Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 227: Q.1 - Chương 227: Giải dược




Nguyên Duật Diệp khẽ cười, không gì là không thể. Đã đồng ý với Vu Nhi không giết y, hắn đương nhiên sẽ không dùng thứ không có thuốc giải. Khi đó Tiên Hoàng băng hà, Tề Hiền Phi cũng ra đi, mà mọi chuyện ở Hưng Viên đều chỉ về hướng Nguyên Chính Hoàn, hắn hận, vì thế mới nghĩ ra cách này.

“Là tình cổ!” Hắn trầm giọng.

Tình cổ và tình hoa bắt mạch đều không thể phát hiện, mà trước đó chính miệng hắn nói đây là tình hoa, mọi người đương nhiên sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.

Việc này, ngay cả Linh Khuyết hắn cũng không nói.

Nghĩ tới, Nguyên Duật Diệp không khỏi cười cười. Kỳ thật hai chén rượu ngày đó đều không vấn đề, độc nằm trong rượu Nguyên Chính Hoàn uống trước đó.

Với tình tình vủa Vu Nhi, nàng chắc chắn sẽ đoạt hai chén rượu, hắn đã biết, làm sao có thể hạ độc?

Thanh phu nhân chấn kinh, vô luận thế nào bà cũng không ngờ sự tình lại là như vậy. Nếu không phải thời điểm tới tìm bà Mạc Tầm nói Nguyên Chính Hoàn trúng tình hoa, nếu không phải tình hoa phát tác giống tình cổ, bà có lẽ đã nghĩ tới khả năng này.

Nhìn chằm chằm người trước mặt, tình cổ có thuốc giải, chỉ cần dùng máu người hạ độc làm thuốc dẫn là có thể giải.

“Hoàng Thượng đúng là dụng tâm lương khổ.” Thanh phu nhân chậm rãi mở miệng, đây cũng là lần đầu tiên bà phải thay đổi cách nhìn một người, nhưng thật may, Nguyên Chính Hoàn vẫn còn cứu được.

Nguyên Duật Diệp chỉ trầm giọng: “Như thế trẫm đã có thể giao dịch với ngươi chưa?” Hắn không cần gì cả, chỉ cần thuốc giải mị tâm.

Sắc mặt Thanh phu nhân trầm xuống, qua nửa ngày lại hỏi: “Hoàng Thượng phái người bắt y hồi kinh, như vậy cứu hay không cứu có gì khác nhau?”

Hắn nhíu mày: “Y là hoàng thúc của trẫm, cho dù hồi kinh, trẫm cũng chẳng thể làm gì. Không lẽ ngươi cho rằng trẫm muốn giết y sao?”

Thanh phu nhân giật mình, hai tay nắm chặt thành đấm, bà đúng là hồ đồ rồi, sao lại nói như thế? Nam tử trước mặt là thông minh, nói không chừng đã nhìn ra manh mối trong câu nói của bà.

“Thân thể hoàng thúc đã khỏe trở lại nhưng không chịu nói với trẫm một tiếng, việc này có gì tốt mà giấu diếm chứ?”

Thanh phu nhân im lặng không đáp, dùng mạng của nàng đổi mạng của Nguyên Chính Hoàn, với bà mà nói đương nhiên là có lợi, chỉ là lần này Nguyên Chính Hoàn hồi kinh, e rằng không an toàn.

Quan hệ giữa bà và Nguyên Chính Hoàn đương nhiên do Mộ Dung Vân Sở nói với hắn, mà cho đến hiện tại bà vẫn nghĩ không ra vì sao Mộ Dung Vân Sở lại biết bà?

Tuổi tác hắn xấp xỉ Nguyên Chính Hoàn, theo lý mà nói sẽ không biết thân phận của bà.

Việc này quả thật kỳ quái.

“Ngươi không muốn lập tức đồng ý cũng không sao, trẫm cho ngươi thời gian cân nhắc. Ngươi là thần y, trẫm không có y thuật cao siêu như ngươi, nhưng việc hạ độc không hề thua kém, ngươi có thể từng bước thử xem.” Hắn tới bên cửa sổ, chắp tay sau lưng.

