghĩ tới điểm nay, nội tâm liền cao hứng.
Thanh Nhi dìu Mộ Dung Vân Khương đứng dậy, lần nữa ngồi xuống mới lặng lẽ lui một bước đứng cạnh hầu hạ.
Mặc kệ vì lý do gì, đối với chuyện Thái Hậu đồng ý cho mình xuất cung, Mộ Dung Vân Khương đều cảm động tới rơi nước mắt.
Thái Hậu chậm rãi thu hồi tâm tư, lại mở miệng: “Mộ Dung gia các ngươi một lòng tận trung với Tây Chu, điều này ai gia biết. Ngày mai cho Thừa Tướng tạm buông chính sự một ngày đi, để hắn cũng tận hiếu đạo của người làm nhi tử.”
Mộ Dung Vân Khương liền cười nói: “Thần thiếp thay ca ca tạ ơn Thái Hậu, chỉ là huynh ấy không phải kẻ chịu ngồi yên, để Thái Hậu chê cười rồi.”
“Ai gia sao có thể chê cười? Ai gia l à vui vẻ.”
Thượng Trang vẫn lặng lẽ ngồi nghe, Mộ Dung Vân Sở vừa trung thành vừa tận tâm với giang sơn Nguyên thị, chỉ là chẳng biết tại sao, nàng lại có một loại cảm giác khác thường, tựa như có chỗ nào đó vô cùng kỳ quái. Nàng cắn môi, rốt cuộc kỳ lạ ở điểm nào, nàng lại không nói được.
Ngồi thêm một lát, Mộ Dung Vân Khương nói phải hồi cung chuẩn bị chút đồ để ngày mai ra ngoài, vì thế đứng dậy cáo lui.
Thái Hậu cũng không giữ lại, đợi nàng ấy ra ngoài, bà ta mới đưa mắt nhìn Thượng Trang, mở miệng hỏi: “Ngươi thì sao? Có chuyện gì quan trọng?”
Xem ra Thái Hậu sớm đã đoán được mục đích Mộ Dung Vân Khương tới, cho nên mới đột nhiên nó những lời kia. Thượng Trang không khỏi tò mò, như vậy mục đích nàng tới Thái Hậu cũng đoán được sao?
Thu hồi tâm tư, Thượng Trang thấp giọng: “Thái Hậu lợi hại như vậy, thần thiếp nghĩ người sớm đã đoán được.”
Thái Hậu hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của ngươi, ai gia thật sự không biết.”
Không đoán được? Thượng Trang có chút khiếp sợ, đúng rồi, không biết cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ nghĩ, nàng mở miệng: “Thần thiếp cũng muốn thỉnh chỉ xuất cung.”
Thái Hậu buông ly trà trong tay xuống, nhíu mày nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy hứng thú.
“Ngày mai Linh Thục Viện nhập thổ quy an, thần thiếp muốn ra ngoài tiễn nàng ấy đoạn đường cuối cùng.”
Thái Hậu bật cười: “Sao hả? Ngươi cũng sợ sao?”
Thượng Trang cúi thấp đầu: “Thần thiếp cũng chỉ vì muốn ngừa vạn nhất. Thái Hậu cũng biết, có một số việc trước đó có thể to gan đi làm, nhưng về sau nhát gan thu dọn tàn cuộc vẫn tốt hơn. Dù gì, đấu người thì dễ, nhưng quỷ thì không.”
Thời điểm nhắc tới “Quỷ”, sắc mặt Thái Hậu có chút thay đổi, bà ta có lẽ nhớ tới lúc trước bản thân cũng muốn ra tay hại chết Linh Khuyết, có điều không thành công mà thôi. Giờ phút này nghe Thượng Trang nói, bà ta chỉ lạnh giọng: “Được, dù sao người cũng đã chết, đi đưa tiễn đoạn đường cuối cùng cũng không có gì to tát.”
Thượng Trang lập tức đứng dậy, quỳ xuống: “Thần thiếp đa tạ Thái Hậu, thần thiếp sẽ cho người vẽ bùa, chắc chắn không để nàng ta quay lại hoàng cung.”
Thái Hậu thở dài, nói: “Đứng lên đi. Hoàng Thượng còn ở Cảnh Nhân Cung chờ ngươi, không còn gì nữa thì trở về đi. Ai gia cũng mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.”
