Thượng Trang cả kinh nhìn ra bên ngoài, phía sau tên thị vệ, Thái tử điện hạ đã gần tiến vào.
Sau chuyện đó, nàng và hắn đều tránh mặt không gặp. Thật không ngờ, lần tương ngộ lại là trường hợp như vậy.
Ánh mắt mọi người đều nhìn ra cửa, đột nhiên Ti Y kinh hãi kêu lên một tiếng “Vương gia”, lúc Thượng Trang quay đầu thì thấy Nguyên Duật Diệp đã ngất đi.
“Diệp Nhi!” Thần sắc vừa thoáng đắc ý của Tề Hiền phi trong khoảnh khắc này đã biến mất. Bà xông lên cầm lấy tay hắn, run giọng: “Diệp Nhi, con sao vậy? Diệp Nhi, đừng dọa mẫu phi. Thái y, Thái y!”
“Nương nương, thái y đã bốc thuốc, lập tức sẽ tới...” Thanh âm của Ti Y nhỏ dần, nàng cũng sợ Nguyên Duật Diệp xảy ra chuyện không may.
Trong lúc đó, Thượng Trang không biết nên làm thế nào cho phải.
Thái tử đã đi vào trong, thấy Hoàng đế ở đây, hắn vội vàng hành lễ. Sau đó hắn nhìn tới bên giường, ánh mắt lướt qua Thượng Trang, chỉ trong khắc đó, thần sắc hắn có chút ngưng trọng, nhưng sau đó lập tức khôi phục lại bình thường. Hắn nhíu mày: “Nhi thần nghe nói Ngũ đệ bệnh nặng nên muốn tới thăm, thì ra phụ hoàng cũng đang ở đây.”
Hoàng đế tỏ ra không vui, còn chưa kịp lên tiếng thì Tề Hiền phi đã lạnh giọng: “Thật là làm phiền điện hạ quan tâm. Điện hạ hôm nay tới thật đúng lúc.”
Nguyên Duật Phong ngẩn ra, hắn chưa kịp hiểu ý Tề Hiền phi là gì thì đã nghe Hoàng đế lên tiếng: “Thương Vân kiếm trẫm ban thưởng cho con đâu?”
Nguyên Duật Phong khó hiểu nhìn người trước mặt, cẩn thận đáp: “Năm trước đi Ô Sơn săn bắt, nhi thần đã ban cho Lâm Thụ rồi. Việc này phụ hoàng không phải...”
Hắn vốn định nói Hoàng đế chắc chắn biết việc này, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị ông ngắt lời: “Hồi cung.” Nói xong, ông đi nhanh ra ngoài, một mặt nói: “Trần Trung, truyền Lâm Thụ cho trẫm!”
“Phụ hoàng...” Nguyên Duật Phong bất giác gọi ông một tiếng.
Hoàng đế không thèm quay đầu nhìn lại. Trần Trung vội nhỏ giọng khuyên: “Điện hạ mau hồi cung đi.” Hắn chỉ nói một câu, không hề nhiều lời. Nguyên Duật Phong cũng không phải là kẻ ngốc, hắn ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn Nguyên Duật Diệp đang nằm trên giường.
Chẳng lẽ...
Nguyên Duật Phong đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Thượng Trang nhìn bọn họ ra ngoài thì cũng muốn đi theo, dù sao thân phận hiện tại của nàng là ngự tiền thượng nghĩa. Thời điểm đứng dậy, nàng thật không ngờ Nguyên Duật Diệp vẫn nắm chặt tay nàng không buông.
Nàng không khỏi thở dài một tiếng.
Lúc này Ti Y đã đỡ Tề Hiền phi đứng lên, bà liếc nhìn Thượng Trang, mở miệng: “Ngươi ở lại chăm sóc Vương gia, bên phía Thánh Thượng bổn cung sẽ nói.”
Thượng Trang chấn động, Tề Hiền phi cư nhiên kêu nàng ở lại bên cạnh Nguyên Duật Phong sao? Bà ấy biết rõ Hoàng đế không thích người An Lăng gia, bà ấy không phải nên muốn con trai mình cách xa nàng một chút hay sao?
Điều quan trọng nhất là, Thành Vương, nàng không thể trêu vào.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ lại câu Nguyên Duật Diệp vừa nói, hắn nói có chuyện muốn nói với nàng.
Nàng cắn răng, mặc kệ hắn muốn nói cái gì, nàng đều không muốn nghe. Nàng nhất định phải tìm cách cách xa hắn càng xa càng tốt.
“Nương nương, nô tỳ ở lại sợ là không thích hợp, nô tỳ...”
Tề Hiền phi cười lạnh: “Không thích hợp chỗ nào? Ngươi có thể hầu hạ Thánh Thượng, chắc chắn là có điểm không giống với cung nữ khác. Huống hồ Linh Khuyết vừa bị phạt trượng, không thể hầu hạ Diệp Nhi. Ngươi ở lại, bổn cung nhất định sẽ nói với Thánh Thượng một tiếng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Vương gia không có tư cách để ngươi hầu hạ sao?”
“Nương nương...” Có trời chứng giám, nàng làm sao lại có suy nghĩ này?
Trọng thái y rất nhanh đã quay lại, ông bắt mạch cho Thành Vương, rồi nói: “Vương gia bị thương đã hai ngày, cơ thể lại nhiễm phong hàn, nhất định phải hầu hạ cẩn thận. Thuốc này thoa ngoài da, sau đó cho Vương gia uống thuốc nha đầu bưng lên. Thần phụng mệnh ở lại vương phủ, tùy lúc chú ý bệnh tình cho Vương gia.”
Nghe vậy, sắc mặt Tề Hiền phi cũng hòa hoãn hơn nhiều. Bà lại dặn Thượng Trang thêm vài câu, sau đó mới cùng Ti Y ra ngoài.
Con trai của mình đã không sao, trò hay trong cung, bà không thể bỏ lỡ.