Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 152: Q.1 - Chương 152: Ngọc bội (Phần 3)




Trong chốc lát, Phục Linh liền chạy vào, vội vã hỏi: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn đồ rơi dưới đất.

Thượng Trang miễn cưỡng cười nói: “Không sao, gọi người vào thu dọn đi.”

Cung nữ vào thu dọn, Phục Linh liền theo nàng vào nội thất, nhịn không được lại hỏi: “Vừa rồi lúc ra ngoài sắc mặt Hoàng Thượng thật sự là dọa người, rốt cuộc tiểu thư đã nói gì với Hoàng Thượng?”

A, nàng chẳng qua nói mấy câu thật lòng, không ngờ trùng hợp khiến hắn nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, cho nên mới tức giận. Có điều lúc Trương công công vào bẩm báo, sắc mặt hắn rõ ràng khác đi, nhất định là không có chuyện gì tốt.

Nhưng chuyện tiền triều, nàng sẽ không hỏi tới.

Nếu đã tự tay đẩy hắn đi, sau này, nàng sẽ không quản gì nữa. Nàng chỉ mong có thể bình bình an an sống hết kiếp này.

Phục Linh cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ cầu tiểu thư nhà mình không sao.

Quả nhiên, một ngày này Nguyên Duật Diệp không tới nữa.

Qua hôm sau, nghe cung nhân bên ngoài nói, hắn có lật thẻ, nhưng không phải là Mộ Dung Vân Khương, ngược lại là Vân Phi gặp hôm thưởng tuyết ngày đó.

Linh Khuyết ở Khánh Hợp Cung, nàng cuối cùng cũng được như ý nguyện trở thành phi tử của Nguyên Duật Diệp.

Chuyện về miếng ngọc bội cũng dần lắng xuống. Thượng Trang cho dù có muốn lấy về cũng không làm được.

Thầm than một tiếng, mà thôi, chẳng qua là món đồ ngoài thân. Hiện tại thân ở trong thâm cung, chẳng lẽ nàng còn nghĩ tới chuyện xuất cung tương phùng với muội muội sao?

Ngày đó Nguyên Duật Diệp tức giận rời khỏi Cảnh Nhân Cung, hơn một tháng nay, nửa bước hắn cũng không đặt chân tới.

Thượng Trang được hắn cho phép nên không cần qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, chỉ một mình an tĩnh ở trong cung điện của mình, không gặp mặt ai.

Lời đồn bên ngoài nổi lên bốn phía, đám cung nhân tuy bề ngoài không dám đắc tội chủ tử, nhưng sau lưng nói nàng là Tu Dung được “ân sủng một đêm“.

Ở hậu cung này mà nói, chuyện vui vẻ nhất chính là Hoàng Thượng công bằng với tất cả mọi người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có người độc chiếm thánh sủng. Lần này với cung nhân trong Cảnh Nhân Cung mà nói, bọn họ bắt đầu không coi chủ tử thất sủng này vào mắt.

Phục Linh tức giận nói đạo lý mấy câu, cung nữ còn to gan trực tiếp cãi lại.

Thượng Trang kéo tay Phục Linh, ý bảo nàng đừng tranh cãi.

“Tiểu thư, nô tỳ không quen nhìn đám hạ nhân không biết điều này.” Nàng nghe nói có cung nữ lén lút hối lộ thái giám Nội Vụ Phủ để xin rời khỏi Cảnh Nhân Cung.

Ai được sủng ái, người đó sẽ có tất cả.

Hạ nhân nào có chủ tử được sủng ái sẽ có thể vênh váo tự đắc với người khác, nhưng những kẻ có chủ tử thất sủng lại chỉ biết cúi mặt sống qua ngày.

Thượng Trang chỉ cười nói: “Ai muốn đi thì đi, ta không ngăn cản.”

“Tiểu thư...”