Cáo lui ra ngoài, Phục Linh không vui mà hỏi: “Tiểu thư thật sự muốn xuất cung sao?”
Nha đầu này ngày càng thông minh, lúc này đã biết đổi góc độ hỏi, không hề trực tiếp đề cập tới Phục Linh.
Thượng Trang “Ừ” một tiếng, lại nói: “Nếu ngươi không muốn ra ngoài thì ở trong cung chờ ta.”
“Tiểu thư!” Nàng sao có thể là người như vậy? Đương nhiên là tiểu thư đi đâu, nàng đi theo đó.
Thượng Trang cười cười, chẳng qua chỉ trêu đùa một chút mà thôi, không ngờ nha đầu này lại tưởng là thật.
Trở về Cảnh Nhân Cung, xa xa nhìn thấy cửa cung mở rộng, tựa hồ còn có thân ảnh của Huyên Chu, Thượng Trang kinh hãi, vội nhanh bước tiến lên.
Huyên Chu nghe được thanh âm, quay đầu thấy Thượng Trang đã về liền vội hành lễ.
“Hoàng Thượng đâu?” Nàng hỏi.
Huyên Chu trả lời: “Hồi nương nương, vừa rồi không biết Trương công công nói gì đó với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nghe xong liền vội vàng rời đi. Nô tỳ đang muốn thu dọn ly trà thì người về rồi.”
Phục Linh “A” một tiếng, trên gương mặt nhỏ nhắn chỉ có thất vọng.
Thượng Trang không tiếp tục truy hỏi, xem ra là chuyện quan trọng, nếu không hắn sẽ không đột ngột rời đi.
Trái tim thoáng động, không phải là chuyện của Linh Khuyết có vấn đề chứ?
Thấy Huyên Chu định ra ngoài, Thượng Trang vội gọi nàng ta lại, hỏi: “Đúng rồi, thời điểm Hoàng Thượng rời đi có nói gì không?”
Huyên Chu lắc đầu: “Không có. Trương công công và Dương tướng quân cùng tới, Hoàng Thượng đi rất gấp.”
Dương Thành Phong?
Hắn tới, vậy là sự tình của Linh Khuyết không có vấn đề gì.
Thượng Trang thoáng yên lòng, phất tay cho Huyên Chu rời đi.
Phục Linh có chút bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu thư, chi bằng nô tỳ xuống chuẩn bị ít điểm tâm, lát nữa người tự mình mang qua cho Hoàng Thượng được không?”
Tâm tư của nha đầu này thật là... Lúc nào cũng muốn hai người họ có cơ hội ở cùng nhau, ngay cả chút hi vọng cũng phải bắt lấy.
Thượng Trang lắc đầu, hắn có chuyện cần làm, mà nàng cũng phải chuẩn bị để ngày mai xuất cung, vì thế nói: “Được, ngươi chuẩn bị điểm tâm đi, lát nữa đưa qua cho Hoàng Thượng, thuận tiện nói Thái Hậu đã ân chuẩn cho ta ngày mai xuất cung. Ngươi chỉ cần nói vậy, Hoàng Thượng nghe sẽ lập tức rõ.”
Nghe nửa câu đầu, Phục Linh còn vô cùng cao hứng, nhưng nghe hết vế sau, nàng lại không khỏi thất vọng. Nhưng cho dù phiền muộn, lúc này cũng không thể làm thêm được gì, nha đầu chỉ đành khom người rời đi.
Thượng Trang một mình ngồi trong phòng, nghĩ tới ngày mai xuất cung, đáy lòng đột nhiên khẩn trương.
Từ khi đại hôn của Nguyên Chính Hoàn vào nửa tháng trước xuất hiện thích khách, tới nay vẫn không có chút tin tức về hôn kỳ của y.
Thượng Trang không biết là nguyên nhân là gì, nhưng trước nay chưa từng có ý định đi làm rõ. Nàng chỉ nghĩ tới một chuyện, lúc ấy Nguyên Duật Diệp nói Thục Quận xảy ra chuyện, sợ là sẽ không có ai tới đón Linh Khuyết, vậy hôm nay thì sao?
Bọn họ sẽ phái ai tới?
Hít một hơi thật sâu, tất cả chờ nàng xuất cung sẽ biết, không phải sao?
Vô luận là ai, nàng biết, Nguyên Chính Hoàn sẽ không tới.
