Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 157: Q.1 - Chương 157: Tẩm cung (Phần 2)




Trong mắt hắn, nàng chỉ là An Lăng Vu, là An Lăng Vu của hắn.

Mà Thượng Trang cuối cùng cũng giật mình. Giờ phút này nếu nàng vẫn không rõ tâm tư của hắn, nàng thật sự quá ngu ngốc. Chỉ là hắn không biết cho dù hắn là Nguyên Duật Diệp thì nàng cũng không phải An Lăng Vu.

Mỗi lần nghe hắn gọi một tiếng “Vu Nhi”, nàng đều không phản ứng kịp.

Nhưng một khắc này, không biết tại sao, trong lòng lại có thứ gì đó thôi thúc nàng nói ra sự thật chính mình là Thượng Trang, không phải tiểu thư An Lăng gia.

“Vu Nhi.” Nam tử thấp giọng gọi nàng một tiếng.

Thượng Trang hoàn hồn. Nàng miễn cưỡng cười, lắc đầu: “Hoàng Thượng cho dù không phải “trẫm” thì cũng là Hoàng Thượng Tây Chu, là Tây Chu thiên tử.” Nàng là muốn nói hắn biết, thân phận không phải sẽ vì một câu của hắn mà thay đổi.

“Tiểu thư, thái y tới rồi.” Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của Phục Linh.

Thượng Trang ngẩng đầu, vội cho thái y vào.

Thái y hành lễ rồi mới tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng cảm thấy không thoải mái ở đâu?”

Nguyên Duật Diệp có chút không vui, nhưng tất cả cũng vì nàng, hiện tại hắn cảm thấy đau sao? Trong đầu vẫn còn luẩn quẩn lời nàng vừa nói, nàng là để ý thân phận của hắn, hay vẫn còn trách những hành động của hắn trước kia?

Thấy Nguyên Duật Diệp không nói lời nào, Thượng Trang đành phải lên tiếng: “Thái y mau xem vết thương cho Hoàng Thượng, ngài ấy vừa rồi... Nói đau tay.” Lúc này nàng đương nhiên không thể nói bản thân làm vết thương hắn tái phát.

Nghe vậy, thái y vội gật đầu, cẩn thận nâng cánh tay hắn lên, kiểm tra một lần, sau đó lại bắt mạch. Trầm ngâm một lát, thái y mới nói: “Hồi nương nương, Hoàng Thượng không sao, chỉ cần chủ ý đừng dùng lực ở tay là được.”

Nghe vậy, Thượng Trang cũng yên tâm.

Thái y lui xuống, Phục Linh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thượng Trang xoay người, nói: “Không còn sớm nữa, Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, thần thiếp hầu hạ ngài nằm xuống.” Nói xong, nàng cúi người đỡ hắn.

Ai ngờ thân thể hắn cứng đờ, nàng dùng thêm sức, hắn vẫn không cử động.

“Hoàng Thượng...” Nàng không khỏi cả kinh. Đang êm đẹp, hắn lại bị làm sao nữa thế?

“Vu Nhi.” Cặp mắt thâm thúy có chút chua xót nhìn nàng, hắn hỏi, “Nàng còn trách ta, đúng không? Nếu như y có được giang sơn Tây Chu này, nàng sẽ ở bên cạnh y sao?”

Nàng để ý thân phận Hoàng đế của hắn, như vậy, nếu đổi lại là Nguyên Chính Hoàn thì sao?

Hay là, người nàng để bụng căn bản là Nguyên Duật Diệp hắn?

Thượng Trang không khỏi giật mình, nàng thật sự không ngờ hắn lại chủ động nhắc tới Nguyên Chính Hoàn ở đây. Nàng cho rằng cả đời này, việc đó hắn sẽ không bao giờ nhắc lại.

Cả đời...

Thân thể thật sự chấn động.

Nàng sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?

Lời hắn nói, nàng thừa nhận bản thân chưa từng nghĩ tới. Khi đó, trước mặt Tiên hoàng, nàng nói bản thân hi vọng được giúp chồng dạy con. Mà hôm nay, điều đó Nguyên Duật Diệp không thể cho nàng, nhưng nếu đổi lại, Nguyên Chính Hoàn có thể sao?

Không, nàng không biết.

Kết cục hôm nay, hắn là Hoàng đế, mà Nguyên Chính Hoàn đã rời kinh.

Che giấu nỗi đau trong ánh mắt, nàng bình tĩnh trả lời: “Hôm nay nói những việc này... Vương gia đi rồi, sẽ không bao giờ về nữa, Hoàng Thượng ngủ đi.” Cho dù có trở về, y cũng không có khả năng đi tìm nàng. Cho dù y muốn, Mạc Tầm tuyệt đối sẽ không cho phép.

Y và nàng, bắt đầu từ lúc Nguyên Duật Diệp dùng tình hoa đã hoàn toàn cắt đứt, không phải sao?

Hắn nắm lấy tay nàng, nàng rút ra, hắn lại cầm thật chặt.

Bị ánh mắt nam tử đối diện khóa chặt, Thượng Trang có chút đau đớn.

Hắn đột nhiên nói: “Ta chỉ muốn nói nàng biết, ta không sợ nhắc tới y ngay trước mặt nàng.”