Thượng Trang lắc đầu: “Phục Linh, trong nội cung này, người ta có thể tín nhiệm chỉ có ngươi. Những người đó thừa dịp ta thất sủng mà rời đi, ta cũng có thể nhân cơ hội này nhìn rõ bộ mặt của họ.”

Phục Linh không khỏi kinh ngạc: “Thì ra tiểu thư sớm đã có chủ ý!” Hại nàng uổng phí tức giận một phen.

Thượng Trang bất đắc dĩ mỉm cười, dù người hại nàng không có, nhưng bản thân cũng nên có sự phòng bị.

Không có sự sủng ái của Nguyên Duật Diệp, có thể nói là mất đi rất nhiều kẻ địch lớn, nhưng đứng trong bóng tối càng thêm nguy hiểm.

Hiện tại có người đang nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nàng hiểu rõ.

Tỷ như, Thái hậu.

Từ lúc nàng cự tuyệt làm người của bà ta, quan hệ giữa hai người đã chú định sẵn. Thái hậu sẽ không bỏ qua cho nàng, vì thế mọi chuyện nàng phải hết mực cẩn thận.

Hôm nay đúng lúc nhân cơ hội này, nàng có thể nhìn kỹ từng người trong Cảnh Nhân Cung.

Những kẻ muốn đi, nàng không giữ. Có lần một ắt sẽ có lần hai, những người này giữ lại, sau này sẽ là mối họa.

An phận ở lại, đương nhiên cũng không an toàn.

Bởi vì không ai rõ hơn nàng, bọn họ có thể là mật thám.

Thượng Trang uể oải cười, làm nô tỳ không dễ, nhưng làm chủ tử cũng không thoải mái thêm được chút nào.

Có một câu của Thượng Trang, Phục Linh đã không còn than trời oán đất nữa.

Có kẻ bị điều đi, đương nhiên sẽ có người tới, mà những người này, nàng không cần lo lắng. Mật thám còn chưa rời khỏi, bên ngoài đương nhiên sẽ không phái thêm người tới đây.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã tới cuối năm.

Thời tiết mỗi lúc một lạnh, nhưng trời lại không đổ tuyết.

Hôm nay, Thượng Trang dẫn theo Phục Linh tản bộ trong sân viện của mình, đúng lúc thấy Từ Chiêu Nghi cùng cung nữ đi tới.

Nàng không khỏi kinh hãi, từ lúc Nguyên Duật Diệp rời đi, Cảnh Nhân Cung này của nàng chẳng khác nào lãnh cung, mà hôm nay Từ Chiêu Nghi đột nhiên tới đây, thật sự là ngoài ý muốn của nàng.

Bọn họ đều nằm trong cửu tần, nhưng một người đến trước, một người đến sau.

Thượng Trang nhìn Từ Chiêu Nghi, theo quy củ mà hành lễ.

Từ Chiêu Nghi cười nói: “Bổn cung mới từ Khánh Hợp Cung trở về, trùng hợp đi ngang qua đây, mới nhớ lâu rồi không gặp muội muội nên định vào đây thăm. Muội muội chắc sẽ không đuổi khách chứ?”

Thượng Trang vội đáp: “Không đâu, nếu Chiêu nghi tỷ tỷ không chê thì hãy vào trong ngồi một lát.”

Từ Chiêu Nghi liền theo nàng vào trong.

Phục Linh rót trà, sau đó an tĩnh đứng một bên hầu hạ.

Từ Chiêu Nghi uống một ngụm, sau đó thấp giọng: “Lần trước cùng muội muội uống trà là lúc chúng tỷ muội ở cùng nhau, hiện tại nghĩ tới, thật sự là hoài niệm. Linh thượng nghĩa... A, muội xem ta nhớ cái gì vậy này? Người ta bây giờ đã là Thục Viện, không còn là cung nữ pha trà nữa rồi.” Nàng lại uống một ngụm trà, nói tiếp, “Có điều trà nàng ấy pha hương vị thật không tệ, khó trách Thái hậu thường nói Hoàng Thượng hay khen nàng ta. A, bổn cung lại quên mất, trà ngày đó muội muội còn chưa được thưởng thức.”