Đừng nói là đón Linh Khuyết, hơn nữa Nguyên Duật Diệp cùng từng nói, hắn sẽ không bao giờ truyền y hồi kinh.
Phục Linh đã làm điểm tâm xong, nha đầu chỉ vào báo với nàng một tiếng rồi mang đồ trực tiếp qua Càn Thừa Cung.
Thời điểm Phục Linh trở về sắc trời đã tối, nàng vừa vào cửa liền mở miệng: “Hoàng Thượng không nói nhiều, chỉ dặn tiểu thư phải cẩn thận.”
Thượng Trang gật đầu, lại hỏi: “Hoàng Thượng không sao chứ?”
“Thời điểm nô tỳ tới, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn một mình Hoàng Thượng, cho nên hẳn là không có việc gì.” Nghe ngữ khí của hắn, nàng thật không phát hiện được gì.
Thượng Trang gật đầu, không tiếp tục truy vấn.
Hắn không nói là vì không muốn mọi người lo lắng, nếu đã vậy, nàng cũng không cần hỏi tới.
Khi nào muốn nói, hắn sẽ tự nói.
..............................
Hôm sau, ngày mười sáu tháng hai, thời điểm xuất cung, trời vô cùng u ám, hơn nữa còn có sương mù.
Thái Hậu đứng trên cao nhìn xuống, hôm nay thời tiết như vậy, bà ẩn ẩn cảm thấy sẽ có điềm xấu. Một nữ tử bị xử chết vốn không có tư cách chôn cất đàng hoàng, chỉ là nhìn vào tình cảm giữa Linh Khuyết và Nguyên Duật Diệp khi xưa, bà cũng không định nói nhiều.
Thượng Trang một thân y phục trắng thuần khiết cùng Phục Linh ngồi xe ngựa xuất cung.
Xuất hành không quá nhiều người, chỉ có vài kẻ khiêng quan tài, theo sau là bốn thái giám và cung nữ.
Thượng Trang ngược lại không có quá nhiều lo lắng, những thứ Linh Khuyết cần mang theo, còn cả người âm thầm bảo hộ muội ấy, tất cả Nguyên Duật Diệp chắc chắn sẽ có an bài.
Phục Linh hạ màn che xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
Thượng Trang chỉ lắc đầu.
Linh Khuyết không thể vào lăng mộ của hoàng gia, bởi vì nơi đó chỉ dành riêng cho đế hậu, mà Linh Khuyết chẳng qua chỉ là một phi tử ban chết, hẳn là sẽ được đưa ra khỏi thành, tìm một miếng đất rồi chôn. Theo nàng biết, cách ngoại thành không xa có một nơi chuyên dùng để an táng người chết.
Có điều cũng may, Linh Khuyết không thật sự chết, nếu không, thân muội muội có kết quả như vậy, Thượng Trang thật không biết phải làm sao.
Ngoài thành, xe ngựa trực tiếp dừng trước ngôi chùa chuyên siêu độ cho vong linh.
Thượng Trang một thân y phục trắng toát đi vào. Bên trong, tiếng than khóc vang lên khắp nơi, Phục Linh tựa như dựa vào thân thể Thượng Trang, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta phải ở đây một đêm sao?”
Thượng Trang gật đầu, đã nói với Thái Hậu như vậy, nàng đương nhiên phải ở lại một đêm, hơn nữa càng quan trọng là, nàng muốn sự tình của Linh Khuyết được giải quyết ổn thỏa, như thế bản thân mới có thể an tâm hồi cung.
Thái giám sớm đã sắp xếp sương phòng, dẫn Thượng Trang qua.
Lúc này trời vẫn còn sáng, quan tài của Linh Khuyết được đặt trong nội đường của hậu viện, sẽ có tăng nhân tụng kinh siêu độ, sau đó mới có thể hạ táng.
Ngôi chùa này không nhỏ, phía sau còn có một cái hồ, nhìn không ra rốt cuộc là do người đào hay vốn thuộc về tự nhiên.
Chờ trong phòng, mãi tới trưa vẫn không có ai tới. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, sương mù vẫn dày đặc như lúc tới, cảnh trí ngoài ba trượng không thể nhìn rõ ràng.
Thời tiết nhiều sương như vậy thật sự là rất hiếm thấy.