Thanh phu nhân cắn răng, lời hắn nói, bà sao có thể không hiểu?

Trầm tư nửa ngày, Thanh phu nhân mới lên tiếng: “Độc trên người nàng do Bùi Nguyên Sùng Hạ, ta có thể nói Hoàng Thượng biết, trong tay Bùi Thiên Sùng chỉ có độc dược, không có thuốc giải. Hoàng Thượng muốn ta cứu người không phải là không thể, chỉ là hai mươi năm trước ta đã thề, có hai loại người quyết không cứu.”

Nguyên Duật Diệp xoay người, nhìn chằm chằm bà ta: “Nói!” Nhìn chằm chằm vị thần y trước mặt, hắn biết bà tính tình quái dị, tuy là thần y nhưng rất khi ra tay cứu giúp. Hắn đúng thật không biết bà còn có “hai loại người không cứu“.

“Người Bùi Thiên Sùng muốn giết, không cứu. Người Bùi Thiên Sùng muốn cứu, không cứu.” Thanh phu nhân chậm rãi nói.

“Ngươi!”

Tóm lại là một câu, người có liên quan tới Bùi Thiên Sùng bà ta không cứu.

Thanh phu nhân không màng vẻ thịnh nộ của hắn, vẫn trầm giọng: “Thuốc dẫn giải tình cổ đã nằm trong tay Hoàng Thượng, vậy nếu dùng mạng của ngài để đổi không phải rất tốt sao?”

“Ngươi có ý gì?” Hắn ngày càng cảm thấy quan hệ giữa bà ta và Nguyên Chính Hoàn không tầm thường. Hắn thật không ngờ bà ta có thể vì Nguyên Chính Hoàn mà cân nhắc cẩn thận như vậy.

Thanh phu nhân nhìn hắn, gằn từng chữ: “Hoàng Thượng có thể dẫn độc lên người mình.” Tay giấu dưới ống tay áo bỗng nhiên nắm chặt, bà chậm rãi nói: “Nếu không, ta không đổi.”

Nguyên Duật Diệp cắn răng: “Nếu trẫm không đồng ý? Ngươi đừng quên, thứ hoàng thúc đang cần đang nằm trong tay trẫm.”

Thanh phu nhân cười chắc chắn: “Hoàng Thượng đã nói ta biết độc trên người Chính Hoàn không phải tình hoa, vậy ta còn sợ cái gì. Nếu nàng chết rồi, cả đời y sẽ không có được nàng, cho dù yêu cũng không chịu quá nhiều nỗi khổ da thịt.” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng bà ta vô cùng rõ ràng, chỉ bằng vị trí của nữ tử kia trong lòng Nguyên Duật Diệp, hắn nhất định sẽ đồng ý, mà bà cũng quyết không để Nguyên Chính Hoàn chịu khổ.

Nguyên Duật Diệp đột nhiên bật cười: “A, xem ra ngươi cũng chẳng phải thần y gì.”

Thanh phu nhân cũng cười nói: “Một tay giết người một tay cứu người, đây là chuyện quá thường tình. Nói như vậy, Hoàng Thượng đồng ý?”

Hắn hừ một tiếng, gật đầu.

Chẳng qua là chút việc nhỏ mà thôi, hắn sao có thể không đồng ý?

..............................

Đêm nay Thượng Trang nghỉ ngơi trong xe ngựa, bên ngoài vô cùng an tĩnh, chỉ nghe tiếng củi lửa bập bùng. Phục Linh ở cạnh hầu hạ, đột nhiên nghe tiếng bước chân tới gần.

Nàng cả kinh mở to hai mắt, vừa nhấc màn xe lên liền thấy Mạc Tầm. Nha đầu kinh hãi, bật thốt lên: “Chuyện gì?” Trong tiềm thức của nàng, Mạc Tầm tới đây chắc chắn không có ý tốt.