Lúc đó, Linh Khuyết làm đổ hết trà lên y phục nàng, nàng đương nhiên không có cơ hội uống.

Thượng Trang chỉ mỉm cười: “Chuyện này ta quên hết rồi, không ngờ Chiêu Nghi tỷ tỷ vẫn còn nhớ.”

Chỉ một câu phong đạm vân khinh lại khiến Từ Chiêu Nghi biến sắc.

Thượng Trang cúi đầu cười cười, nàng vẫn còn nhớ khi đó, nàng ta còn nói mình tới Khánh Hợp Cung, là nơi Linh Khuyết đang ở. Hôm nay nàng ta tới đây nhắc lại chuyện này, nàng ta cho rằng nàng sẽ ghen ghét hay sao?

Từ Chiêu Nghi không khỏi xấu hổ, cười trừ: “Có điều muội muội hôm ấy phạt nàng ta vả miệng, sau đó lại đổi ý cầu xin cho nàng ta, thật khiến chúng tỷ muội vừa sợ hãi vừa thán phục. Trong hậu cung này sợ là không ai có đủ tỉnh táo như muội.”

Thượng Trang giật mình, nàng ta cho rằng nàng thất sủng là vì chuyện của Linh Khuyết ư?

Cho nên hôm nay tới đây, nói câu nào cũng nhắc tới Linh Khuyết sao?

Thì ra nàng ta đúng là ôm ý niệm thử nàng mà tới đây.

Vì sao chứ? Nàng ta muốn nhìn xem nàng thật sự vô tâm, hay đang tĩnh dưỡng lấy sức sao?

Thượng Trang nhìn chằm chằm Từ Chiêu Nghi, cười nhạt: “Lời này của tỷ tỷ thật thâm sâu, thứ ta ngu muội không hiểu.”

Nàng ta hừ một tiếng: “Muội không ngu dốt như vậy.”

Hai người lại hàn huyên thêm một lát, Từ Chiêu Nghi liền lấy cớ rời đi.

Thượng Trang không khỏi thở dài, chẳng qua là ít tranh phong đối nghịch mà thôi, nhưng có lẽ nàng ta vẫn không biết Linh Khuyết cũng đã bị cuốn vào trận chiến này.

Từ những lời Từ Chiêu Nghi nói, nàng có thể nhìn ra, những ngày này Nguyên Duật Diệp lật tất cả thẻ bài của phi tử trong hậu cung, người duy nhất hắn không để ý, ngoại trừ nàng còn có Linh Khuyết.

Nhưng nói tới cùng nàng và Linh Khuyết vẫn có chỗ bất đồng, dù sao nàng cũng từng có một lần “thị tẩm”, nhưng Linh Khuyết thì không. Nàng không biết Nguyên Duật Diệp vì sao lại đối xử với Linh Khuyết như vậy, nhưng với tình hình hiện tại, nàng đã không còn cơ hội đi hỏi.

Từ Chiêu Nghi trở về, Phục Linh liền tiến lên thu dọn.

Thượng Trang vừa đứng dậy, đúng lúc có cung nữ vội vàng chạy tới, đưa lò sưởi cho nàng, nhẹ giọng: “Nương nương cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh, bên ngoài tuy không có gió nhưng thời tiết vẫn lạnh lắm đấy.”

Nàng nhận lò sưởi, tiện thể nhìn cung nữ kia.

Nàng ta cúi thấp đầu, bộ dáng kính cẩn nghe lời.

Thượng Trang chỉ mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Nô tỳ Huyên Chu.” Nàng ta vẫn cúi thấp đầu.

Thượng Trang gật đầu, lại nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.” Huyên Chu đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Phục Linh đúng lúc trở về, đụng mặt ngay lúc nàng ta lui xuống. Lúc tiến lên, nàng không khỏi hỏi Thượng Trang: “Tiểu thư, nàng ta có việc gì thế?”

