Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 100: Q.1 - Chương 100: Giải thích




Nhìn cả người hắn run lên, Thượng Trang liền kêu to: “Người đâu! Mau tới đây!”

Nha hoàn lập tức đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn cảnh tượng bên trong, không đợi Thượng Trang lên tiếng, nàng ta liền xoay người chạy ra ngoài gọi thái y.

Thái y nhanh chóng chạy tới, xem xét thương thế cho hắn, nhíu mày: “Vương gia nhất định phải nằm nghỉ ngơi, miệng vết thương hở sau này sẽ để lại sẹo.” Ông ta lại nhìn Thượng Trang, thấp giọng, “Thượng nghĩa hầu hạ Vương gia thế nào vậy?”

Trọng Thái y đương nhiên là lo lắng, Hoàng đế kêu ông phụ trách vết thương của Thành Vương, nếu có sai lầm, mạng nhỏ của ông sẽ không còn nữa. Ông tin nữ tử trước mặt này cũng hiểu được.

Thượng Trang khó mà giải thích, chỉ gật đầu: “Được, ta sẽ chú ý.”

Nàng kêu nha hoàn tiến lên giúp đỡ thay y phục cho hắn, sau đó thay thuốc rồi mới đỡ hắn nằm xuống.

Mọi việc xong xuôi, nàng mới phát hiện cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Đúng lúc này, hắn mở to mắt nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút ý cười nhợt nhạt.

Nàng tiến lên, mở miệng: “Tuy Thái y nói sẽ để lại sẹo, nhưng Vương gia thân là nam nhân chắc sẽ không để ý việc này.”

Hắn vốn thấy nàng đang hầu hạ mình, trong lòng thầm cao hứng, nhưng nghe nàng lên tiếng, hắn không khỏi chán nản. Chẳng lẽ không nghe nàng nhắc nhở, hắn không còn là nam nhân sao?

Nguyên Duật Diệp cắn răng: “Trước khi hoàng thúc tới bổn vương vẫn ổn, thúc ấy đi rồi, thương thế của bổn vương đột nhiên tăng thêm.” Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn nàng.

Thượng Trang biến sắc, cả giận nói: “Ngài đừng hòng giá họa cho người khác, ai mà không biết Hoàn Vương...” Nàng vốn muốn nói Hoàn Vương có tật trên người, nhưng bốn chữ đó đã tới yết hầu lại không bật ra được.

Nguyên Duật Diệp hừ nhẹ một tiếng: “Thứ đó quả nhiên là tấm mộc che chắn tốt cho y.”

“Ngài có ý gì?” Nàng nhíu mày nhìn hắn.

Hắn cười nhạo: “Hoàng thúc của bổn vương mới là người thâm tàng bất lộ. Chỉ là, với sự thông minh của ngươi đương nhiên không đủ để nhìn ra. Thôi, bổn vương không so đo với ngươi.”

Thượng Trang giật mình, nàng đột nhiên nhớ lại những lời Nguyên Chính Hoàn nói hôm nay.

Tuy rằng y chỉ nói một câu...

Nhưng nàng hiểu.

Nàng không khỏi kinh ngạc trước những lời Nguyên Duật Diệp, xem ra việc hắn nhằm vào Nguyên Chính Hoàn cũng không phải điều vô căn cứ.

Hắn luôn luôn điều tra y.

Nếu không, làm sao hắn biết trước khi tiến cung nàng đã gặp Nguyên Chính Hoàn?

Cho nên, hắn mới nghĩ nàng là người của Hoàn Vương.

Đột nhiên hắn lên tiếng: “Bổn vương đói bụng.”

Thượng Trang trừng mắt nhìn hắn, nàng đứng dậy ra ngoài phân phó nha hoàn mang đồ ăn tới.

Sau đó nàng quay lại dìu hắn ngồi dậy, nha hoàn liền bưng canh ngân nhĩ hạt sen vào, nói là hôm qua làm cho Linh Khuyết, Linh Khuyết lại muốn để lại cho hắn ăn.

Thượng Trang ngồi xuống mép giường đút cho hắn ăn, hắn lại nói: “Không bằng ngươi ở lại vương phủ của bổn vương đi, hoàng cung không thích hợp với ngươi.”

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cười cười: “Đa tạ Vương gia, hoàng cung không thích hợp, nơi này cũng không thích hợp.” Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, nàng nói tiếp: “Có một chuyện ngài đừng quên, nếu ngày đó không phải nhờ Hiền phi nương nương âm thầm hỗ trợ, nô tỳ làm sao có thể trở thành ngự thị?”

Lời này đương nhiên là không phải cảm ơn Tề Hiền phi. Nàng chẳng qua là muốn nhắc nhở hắn, nàng và Tề Hiền phi đang bất hòa.

Nàng chỉ là cung nữ, đương nhiên không có bản lĩnh đi hại người. Nhưng ai đã từng hại nàng, nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ, nếu không, tương lai là sống hay chết, nàng thật không thể biết được.

Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Chuyện lần đó ngươi vẫn để trong lòng sao?”

“Tại sao không?” Nàng nhìn hắn, không chút sợ hãi mà tiếp tục, “Mạng của nô tỳ chỉ có một, nếu nô tỳ muốn sống thì phải dựa vào năng lực của chính mình.”

“An Lăng Vu!” Hắn bắt lấy cổ tay nàng, Thượng Trang cả kinh, chén canh trong tay lập tức rơi xuống giường. Hắn không chút để ý, chỉ nói, “Nếu không nhờ có ta, Từ ma ma có thể chịu ngồi yên không động tới ngươi sao? Lần đó ngươi đi diện thánh, ta cũng có tới, chỉ là chậm hơn y một bước! Nếu không có y, ngày đó ta vẫn có thể đảm bảo ngươi không xảy ra chuyện gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.