Mạc Tầm chỉ lạnh lùng một câu: “Lên đường thôi.”

“Hiện tại?” Đang là ban đêm, cách hừng đông còn rất lâu, sao lại không nghỉ ngơi?

Mạc Tầm không thèm đáp, xoay người rời đi.

Phục Linh vội vàng nhảy xuống xe ngựa đuổi theo, bắt lấy ống tay áo của hắn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, sớm lên đường thì sớm tới nơi, tiểu thư nhà ngươi ngươi không cần đánh thức, ta chỉ đến nói với ngươi một tiếng mà thôi.” Hắn thấp giọng giải thích rồi nhanh chóng rời đi, bên kia còn phải thu dọn, nhanh chóng lên đường.

Phục Linh sững sờ đứng nhìn, hiện tại chỉ có thể lên xe ngựa. Thấy Thượng Trang còn đang ngủ, nàng cũng không nỡ gọi.

Chỉ chốc lát sau, Linh Khuyết tới, đoàn xe lại lên đường.

Mạc Tầm đi theo bên cạnh xe ngựa của Nguyên Chính Hoàn, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Nguyên Chính Hoàn “Ừ” một tiếng: “Người bên kinh thành truy đuổi không ngừng, chúng ta không thể trì hoãn nữa. Nếu tính toán không sai, có lẽ còn hai canh giờ này nữa sẽ bị đuổi kịp.”

An Lăng Vu nghe tới khẩn trương, gấp gáp nắm tay y, hỏi: “Tại sao lại đuổi theo chúng ta?”

Nguyên Chính Hoàn nhìn nàng, chỉ nhẹ giọng: “Việc này nàng không cần quản, không sao đâu.”

An Lăng Vu tuy vẫn còn lo lắng nhưng y đã nói vậy, nàng liền không nhiều lời. Không tự chủ mà nhấc màn nhìn chiếc xe ngựa kia, nàng cắn môi, không lẽ là Hoàng Thượng phái người đến bắt Thượng Trang?

Nghĩ tới đây, An Lăng Vu không khỏi kinh hãi.

Như vậy Nguyên Chính Hoàn là đoạt nữ nhân của hoàng đế, tội danh này một khi bị định chính là xử tử.

Có điều nàng biết, muốn Nguyên Chính Hoàn buông tay Thượng Trang, đó là chuyện không thể nào. Lần nữa lặng lẽ nhìn y, thấy y không hề nhìn mình, tựa hồ đang rơi vào trầm tư, nàng cũng thức thời ngậm miệng.

Khi Thượng Trang tỉnh lại đã là ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao. Cảm thấy trong người có chút khô nóng, nàng đưa tay gạt tấm chăn ra. Linh Khuyết nhìn nàng, không nói chuyện, chỉ có Phục Linh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư tỉnh rồi sao? Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Thượng Trang lắc đầu, muốn ngồi dậy.

Phục Linh vội đỡ nàng: “Tiểu thư định làm gì?”

“Ta muốn xem chúng ta tới đâu rồi.” Đêm qua mặc dù mệt mỏi ngủ sớm nhưng tiếng bánh xe nhấp nhô luôn vang vọng bên tai, có lẽ là xe ngựa lên đường không ngừng nghỉ, điều này khiến nàng không khỏi nghi hoặc.

Phục Linh trả lời: “Nô tỳ cũng không biết đã tới đâu rồi.” Dứt lời, nha đầu duỗi tay vén màn xe lên.

Thượng Trang nhìn ra ngoài, nhíu mày. Đường tới Thục Quận phải đi về phía Tây, nhưng hiện tại nhìn mặt trời, bọn họ lại đang đi về phía Tây Nam.

Thật sự kinh hãi, Thượng Trang vội hỏi: “Hôm nay chúng ta phải đi đâu?”

Phục Linh sợ run lên, không đáp, ngược lại là Linh Khuyết quay đầu, cau mày nói: “Đương nhiên là đi Thục Quận.” Việc này còn phải hỏi sao?

