Phục Linh tiến vào, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là hù chết nô tỳ.”
Thượng Trang trừng mắt: “Có gì phải sợ? Đừng tỏ ra bản thân như vừa làm chuyện chột dạ vậy.”
Phục Linh lè lưỡi, sao có thể không sợ chứ? Thời điểm Hoàng Thượng xuất hiện, trong tay nàng còn cầm hộp bánh có độc kia!
Thượng Trang xoay người vào trong, Phục Linh cũng đi theo, nhỏ giọng: “Tiểu thư, vừa rồi ở bên ngoài Trương công công nói mỗi ngày Hoàng Thượng ở bên Càn Thừa Cung đều chờ người, nhưng người không đi, ngài ấy nhịn không được nên mới tới. Tiểu thư, sao nô tỳ thấy Hoàng Thượng giống hài tử vậy, lúc tới thì xụ mặt, lúc về tươi cười vui vẻ.”
Ngồi xuống bàn trang điểm, Thượng Trang duỗi tay tháo cây trâm trên đầu, một mặt nói: “Hoàng Thượng ngươi cũng dám nghị luận, để người khác nghe được cẩn thận coi chừng bị vả miệng.”
Phục Linh cười cười giúp nàng tháo trang sức: “Nô tỳ chỉ nói trước mặt tiểu thư thôi, nếu tiểu thư muốn trách phạt thì cứ đánh mấy cái đi.”
Trong gương, nhìn tiểu nha đầu không sợ hãi còn hướng mình cười dí dỏm, Thượng Trang có chút bất đắc dĩ. Phục Linh giúp nàng thả mái tóc dài xuống, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư muốn nghỉ ngơi sao?”
Nàng gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, lát nữa trông thấy Vương gia và Mạc thị vệ, không được lại gần nói chuyện.”
“Sao vậy?” Phục Linh nhíu mày nhìn tiểu thư nhà mình tỏ vẻ khó hiểu.
Tại sao? Đương nhiên là sợ tiểu cung nữ này ở trước mặt Nguyên Chính Hoàn nhắc tới nàng.
Thượng Trang cắn môi, kỳ thật cho dù thọ thần của Thái Hậu triệu các vị Vương gia hồi kinh, y hoàn toàn có thể lấy cớ không tới, không phải sao? Tỷ như bị bệnh, hoặc cái cớ khác.
Chỉ là, y vì sao lại phải trở về?
Mạc Tầm đâu? Hắn cũng không quản sao?
Nhắm hai mắt lại, Phục Linh nói y rất tốt, mà cuộc sống của nàng hiện tại cũng không tệ. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Tuy nằm trên giường, nhưng nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Trằn trọc lăn qua lăn lại, tóc tai trở nên hỗn loạn.
Thượng Trang lại nhớ tới khi nãy lúc Nguyên Duật Diệp tới, hắn nói y qua Khánh Hợp Cung gặp Linh Khuyết. Mặc kệ là vì Mạc Tầm hay bất kỳ lý do nào khác, trong lòng nàng cũng sinh ra một chút ghen ghét.
Nàng biết y không thể qua Cảnh Nhân Cung, nhưng sâu trong trái tim vẫn đang trông mong.
Có lẽ đây chính là cảm xúc của Linh Khuyết sau mỗi lần Nguyên Duật Diệp tới cung của nàng.
Thượng Trang mở miệng định gọi Phục Linh vào nói chuyện, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói trở về.
Dứt khoát ngồi dậy, thời gian cứ trôi qua chầm chậm thế này, nàng thật đứng ngồi không yên.
Không bao lâu, Phục Linh tiến vào, hướng nàng nói: “Tiểu thư nên chuẩn bị rồi, lát nữa phải ra ngoài.”
Tùy ý để cung nữ đỡ mình đứng dậy, Thượng Trang đi tới trước bàn trang điểm. Nhìn gương mặt nữ tử trong gương, nàng có chút hoảng hốt.
Thay y phục trang điểm xong, thời điểm rời khỏi Cảnh Nhân Cung, trời đầy mây mù. Không gọi người đi lấy dù, nàng và Phục Linh hai người chậm rãi tản bộ.