Không biết vì lý do gì, Thượng Trang lại ẩn ẩn cảm thấy không yên.
Nàng lập tức lắc đầu, không đâu, có lẽ là vì bản thân đang ở ngôi chùa này, tâm tình không giống khi trước.
Hít một hơi thật sâu, dù sao nàng cũng không giống như người tới đây, nàng không phải thật sự tới đưa tiễn người chết.
Hiện tại không thấy mặt trời, cho nên không thể nhìn ra giờ nào, chỉ khi thuận miệng hỏi thái giám bên cạnh, nàng mới biết thì ra đã tới giờ thân.
Theo thái giám ra ngoài, bên ngoài đã có người chờ xuất phát. Phục Linh dìu Thượng Trang lên xe ngựa, ước chừng đi nửa canh giờ, xe mới chậm rãi dừng lại.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: “Tới nơi rồi, thỉnh nương nương xuống xe.”
Quan tài cẩn thận được nâng lên, Thượng Trang chỉ lặng lẽ theo sát từ xa. Sắc trời đã bắt đầu trầm xuống, lại thêm sương mù dày đặc chưa tan, hai cung nữ rụt người lại, khuôn mặt run lên vì sợ hãi.
Phía trước sớm đã có chỗ đất được đào sẵn, xung quanh có rất nhiều bia mộ.
Phục Linh nhỏ giọng bên tai nàng: “Vận khí của Linh Thục Viện xem như không tồi, nếu không, phi tần được ban chết còn có thể nhập thổ quy an sao? Đúng là giống cung nhân của nội cung mất đi, cho dù khi sống ngươi có bao nhiêu phong quang, chết rồi cũng chỉ còn một bãi đất hoang mà thôi.”
Thượng Trang khẽ quát: “Ở nơi này ngươi cũng dám nói lung tung sao?”
Phục Linh le lưỡi, không nhiều lời nữa.
Mắt thấy quan tài được hạ xuống, lại đắp thêm bùn đất lên, Thượng Trang không khỏi lo lắng. Chôn như vậy, muội ấy còn có thể hít thở sao?
Rời khỏi khu mộ trở về chùa, đáy lòng Thượng Trang vẫn vô cùng bất an.
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.
Thượng Trang không ngủ, vừa qua giờ Dậu, bên ngoài truyền tới tiếng thì thầm. Nàng không gọi Phục Linh, chỉ nghe người kia nói: “Hoàng Thượng căn dặn nương nương muốn xem thì cứ đi xem, thuộc hạ xin đắc tội.” Dứt lời, hắn sải bước về phía trước, nắm lấy eo nàng, từ cửa sổ phía sau nhảy ra ngoài.
Thượng Trang che miệng, tránh cho bản thân kêu ra tiếng.
Khu mộ trong đêm so với ban ngày càng thêm an tĩnh.
Thị vệ đặt nàng phía sau gốc cổ thụ, sau đó một mình tiến lên.
Thượng Trang không bước ra ngoài, chỉ thấy bên đó có ba bốn thân ảnh. Trời quá tối, nàng không nhìn rõ lắm.
Qua một lúc, tựa hồ có người tới. Kẻ đó tới gần, mở miệng: “Trở về nói với Hoàng Thượng, bảo Hoàng Thượng cứ yên tâm, việc này từ giờ trở đi, Mạc Tầm sẽ xử lý.”
Thượng Trang cả kinh, Mạc Tầm tự mình tới?
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể buông xuống, nhìn cách Mạc Tầm chiếu cố Nguyên Chính Hoàn, nàng biết việc này giao cho hắn, chính mình có thể yên tâm.
Mạc Tầm lại nói: “Các ngươi tránh đi.”
Thị vệ dẫn đầu theo bản năng nhìn về phía đại thụ nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Nhoáng một cái, mấy bóng đen đều thoáng tan biến.
Thượng Trang không khỏi giật mình, nhưng nàng biết, Mạc Tầm tới là để cứu người. Nghĩ như vậy, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
Đúng lúc này, trong bóng đêm lại truyền tới một thanh âm, mà nụ cười trên mặt Thượng Trang lập tức cứng lại.
Nguyên Chính Hoàn!
Nguyên Duật Diệp không triệu y hồi kinh, y sao có thể viện cớ chuyện của Linh Khuyết theo Mạc Tầm mà tới đây?