Thượng Trang nhích người lại gần cửa sổ, xác định bản thân không nhìn lầm, nàng liền cắn răng gọi: “Mạc Tầm...” Khí lực nàng không lớn, hiện tại gọi người thanh âm hoàn toàn bị tiếng bánh xe bao phủ.

Phục Linh không biết nàng định làm gì nhưng vẫn gấp gáp gọi: “Mạc thị vệ! Mạc thị vệ!”

Mạc Tầm đi đằng trước nghe Phục Linh đột nhiên lớn tiếng gọi mình, thoáng sửng sốt, vội vàng cho ngựa đi chậm lại. Đợi xe ngựa của Thượng Trang tới, qua cửa sổ hắn nhìn Phục Linh, hỏi: “Có chuyện gì?”

Phục Linh không nói lời nào, ngược lại là Thượng Trang lên tiếng: “Chúng ta đi đâu?” Đây không phải đường tới Thục Quận?

Nghe nàng hỏi vậy, Linh Khuyết kinh ngạc, ngây ra mà nhìn Mạc Tầm.

Mạc Tầm theo bản năng nhìn xe ngựa của Nguyên Chính Hoàn, quay đầu nói: “Ta chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử.” Dứt lời, hắn liền giục ngựa đi về phía trước.

Thượng Trang cắn môi, nghe Linh Khuyết ngồi cạnh hỏi: “Không phải đường đi Thục Quận sao?”

Phục Linh cũng bật thốt lên hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu?”

Sắc mặt Thượng Trang ngày càng khó coi, phía Nam, nàng chỉ có thể nghĩ tới Lê Quốc. Nàng thật không ngờ Nguyên Chính Hoàn và người Lê Quốc vẫn còn liên hệ. Nàng thật sự nghĩ không ra, vì sao đang êm đẹp y không về Thục Quận, ngược lại muốn đi Lê Quốc.

Càng nghĩ, thân thể bắt đầu khó chịu. Phục Linh thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội khuyên: “Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi. Vương gia nói chờ đến nơi sẽ có thuốc giải.” Kỳ thật bọn họ phải đi đâu, nàng thật sự không rõ, có điều nàng mặc kệ là đi nơi nào, nàng chỉ cần nơi họ đến có thuốc giải của tiểu thư.

Thượng Trang khẽ cười, thuốc giải...

A, nàng còn không biết bản thân có thể chống cự tới lúc đó hay không, mà Thanh phu nhân, bà ấy sẽ nguyện ý cứu nàng sao?

Mạc Tầm thu ánh mắt về, nghe Nguyên Chính Hoàn hỏi: “Chuyện gì?”

“À, nàng ấy hỏi chúng ta đi đâu.” Mạc Tầm hoàn hồn đáp, “Thuộc hạ không nói gì cả.”

Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn thoáng thay đổi, cũng không tiếp tục nhắc tới việc này, chỉ nói: “Bên phía sư phụ ngươi không cần truyền tin, biết chúng ta không ở kinh thành, sư phụ sẽ tự rời đi.” Nếu truyền tin, e rằng dễ bị bại lộ hành tung.

“Vâng.”

Đoạn đường này, Nguyên Chính Hoàn không hề hạ lệnh nghỉ ngơi, mà nhóm truy binh vội vàng đuổi về hướng Thục Quận, c hắc chắn không ngờ y sẽ xuống Tây Nam.

Mười hai thành trì phía Tây Nam đã bị người Lê Quốc chiếm đóng.

Gần tới Vũ Thành, Nguyên Chính Hoàn cuối cùng cũng lên xe ngựa với Thượng Trang.

Y nắm chặt tay nàng, hỏi: “Thấy thế nào? Chúng ta sắp tới nơi rồi.”

“Lê Quốc sao?” Nàng trầm giọng hỏi.

Phục Linh và Linh Khuyết đều kinh ngạc nhìn nàng, nàng nói, bọn họ đi Lê Quốc?

Linh Khuyết cả kinh hỏi: “Vương gia... Tại sao phải đi Lê Quốc?”