Tiên hoàng băng hà chưa được bao lâu, thọ thần của Thái Hậu đương nhiên sẽ không tổ chức quá long trọng, vì thế chỉ triệu các vị Vương gia hồi kinh, tổ chức gia yến.
Các Vương gia tuy mỗi người đều mang họ Nguyên nhưng lại không phải nhi tử của bà. Yến tiệc này cũng tính là gia yến sao?
Đi được một đoạn, mưa bắt đầu nổi lên.
Phục Linh vội duỗi tay che đỉnh đầu cho Thượng Trang, các nàng vội vàng chạy vào hành lang trú tạm.
Cung nữ cau mày nói: “Vừa rồi nô tỳ đã nói là phải cầm dù nhưng tiểu thư không cho, bây giờ thì hay rồi, phải làm sao đây?”
Thượng Trang cười cười: “Đi hết hành lang này sẽ gần tới Úc Ninh Cung, mang dù hay không có gì quan trọng? Lát nữa nếu trời đổ mưa lớn hơn, chẳng lẽ Úc Ninh Cung không có lấy một cây dù cho chúng ta mượn sao?”
Phục Linh nghe xong cảm thấy cũng có đạo lý, vì thế im lặng theo sau Thượng Trang.
Thượng Trang quay đầu, nói: “Nhớ cầm chắc đồ trong tay.”
Cúi đầu nhìn hộp bánh phù dung, Phục Linh nghiêm túc gật đầu.
Mưa nổi lên, trời cũng tối sầm, đèn trên hành lang liền được thắp lên. Có gió thổi tới, đèn lồng đung đưa khiến bóng người dưới mặt đất cũng chập chờn.
Đi được một lúc đã thấy cửa lớn của Úc Ninh Cung.
Thượng Trang không phát hiện bước chân của mình mỗi lúc một nhanh hơn, thời điểm rẽ vào khúc cua, nàng thấy nam tử đang ở trong hành lang xoay người ra ngoài sân, ánh đèn dừng trên gương mặt của y phát ra ánh sáng chói lọi.
“A, Vương...”
Phục Linh kìm lòng không được mà kêu nhưng rất nhanh bị Thượng Trang bịt miệng lại. Phục Linh căng lớn hai mắt, lúc này mới nhớ tiểu thư đã căn dặn, thấy Hoàn Vương, không được tiến lên nói chuyện.
Chỉ là, kêu một tiếng cũng không được sao?
Thượng Trang bất giác lui một bước, cánh tay che miệng Phục Linh không tự chủ mà run rẩy.
Chưa bao giờ nàng nghĩ tới chuyện nàng và y sẽ đột nhiên gặp nhau dưới tình huống này.
Nam tử tựa hồ nhận ra gì đó, chậm rãi quay đầu.
Thượng Trang cảm thấy trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cái gì cũng không muốn, nàng kéo Phục Linh xoay người, liều mạng mà chạy. Giờ phút này, Phục Linh cũng không dám nhiều lời, chỉ biết đuổi theo bước chân của nàng, còn ánh mắt lại chăm chú nhìn hộp bánh phù dung.
Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, lại nghe tiếng bước chân từ hướng khác truyền tới, y lên tiếng thử gọi: “Mạc Tầm?”
Mạc Tầm vội đi tới, cúi người hỏi: “Chủ tử, sao vậy?”
Nguyên Chính Hoàn đưa mắt về hướng Thượng Trang vừa rồi đi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Bổn vương hình như...”
Mạc Tầm khẩn trương quay đầu nhìn theo ánh mắt của y, nơi đó ngoại trừ đèn lồng thắp sáng thì không còn gì. Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt liền thay đổi, vội nói: “Chủ tử, có dù rồi, chúng ta qua Úc Ninh Cung trước đi.”
Dứt lời, hắn duỗi tay đẩy xe lăn tiến lên.
“Mạc Tầm.” Y bắt lấy tay hắn, mỉm cười yếu ớt, “Bản vương hình như nghe thấy tiếng của nha đầu Phục Linh.”
Đúng vậy, vừa rồi điều y định nói chính là chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao, lời tới bên môi lại đột nhiên không phát thành lời.
