Thân mình run lên, nhanh vậy sao?
Nguyên Duật Diệp quay đầu, đi tới mở cửa. Cung nữ bên ngoài thấy hắn, sợ tới mức lập tức quỳ xuống. Hắn lạnh giọng hỏi: “Thái hậu tìm nàng làm gì?”
Cung nữ cúi đầu, nhỏ giọng: “Nô tỳ không biết, Thái hậu chỉ kêu nô tỳ tới truyền lời.”
Thượng Trang đứng dậy, đi ra bên ngoài, lại nghe hắn nói: “Thật đúng lúc, trẫm cũng đang định qua Úc Ninh cung.” Nói xong, hắn không nhìn nàng, chỉ nâng bước rời đi.
Cung nữ ngây người mà nhìn, giờ phút này cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành đứng dậy đi theo.
Thái hậu một thân áo trắng nằm trên giường, đột nhiên nghe thái giám bên ngoài gọi lớn: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Bà ta kinh hãi, vội vàng ngồi dậy, lúc này thấy Nguyên Duật Diệp đã đi vào trong. Sau hắn có cung nữ truyền lời, còn cả Thượng Trang.
Đám cung nhân lập tức quỳ xuống nghênh giá, Nguyên Duật Diệp vội tiến lên, nói: “Thỉnh an mẫu hậu.”
“Nô tỳ tham kiến Thái hậu.” Thượng Trang cung kính quỳ xuống.
Thái hậu liếc nhìn nàng, sau đó lại nhìn Nguyên Duật Diệp, cười hỏi: “Sao Hoàng Thượng lại tới đây?”
Hắn trầm giọng: “Trẫm tới là vì tạ ơn mẫu hậu đã làm mọi thứ.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lộ ra một tia kỳ lạ khiến ngón tay Thái hậu khẽ run lên. Bà ta nhìn nữ tử dưới đất, mở miệng: “Ai gia còn tưởng là chuyện gì. Đúng rồi, có chuyện này ai gia muốn nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tới đây thật đúng lúc. Ai gia muốn hỏi ngài cung nữ này.”
Thượng Trang cả kinh, lại thấy Nguyên Duật Diệp ngồi xuống một bên. Cung nữ thấy vậy liền tiến lên rót trà. Hắn không uống, chỉ nhẹ giọng: “Vậy sao? Trẫm thật muốn biết cung nữ này có điểm gì tốt mà khiến mẫu hậu tự mình lên tiếng xin nàng vậy?”
Thái hậu không tức giận, chỉ nói: “Lúc phụ hoàng ngài còn sống thường hay nói nàng ta hầu hạ có chỗ hơn người. Hiện tại tiên đế đi rồi, thân thể ai gia lại không tốt, cho nên muốn giữ nàng ta bên người.”
Hắn cười lạnh: “Nàng tốt vậy sao? Trẫm ngược lại sợ nàng vụng về tay chân không hầu hạ mẫu hậu được.”
Sắc mặt Thái hậu cuối cùng cũng thay đổi, ngữ khí có chút không vui: “Chẳng lẽ ai gia muốn một cung nữ, Hoàng Thượng cũng không đồng ý sao?”
Nguyên Duật Diệp nhìn chằm chằm bà ta, nói: “Mẫu hậu không phải đang tìm một cung nữ thận trọng tới hầu hạ sao? Nàng ấy...” Đưa mắt nhìn Thượng Trang, hắn khẽ cười nhạo, “Một cung nữ phẩm đức bại hoại có gì tốt chứ?”
Thượng Trang không khỏi ngước mắt, Thái hậu cũng cả kinh, bà ta đột nhiên nhớ tới những lời Tần Lương đệ nói ở Càn Thừa cung, xem ra Nguyên Duật Diệp vẫn nhớ kỹ. Bà ta nghiến răng: “Chuyện ngày đó ai gia không tin.”
Lời này là muốn nói hắn biết, chuyện ngày đó nếu không phải bà áp chế xuống, hắn không thể tránh khỏi phiền phức nhanh như vậy.
Nguyên Duật Diệp cười lạnh, ngày đó Thái hậu vội cho người kéo Tần Lương đệ đi cũng không phải vì giải quyết phiền toái cho hắn. Thái tử không còn, bà đã mất đi chỗ dựa, tội gì phải đắc tội thêm với hắn chứ?
“Vậy sao?” Nguyên Duật Diệp cau mày, “Nói như vậy, mẫu hậu cũng cảm thấy Tần Lương đệ vu oan hay sao?”
Thượng Trang cả kinh nhìn nam tử trước mắt, thật lợi hại, việc này mặc kệ Thái hậu nói tin hay không, hắn đều có lời. Nếu bà ta nói tin, vậy đồng nghĩa với việc phẩm đức của nàng bại hoại, không có tư cách ở đây hầu hạ, mà hắn có thể mang nàng trở về. Nếu Thái hậu nói không tin, vậy đương nhiên là Tần Lương đệ hãm hại hắn, hắn muốn...