“Nếu trở về Thục Quận, giờ phút này e rằng đã bị tóm quay lại kinh thành.” Bên ngoài truyền tới thanh âm lạnh lùng của Mạc Tầm.

Nguyên Chính Hoàn nhấp môi, không nói gì.

Xe ngựa đi ngang Lương Thành nhưng không vào trong, dù cách rất xa vẫn có thể ngửi thấy mùi hư thối. Mọi người không tự chủ duỗi tay che miệng mũi, Nguyên Chính Hoàn đưa tay che miệng mũi giúp Thượng Trang, ánh mắt không tự chủ mà như tìm kiếm gì đó.

Thượng Trang bỗng nhiên cả kinh, người Lê Quốc từng hạ lệnh tàn sát dân trong thành, nơi này chẳng lẽ là...

Nghĩ tới, nàng giãy giụa muốn đứng lên. Nguyên Chính Hoàn dùng sức giữ nàng lại, nhẹ giọng: “Đừng nhìn.”

Mở to mắt nhìn nam tử trước mặt, Thượng Trang miễn cưỡng cười hỏi: “Ngài nói xem người Lê Quốc sao phải làm như vậy? Những bá tánh đó chẳng qua đều là người tay trói gà không chặt.” Thời điểm nói chuyện, nàng theo bản năng mà nhớ lại tuổi thơ, cả thôn bị cường đạo đồ sát. Cha nàng, nương nàng, còn cả hàng xóm láng giềng đều bị chúng giết chết.

Thân thể nhịn không được mà run rẩy.

Linh Khuyết cũng theo lời nàng mà hồi tưởng tới chuyện kia, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Không giống Thượng Trang, nàng chỉ cần quay đầu liền có thể nhìn thấy thành trì phía xa, cho dù khoảng cách xa như vậy, chắc chắn nhìn không rõ, nhưng trong một khắc, nàng sợ hãi tới căn bản không dám quay đầu.

Nguyên Chính Hoàn nắm chặt tay Thượng Trang, trầm giọng: “Có đôi khi, giết người là bất đắc dĩ.”

Thượng Trang vẫn cười: “Nhưng mạng của họ là do phụ mẫu cho.” Ai có thể có quyền đồ sát bọn họ?

“Thượng Trang.”

Tàn sát dân chúng trong thành, ngay từ đầu ai cũng không nghĩ tới việc này, ai cũng không ngờ, chỉ tiếc, Lê Quốc đã không còn vốn liếng khai chiến với Lê Quốc.

Nhìn nữ tử trước mặt, nàng là nữ tử Nguyên Duật Diệp yêu, dùng nàng đương nhiên có thể uy hiếp hắn, chỉ là hôm nay, y đã không thể làm được nữa rồi.

Bàn tay to lớn chậm rãi lướt qua gương mặt tái nhợt của nữ tử.

Thượng Trang quay đầu, thấp giọng: “Ta biết, là thù quốc thù nhà.”

Ánh mắt nam tử xiết chặt, không tự chủ mà cười cười, nàng quả nhiên đã đoán được.

Phục Linh nghe không hiểu gì cả, nàng chỉ biết cuộc đối thoại giữa tiểu thư và Vương gia khiến nàng như lạc đường trong sương mù.

Linh Khuyết đương nhiên cũng không hiểu hết, nhưng có vài điều nàng có thể nghe ra, không tự chủ mà bật thốt lên hỏi: “Vương gia có quan hệ với người Lê Quốc?”

Nguyên Chính Hoàn nhìn nàng, khẽ cười: “Không chỉ có ta, muội cũng có quan hệ.”

Linh Khuyết giật mình, đúng vậy, mọi người đều cho rằng nàng là công chúa Lê Quốc, hiện tại nghe Nguyên Chính Hoàn thẳng thắng như vậy, nội tâm không khỏi xoắn xuýt. Theo bản năng mà nhìn Thượng Trang, nàng và Thượng Trang đều rõ ràng, nàng không phải công chúa Lê Quốc.