Thượng Trang đưa mắt nhìn lò sưởi trong tay, cười nói: “Không có gì, chỉ là tới đưa lò sưởi cho ta.”

“A.” Phục Linh kinh ngạc kêu lên một tiếng, có chút không tin quay đầu nhìn cung nữ kia.

Hôm nay vừa đổi người, hiện tại lại có cung nữ ân cần như vậy, thật là kỳ quái.

Thượng Trang không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm lò sưởi.

Đúng là kỳ quái.

Huyên Chu?

Trong lòng thầm ghi nhớ, quả nhiên là cái tên hay.

Thượng Trang đột nhiên bật cười: “Chỉ không biết rốt cuộc là ai lại ban cho nàng ta cái tên hay như vậy.”

Phục Linh nghi hoặc nhìn nàng, cau mày nói: “Tiểu thư nói gì vậy? Nô tỳ nghe không hiểu.”

Nàng không trả lời, chỉ phân phó: “Không có gì, chỉ là sau này chú ý tới cung nữ đó là được, nàng ta tên Huyên Chu.”

Đột nhiên ân cần, không phải gian thì cũng là cướp. Hiện tại nàng đã mất hết tất cả, bên cạnh còn lại thứ gì đáng giá để một cung nữ nhiệt tình như vậy?

Chẳng qua là muốn thừa dịp nàng yếu thế mà tiếp cận thôi.

Thượng Trang không khỏi giật mình, nếu là người của Thái hậu, hiện tại nàng chỉ có thể nhìn ra một thái giám đang yên lặng giám thị từ xa, mà Huyên Chu này lại tiếp cận nàng như vậy, chứng tỏ nàng ta không phải người của Thái hậu.

Đi được một đoạn, Phục Linh đột nhiên nói: “Tiểu thư đã ra đây tản bộ rồi, chi bằng ra ngoài luôn thế nào? Người cũng lâu rồi không ra ngoài, ở trong cung nhiều sợ rằng không tốt.”

Nha đầu vừa cười nói vừa kéo nàng.

Bất đắc dĩ, Thượng Trang đành phải đi theo.

Đúng là lâu rồi không ra ngoài! Mặc dù hắn chưa từng hạ lệnh cấm túc, nhưng nàng nếu không có chuyện gì thì cũng không định ra ngoài.

Giờ phút này, sắc trời cũng hơi tối, bên ngoài không nhiều người, thỉnh thoảng gặp vài hạ nhân, bọn họ chỉ nhàn nhạt thi lễ.

Hai người cứ thế mà đi, lúc tới hành lang bên ngự hoa viên thì đột nhiên nhìn thấy mấy người mặc triều phục. Nàng nghĩ bọn họ chắc vừa nghị sự với Nguyên Duật Diệp trở về, cho nên bước chân chưa từng ngừng lại.

Nàng tốt nhất là đừng nên tiến lên.

Nghĩ như vậy, nàng quyết liệt đưa mắt đi chỗ khác.

Nhưng Phục Linh lại nhịn không được hiếu kỳ, đưa mắt nhìn nhìn.

Một người trong số đó dường như cảm nhận được gì, đột nhiên quay đầu nhìn qua bên này.

Thấy hắn đang nhìn, Phục Linh không khỏi kinh hãi, khẽ kéo góc áo Thượng Trang, nhỏ giọng: “Tiểu thư, vị đại nhân kia đang nhìn người kia.” Quan viên đương nhiên không rảnh nhìn một nô tỳ là nàng, cho nên người hắn nhìn đương nhiên là tiểu thư.

Thượng Trang nghe vậy liền quay đầu nhìn, vừa thấy liền trở nên ngây dại.

Nam tử bên kia che giấu nỗi khiếp sợ, lẳng lặng xoay người đi về phía bên này, hướng nàng hành lễ: “Thần tham kiến nương nương.”

Thượng Trang kinh ngạc mà bật thốt lên: “Thiếu...”

[Hết quyển 3]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.