Sắc mặt Thái hậu có chút khó coi, khẽ ho một tiếng: “Tần Lương đệ ngày đó làm bậy ở Càn Thừa cung, còn dám vu oan Hoàng Thượng, ai gia sẽ trừng trị nàng ta theo quy củ.”
Nguyên Duật Diệp cười thỏa mãn: “Mẫu hậu quả là người hiểu chuyện. Còn về An Lăng Vu, trẫm vẫn mang nàng về Càn Thừa cung. Nàng thân là ngự tiền, lẽ ra phải hầu hạ trẫm, cung nữ bên cạnh mẫu hậu không thiếu, nếu người cần thêm, trẫm có thể tuyển thêm cung nhân cho người.” Hắn dừng một lát, mới quay đầu gọi, “Người đâu, kêu Ti Y tới.”
Thân thể Thái hậu run lên, Ti Y là tâm phúc của Tề Hiền phi lúc trước, hiện tại hắn điều nàng ta tới Úc Ninh cung, rõ ràng là muốn giám sát bà. Hay lắm, hắn so với mẫu phi của mình không hề thua kém.
Thái hậu nghiến răng, thâm độc nhìn nữ tử quỳ dưới đất. Nếu không phải e ngại đế vị Tiên hoàng thật sự truyền cho hắn, ngày đó bà sao không đi lập tân quân khác chứ?
Hiện tại, đã đâm lao rồi đành phải theo lao mà thôi!
Ti Y nhanh chóng tới, cung kính quỳ xuống hành lễ.
Nguyên Duật Diệp lên tiếng: “Sau này ngươi ở Úc Ninh cung hầu hạ Thái hậu, nếu xảy ra một chút sơ sót, trẫm sẽ trị tội ngươi.”
“Vâng, nô tỳ đã ghi nhớ.” Ti Y cúi người, đáp.
Lúc này Nguyên Duật Diệp mới gật đầu, nói: “Vậy trẫm không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi nữa, ngày mai là đại điển đăng cơ, trẫm còn rất nhiều việc phải làm.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Thượng Trang, đứng dậy đi ra ngoài.
Thượng Trang vội nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”
Thời điểm đứng dậy, nàng thấy rõ Thái hậu đang tức giận nhìn mình, hộ giáp rút khỏi móng tay vứt thẳng xuống đất. Nàng biết lời Tần Lương đệ ngày đó nói không sai, chỉ là nàng không rõ tại sao Nguyên Duật Diệp lại một mực giữ nàng bên cạnh như vậy!
Thái hậu cắn răng, bà biết chuyện di chiếu giả Thượng Trang sẽ không nói ra, nhưng bà cũng biết, trên thế gian này, chỉ có người chết mới vĩnh viễn giữ được bí mật.
An Lăng Vu, bà tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!
Linh Khuyết nghe nói Nguyên Duật Diệp về Càn Thừa cung nên nhanh chóng ra ngoài nghênh đón, thấy Thượng Trang theo sau, nàng không khỏi kinh ngạc.
Nguyên Duật Diệp không để ý tới nàng, chỉ nhanh chóng vào phòng, lạnh giọng: “Quỳ xuống.”
Linh Khuyết cả kinh, thấy Thượng Trang bên cạnh đã quỳ xuống đất. Nam tử lại lần nữa lên tiếng: “Không có lệnh của trẫm, ngươi không được rời khỏi chỗ này, cứ an tĩnh ở trong Càn Thừa cung đi!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Linh Khuyết thấp giọng hỏi.
Nguyên Duật Diệp ngẩng đầu, thời điểm thấy nàng, sắc mặt cũng hòa hoãn đi nhiều. Hắn kéo nàng lại gần, nói nhỏ mấy câu.
Linh Khuyết căng lớn hai mắt, bật thốt lên hỏi: “Ngài muốn làm gì?”
“Không cần hỏi.”
Linh Khuyết chỉ đành im lặng, khẽ nhìn Thượng Trang một cái rồi mới xoay người lui xuống.
Nguyên Duật Diệp nằm xuống giường, không nói gì thêm. Thượng Trang cũng không dám lên tiếng, chỉ yên tĩnh quỳ ở đó. Vừa rồi ở Úc Ninh cung, nếu không phải có hắn mang nàng về đây, không biết hiện tại Thái hậu đã làm gì nàng. Nhưng cho dù còn sống, nàng cũng không thể trở mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn chết.
Từ lúc Nguyên Duật Diệp bắt nàng ký tờ giấy đó, nội tâm đã hạ quyết tâm, không ai có thể thay đổi được.
Chỉ là...
Tay bất giác xoa ngực, cách lớp y phục, nàng vẫn cảm nhận được khối ngọc bội đang cất bên trong. Đời này, nàng và muội muội đã không thể trùng phùng nữa rồi.
Thượng Trang thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, nàng chỉ hi vọng những ngày sắp tới sẽ thật bình yên.
Thời điểm trở lại, thấy bên trong yên tĩnh, Linh Khuyết còn tưởng không còn ai trong phòng. Nâng bước đi vào, nàng thấy Thượng Trang vẫn quỳ như trước, mà Nguyên Duật Diệp đã nhắm mắt nằm trên long sàng, không biết đã ngủ hay chưa.