Phục Linh “A” lên một tiếng, chấn động nhìn mấy người trong xe, có điều tiểu thư đã không nói gì, nàng cũng không dám nhiều chuyện.

Nhìn Nguyên Chính Hoàn, giờ khắc này Thượng Trang mới dám khẳng định suy nghĩ của mình.

Nàng xác thật đã đoán được thân phận của y từ lúc biết y không trở về Thục Quận, ngược lại đi về hướng Lê Quốc, mà khởi đầu của hoài nghi chính là hai cái bớt hình trăng lưỡi liềm kia. Không thể có hai cái bớt giống hệt nhau xuất hiện, cho dù là song sinh cũng không thể nào.

Khả năng duy nhất chính là có người giả mạo.

Cho nên, Nguyên Chính Hoàn căn bản không phải Nguyên Chính Hoàn.

Đầu ngón tay run lên, nàng nghĩ, có lẽ nàng đã biết y là ai.

Thảo nào ngày đó nàng nói người Lê Quốc sẽ không trợ giúp y, y lại nói, vĩnh viễn không có ngày như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì y chính là thái tử Lê Quốc, Tiêu Dự.

Y đối tốt với Linh Khuyết vì y cho rằng Linh Khuyết là muội muội của mình, là công chúa Lê Quốc.

Nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn Linh Khuyết, trên mặt muội ấy đều là cả kinh.

Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, xung quanh tựa như truyền tới rất nhiều tiếng bước chân.

Thanh âm của Mạc Tầm truyền tới: “Chủ tử, người của Bùi tướng quân tới tiếp ứng.”

Màn xe bị nhấc lên, một vị phó tướng ở bên ngoài trông thấy y liền vội quỳ xuống: “Điện hạ đã trở về!”

Y gật đầu, chỉ hỏi: “Bùi tướng quân đâu?”

“Đang đợi điện hạ ở Vũ Thành phía trước.”

Nguyên Chính Hoàn gật đầu, hạ lệnh tiếp tục lên đường.

Linh Khuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, vội hỏi: “Vương gia ngài...”

Phục Linh cũng cả kinh mở lớn hai mắt, đôi môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.

Y quay đầu nhìn Linh Khuyết, nhẹ giọng: “Linh Khuyết, muội nên đổi cách xưng hô rồi.” Y là hoàng huynh của nàng, không phải vương gia gì cả.

Ngày đó ở Thành vương phủ, thời điểm vô tình phát hiện ngọc bội kia, y liền biết thân phận của nàng. Dùng trăm phương ngàn kế để nàng ấy ở cạnh, vì sao chứ, đương nhiên là để chiếu cố muội muội thất lạc nhiều năm này.

Linh Khuyết giật mình nhìn y, thay đổi xưng hô? Thay đổi thế nào?

Trong đầu dường như hiện lên tình cảnh ngày đó, nàng vẫn còn nhớ khi ấy trời đổ mưa rất to, nàng ở trước cửa Thành vương phủ phát hiện Nguyên Duật Diệp bị thương, kỳ thật còn mơ hồ nhìn thấy một bóng người rất giống Nguyên Chính Hoàn.

Chỉ là người trong thiên hạ ai cũng biết, Hoàn Vương tàn tật, sao có thể đứng lên?

Về sau nghe nói hành thích Nguyên Duật Diệp là người của Thái Tử, nàng lúc này mới tin bản thân đã nhìn lầm.

Hôm nay nghĩ lại, cả người nhịn không được mà run rẩy, nàng mở miệng, run giọng nói: “Ngày ấy khiến hắn bị thương vốn không phải người của Thái Tử, là ngài...”

Lúc này còn cần hỏi y tại sao phải làm như vậy sao?

Bởi vì y là thái tử Lê Quốc, bởi vì Nguyên Duật Diệp là vương gia Tây Chu, mà ngay từ đầu, hắn đã nhìn chằm chằm y. Nguyên Duật Diệp luôn cho rằng Nguyên Chính Hoàn không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, hắn luôn cho rằng sau lưng y đang che giấu gì đó, chỉ là điều tra nhiều năm như vậy, một chút kết quả cũng không có.