Mạc Tầm nhíu mày, ánh mắt bất giác nhìn về chỗ đó, mở miệng: “Chắc chủ tử nghe nhầm rồi, nơi này không có người, nếu đó là Phục Linh, nha đầu kia sao có thể không tới nói chuyện với ngài?”
Nguyên Chính Hoàn mỉm cười, không nói gì thêm.
Mạc Tầm đẩy xe lăn đi về phía trước, một tay bung dù. Mưa bên ngoài không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Mạc Tầm dời cây dù về phía trước. Rất nhiều lúc nước mưa bắt lên mặt của mình, cảm giác mát lạnh ập tới, nhưng khi nhìn thoáng qua Nguyên Chính Hoàn, hắn có chút yên lòng mà cười cười.
Thượng Trang kéo Phục Linh chạy một lúc lâu mới ngừng lại.
Phục Linh thở gấp hỏi: “Tiểu thư, sao phải chạy?”
Ngày đó sau khi từ Vương gia từ hoàng cung trở về, Mạc Tầm đóng cửa, không cho hạ nhân vào gặp. Qua ngày thứ hai, thời điểm gặp Nguyên Chính Hoàn, nàng thấy sắc mặt y rất xấu.
Y chỉ chừa lại mình nàng, nói bên cạnh tiểu thư không có tri kỉ, y lo lắng.
Một ngày một đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì Phục Linh không biết, hôm sau Vương gia cũng không đề cập, mà hôm nay tiểu thư lại nói khi thấy Vương gia không thể tiến lên nói chuyện, mãi tới lúc gặp mặt, tiểu thư lại thất kinh bỏ chạy, mọi chuyện Phục Linh thật không thể lý giải.
Thượng Trang vuốt ve lồng ngực để bình ổn cảm xúc, toàn thân nhịn không được mà run rẩy. Thì ra trông thấy y, nàng lại sợ hãi như vậy.
Không dám quay về, nàng chỉ sợ một khi quay người sẽ thấy y đang ở phía sau.
Cho dù đó căn bản không thể nào là hiện thực.
“Tiểu thư.” Thấy Thượng Trang không nói lời nào, Phục Linh nhỏ giọng gọi một tiếng.
Thượng Trang hít một hơi thật sâu, cố gắng ép bản thân bình phục tâm tình.
Phục Linh lại nhịn không được mà hỏi sao nàng lại run rẩy như thế.
“Không sao.” Thượng Trang miễn cưỡng đáp hai chữ.
“Nhưng người đang run rẩy kìa.” Phục Linh nắm lấy tay nàng, không ngờ lòng bàn tay lại lạnh buốt, “Lạnh lắm sao?”
Thượng Trang rụt tay, dao động hỏi: “Vương gia... Sao lại ở chỗ này?”
Rất nhiều lần nàng tưởng tượng tới cảnh gặp lại y, trên tiệc tối, giữa rừng, bọn họ, tiếng hít thở của đối phương khó mà nghe thấy.
Phục Linh cười cười: “Trời đổ mưa, bên cạnh lại không thấy Mạc thị vệ, chắc hắn đi lấy dù rồi.”
Thượng Trang hoàn hồn, đúng vậy, trời đổ mưa rồi, nàng sao có thể vì quá luống cuống mà quên điểm này?
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, giờ khắc này mưa vẫn tí ta tí tách, y đã đi rồi sao?
Cười khổ một tiếng, hôm nay nàng gặp y, bộ dáng lại như chim sợ cành cong
Nếu bị Nguyên Duật Diệp nhìn thấy, hắn sẽ rất đắc ý.
“Tiểu thư, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.” Phục Linh cúi đầu nhìn đồ trong tay, xác định mọi thứ đều ổn thỏa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Trang gật đầu, cùng cung nữ trở về.
Quả nhiên, Nguyên Chính Hoàn đã không còn ở nơi khi nãy.
Tuy vậy, Thượng Trang vẫn có chút khẩn trương, nàng sợ y biết vừa rồi nàng ở đây, sợ tình hoa trên người y phát tác.
Tình hình tối đêm đó vẫn còn trước mắt, nàng không thể chịu được nếu nhìn lại bộ dáng thống khổ của y.