Linh Khuyết không gọi hắn, nàng lại cau mày nhìn Thượng Trang, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù không biết nàng ấy đã đắc tội hắn như thế nào, nàng vẫn xoay người ra ngoài lấy một miếng lót vào trong, khẽ nói: “Thượng nghĩa quỳ lên đây đi.”
Thượng Trang cả kinh, thấy nàng quay đầu nam tử đang nằm trên giường, nói: “Không sao đâu, dù sao cũng là quỳ, ngài ấy cũng không nói không được quỳ lên đây.” Nói xong, Linh Khuyết đẩy miếng lót tới trước mặt nàng.
Thượng Trang lắc đầu: “Không cần, ta quỳ vậy được rồi.”
Thấy nàng kiên trì như vậy, Linh Khuyết chỉ biết thở dài một tiếng, thấp giọng: “Tuy ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết chỉ cần ngươi nhận sai, chuyện lớn thế nào cũng có thể hóa nhỏ. Ngài ấy là vậy, lửa giận đến rất nhanh, nhưng biến mất cũng nhanh như vậy.”
Thượng Trang cười tự giễu, lần này không phải chuyện đùa, nào có thể dễ dàng như Linh Khuyết nói.
Hiện tại hắn không phải tức giận, mà là hận nàng.
Mà hắn cũng không còn là Vương gia trong Thành vương phủ ngày đó.
Bọn họ đã không thể trở về quá khứ.
Hối hận sao?
Không, nàng chỉ có thể nói, đi con đường này nàng cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cho dù thế nào nàng cũng sẽ không quay đầu.
“Linh Khuyết.” Thượng Trang khẽ gọi.
“Chuyện gì?”
Chần chờ một lát, nàng mới lấy miếng ngọc bội đưa cho Linh Khuyết, nói: “Miếng ngọc bội này lần trước ta đã cho ngươi xem vốn là một đôi, miếng còn lại nằm trên người muội muội thất lạc nhiều năm. Ta sợ đời này không thể gặp lại muội ấy. Ta muốn nhờ ngươi một chuyện, nếu sau này có vô tình gặp người cầm miếng ngọc bội còn lại, hãy giúp ta giao vật này cho muội ấy.”
Nàng nghĩ kỹ rồi, ở nơi này, nàng không thể nhờ vả ai, mà người duy nhất có thể giúp nàng chính là nữ tử trước mặt này.
Linh Khuyết cả kinh, vội nói: “Thượng nghĩa nói gì vậy? Sao ngươi có thể không còn cơ hội gặp muội muội mình?”
“Chuyện này ta không thể nói rõ, nhưng hi vọng ngươi hãy đồng ý giúp ta.” Thượng Trang dứt khoát đặt miếng ngọc bội vào tay nàng, “Nếu muội ấy có hỏi tung tích của ta, cứ nói rằng ta sống rất tốt.”
“Thượng nghĩa.” Linh Khuyết kinh ngạc, vì sao nàng lại cảm thấy nàng ấy như trăn trối vậy? Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi, “An Lăng phủ còn Nhị tiểu thư sao?”
Chuyện này trước giờ chưa từng nghe nhắc.
Thượng Trang giật mình, lúc này nàng mới nhớ thân phận hiện tại của mình là An Lăng Vu, sao có thể xuất hiện một muội muội thất lạc.
Nàng đành qua loa trả lời: “Việc này ngươi đừng hỏi, ta cảm tạ ngươi trước.”
Dù sao, nếu nàng chết rồi, hắn cũng không rảnh đi truy cứu chuyện nàng khi quân. Nàng tin Nguyên Duật Diệp không phải bạo quân, hắn chắc chắn sẽ không gây khó dễ người nhà An Lăng.
Linh Khuyết không biết nói gì, nàng luôn cho rằng Nguyên Duật Diệp thích nữ tử này, nhưng hiện tại nhìn nàng ấy như thế, nội tâm nàng vốn dĩ nên vô cùng cao hứng, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Linh Khuyết quay đầu nhìn nam tử đang nằm trên giường, bất giác nói: “Nếu thượng nghĩa cứ tiếp tục như vậy, sẽ có người thương tâm lắm đây.”
Thượng Trang khẽ cười, nàng ấy cho rằng nàng đang hành hạ bản thân sao? A, kỳ thật nàng không hề muốn chết. Từ ngày vào cung, mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận không phải vì được sống an bình hay sao?
Chỉ là lần này, sợ là không thể nữ rồi.
Thượng Trang lắc đầu: “Ta cũng không muốn chết.” Nếu được, nàng muốn chết một cách thật ý nghĩa.
Nghe vậy, Linh Khuyết mới yên lòng, nàng cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay, nói: “Vật này... Ta tạm thời giữ vật này giúp ngươi, khi nào muốn lấy cứ nói với ta, ta sẽ trả lại.
“Đa tạ.” Nàng cũng hi vọng có ngày như thế.