Lời Linh Khuyết nói khiến Thượng Trang cũng cả kinh.

Phục Linh cũng không tự chủ mà nghĩ tới lúc trước, nàng từng ở Hoàn Vương phủ nhìn thấy một bóng đen, chỉ là thời điểm đuổi theo lại gặp Mạc Tầm. Mạc Tầm còn nói, là nàng nhìn lầm. Việc này nàng từng kể với tiểu thư.

Thượng Trang giật mình nhìn y, thì ra giá họa cho người của Nguyên Duật Phong là y.

A, khi đó Thái Hậu còn là hoàng hậu, bà ta một mực cho rằng y là cọng rơm cứu mạng, nhưng bà ta lại không biết tiếng xấu huynh muội Lâm thị phải chịu là chủ ý của y.

Nguyên Chính Hoàn không phủ nhận, lần đó hắn thật sự muốn giết Nguyên Duật Diệp, chỉ tiếc đột nhiên có một đám người khác tới, mạng của Nguyên Duật Diệp cũng nhiều lần khiến y trằn trọc.

Về sau, biết muội muội của mình đang ở Thành Vương phủ, chuyện ở Hưng Viên lần đó, y biết Linh Khuyết yêu Nguyên Duật Diệp, vì thế mới tha cho hắn, lại không ngờ sau sự tình kia khiến y hối hận không thôi, vì thế hiện tại, y quyết sẽ không nhượng bộ.

...................................

Chạng vạng mới tới Vũ Thành.

Mạc Tầm vén màn xe lên, kêu bọn họ xuống.

Phục Linh kinh ngạc nhìn hắn, không cử động. Hắn không nhìn nàng, chỉ hướng Nguyên Chính Hoàn mà nói: “Chủ tử.”

Xuyên qua màn xe bị nhấc lên, Thượng Trang thấy Bùi Nguyên Sùng tới, trái tim không tự chủ mà đập loạn nhịp.

Mạc Tầm lại kéo Linh Khuyết: “Công chúa, mời xuống xe.”

Linh Khuyết kinh hãi, dùng sức gạt tay hắn ra, cả giận quát: “Ta không phải công chúa.”

Lúc này Bùi Thiên Sùng đã tới gần, nghe Linh Khuyết nói thế liền lạnh giọng: “Thân phận của công chúa chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Mạc Tầm, mời công chúa vào trong!” Dứt lời, ông ta nhìn Nguyên Chính Hoàn, cung kính nói, “Điện hạ, mời.”

Nguyên Chính Hoàn không nhìn ông ta, chỉ quay đầu nhìn Thượng Trang, cúi người ôm nàng.

Thượng Trang hoảng sợ cầm lấy tay y, lắc đầu: “Vương gia...” Nàng vẫn quen gọi y “Vương gia“.

Nơi này từng giam cầm nàng, hôm nay tuy thân phận đã sáng tỏ nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn ám ảnh. Nhớ tới khi đó Bùi Thiên Sùng trong tang lễ của phu nhân bắt nàng đi, nàng lại run sợ.

Nguyên Chính Hoàn chăm chú nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Nếu ta không phải thái tử Lê Quốc, nàng có nguyện ý đi theo ta không?”

Thượng Trang không khỏi ngây ra, chưa kịp hoàn hồn đã nghe y cười nhạt: “Vậy nàng chỉ cần coi ta là Nguyên Chính Hoàn là được.” Dứt lời, y lần nữa cúi người duỗi tay.

Nhưng Phục Linh đã đẩy y ra thật mạnh, lớn tiếng: “Hoàng Thượng và thiếu gia đều tin tưởng Vương gia nên mới giao tiểu thư cho ngài, ai lại ngờ độc trên người tiểu thư là do Vương gia hạ!”

“To gan!” Bùi Thiên Sùng quát một tiếng, rút kiếm đâm về hướng Phục Linh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.