Thành vương phủ.
Ngự giá của Hoàng đế vừa tới, mọi người trong vương phủ đều ra ngoài nghênh đón, quỳ gối hô to “Vạn tuế“.
Thượng Trang đỡ Hoàng đế xuống đã thấy Linh Khuyết quỳ phía trước. Thời điểm bọn họ tiến lên, Linh Khuyết lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng, trong đôi mắt kia hình như ẩn ẩn một chút kinh hoảng. Mà đôi mắt nàng ấy cũng hồng hồng, hình như là vừa khóc.
Không biết vì sao, trái tim Thượng Trang run lên, kết quả như vậy nàng không muốn nhìn thấy chút nào.
Tề Hiền phi và Ti Y cùng tiến lên, Linh Khuyết lặng lẽ nhìn bà, khẽ gọi: “Nương nương, ngài tới rồi.”
Mọi người vừa tới cửa liền nghe phía sau truyền tới tiếng vó ngựa. Quay đầu lại mới thấy, là Trần Trung mang theo thái y tới đây.
Đoàn người tiến vào phòng của Nguyên Duật Diệp.
Đúng lúc nha đầu bưng bồn nước đi ra, nhìn thấy đoàn người trước mặt, nha đầu hoảng sợ, thiếu chút đã đánh rơi bồn nước. Nàng ấy cuống quýt quỳ xuống hành lễ.
Hoàng đế không thèm nhìn nàng ấy, nhanh chóng đi vào.
Bên trong đặt đầy lò sưởi, người vừa bước vào lập tức có thể cảm nhận sự chênh lệch nhiệt độ qua một cánh cửa.
“Diệp Nhi.” Tề Hiền phi nghẹn ngào gọi tên hắn. Không để ý Hoàng đế cũng đang ở đây, bà lao thẳng tới bên giường.
Tới gần hơn, Thượng Trang mới nhìn rõ nam tử nằm trên giường.
Hắn nhắm chặt hai mắt, bờ môi tái nhợt, gò má lại nhiễm một màu hồng mất tự nhiên.
Thoạt nhìn, hắn quả thật đang sốt rất cao.
Thượng Trang cắn môi, nhớ lại thời điểm hôm qua ở Tự Ninh cung nghe nói hắn không chịu cho thái y xem bệnh. Thật không biết hắn đang phát điên gì nữa.
Sốt cao như vậy chắc chắn sẽ mất mạng.
Nàng còn nghe có người nói, tính mạng của hắn tuy đã được bảo toàn nhưng bản thân lại biến thành kẻ ngốc.
Vấn đề là, đường đường là Thành Vương sẽ biến thành kẻ ngốc hay sao?
Không biết vì lý do gì, nàng vẫn luôn cảm thấy không thể xảy ra trường hợp như thế.
Một người bá đạo như vậy làm sao có thể trở nên ngốc nghếch cơ chứ?
Hoàng đế nhìn đứa con trên giường, cung mày lại càng chặt: “Trọng thái y, còn không mau qua xem bệnh cho Vương gia.”
Trọng thái y lập tức tiến lên: “Thỉnh nương nương dời bước để vi thần bắt mạch cho Vương gia.”
Tề Hiền phi lúc này sao dám chậm chạm? Bà lập tức đứng lên, đi qua một bên.
Trọng thái y bắt mạch cho Nguyên Duật Diệp, chỉ mới một lát, cung mày cũng nhíu lại càng sâu. Thượng Trang không khỏi khó chịu trong lòng.
“Sao rồi?” Hoàng đế nhịn không được mà hỏi.
Thần sắc của Trọng thái y có chút kích động, ông xoay người nhìn Hoàng đế, quỳ xuống: “Thánh Thượng, Vương gia ngài ấy...”
“Diệp Nhi thế nào?” Tề Hiền phi cũng run run hỏi.
Hoàng đế bất giác tiến lên, ánh mắt dừng ngay trước người Trọng thái y. Ông ấy lau mồ hôi, tiếp tục nói: “Vương gia... Vương gia bị thương, hơn nữa còn cảm nhiễm phong hàn nên mới sốt cao không khỏi. Tình hình... Thật sự không tốt.”
Bị thương?
Tất cả mọi người để căng lớn đôi mắt, Thượng Trang cũng không thể tin, trong đầu cố gắng hồi tưởng tình hình hôm qua.
Thời điểm còn trong đình lý, không...
Nàng chắc chắn khi đó hắn vẫn khỏe mạnh.
Như vậy, hắn bị thương lúc xuất cung sao?
Hoàng đế nghe vậy, tức giận đá lên người Trọng thái y một cái: “Vô liêm sỉ, Vương gia bị thương mà không kẻ nào biết hết! Khụ... Khụ khụ khụ...”
Mọi người trong phòng đều sợ hãi, Trần Trung vội mang một cái ghế lên cho ông ngồi. Trọng thái y muốn tiến lên bắt mạch cho Hoàng đế lại bị ông chán ghét phất tay.
Mà Tề Hiền phi cũng khiếp sợ không thôi, bà quay đầu, ánh mắt dừng trên người Linh Khuyết.
Nguyên Duật Diệp bị thương, tại sao ngay cả mẫu phi như bà cũng không hề biết?