Không sợ nhắc tới Nguyên Chính Hoàn?

Lời này của hắn, nàng nghe không hiểu.

“Tạ Hoàng Thượng đã buông tha cho ngài ấy.” Nàng cười nói.

Hắn nhíu mày, cũng cười: “Đừng coi thường y, một ngày nào đó, nàng sẽ phải thay đổi cách nhìn của mình hoàn toàn.”

Thượng Trang nhìn hắn, nhịn không được mà hỏi: “Tối nay Hoàng Thượng vì sao lại nhắc tới chuyện này?” Đây không phải tác phong của Nguyên Duật Diệp hắn.

Hắn không trả lời, chỉ nghiêng người nằm xuống, lại nói: “Chẳng qua là muốn nói nàng biết, lần sau gặp mặt, đừng quá giật mình.”

Nàng cuối cùng cũng thật sự khiếp sợ, lần sau gặp? Lời hắn nói rốt cuộc là có ý gì?

Thượng Trang định lên tiếng hỏi tiếp, lại thấy hắn nhắm mắt, xoay người ngủ.

Cảm thán trong lòng, Nguyên Chính Hoàn có thể làm gì khiến nàng kinh ngạc chứ? Sắc phong Vương phi, hay là chuyện khác?

Càng nghĩ, nàng càng thấy bản thân buồn cười, cho dù có thật sự phong phi thì hiện tại, nàng đã không còn tư cách nghị luận.

Duỗi tay đắp chăn cho Nguyên Duật Diệp, Thượng Trang ngồi bên giường một lát.

Hắn tựa như đã ngủ say, hơi thở đã trở nên bình ổn, nhưng cung mày vẫn đang nhíu chặt.

Nàng cúi người, cẩn thận chỉnh lại cánh tay của hắn đang bị thương, sau đó đứng dậy tắt đèn, cuối cùng cũng lên giường nằm xuống.

...............................

Đến lúc tỉnh lại đã là buổi sáng của năm mới.

Buổi triều hôm nay không có quá nhiều chuyện, chẳng qua là nghe bẩm báo mùa màng cùng dân sinh các nơi mà thôi.

Thượng Trang kỳ thật sớm đã tỉnh giấc, nghe Trương công công gọi người vào hầu hạ, bản thân cũng không mở mắt.

Qua một lát, nàng nghe tiếng Nguyên Duật Diệp gọi Phục Linh vào, nói: “Nếu hầu hạ chủ tử không tốt, trẫm sẽ trừng trị ngươi.”

“Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực.” Phục Linh thấp giọng, nhưng bên trong không hề lộ ra kinh hoảng.

Thượng Trang khẽ nắm chặt hai tay, từ lúc quen biết, nàng chưa từng nói với Phục Linh những lời tương tự.

Nghe tiếng bước chân ra ngoài, Phục Linh vẫn quỳ dưới đất, nhưng ngước mắt nói: “Hoàng Thượng... Nô tỳ cả gan, lát nữa Hoàng Thượng còn tới Cảnh Nhân Cung nữa không? Chủ tử sẽ pha trà ngon chờ ngài.”

Thân thể Nguyên Duật Diệp run lên, hắn không quay đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, cứ thế mà nhanh chóng rời đi.

Phục Linh nhịn không được mà cười rộ lên.

Lúc quay đầu, nàng mới phát hiện Thượng Trang đã thức, đang lạnh lùng nhìn mình.

“Tiểu thư.” Phục Linh đứng lên, không khỏi kinh ngạc. Thì ra tiểu thư nhà mình sớm đã tỉnh. Vì thế, nàng cười tiến lên, đỡ Thượng Trang đứng dậy, nói, “Để nô tỳ hầu hạ người.”

Thượng Trang rút cánh tay ra, lạnh giọng: “Còn không quỳ xuống.”

Phục Linh kinh hãi nhưng vội cười nói: “Tiểu thư sao vậy? Nô tỳ làm gì sai sao?”

“Ngươi còn không biết? Muốn ta đem từng việc nói thẳng ra hả?” Nếu đêm qua nàng chỉ nghi ngờ nguyên nhân Nguyên Duật Diệp nói những lời như vậy thì hiện tại là khẳng định.

“Tiểu thư...” Phục Linh thở dài một tiếng, quả nhiên tiểu thư nhà mình vô cùng thông minh.

Nàng nghe lời quỳ xuống, nhưng sắc mặt không có bao nhiêu hoảng sợ.

Thượng Trang định mở miệng, lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Huyên Chu đi vào, nói: “Nương nương, Hoàng Thượng đã rút lại khẩu dụ người không cần qua Úc Ninh Cung thỉnh an rồi, hiện tại phải nhanh chuẩn bị thôi.”

Đúng rồi, nàng thiếu chút quên mất việc này.

Liếc nhìn Phục Linh đang quỳ dưới đất, hiện tại nàng không có thời gian so đo với nàng ấy.

Phục Linh nghe lời Huyên Chu vừa nói xong, không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng lên tiếng nói: “Nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt trước.”

Thời điểm ra ngoài, Thượng Trang mới phát hiện đường đi đã kết một tầng băng mỏng.

Phục Linh khoác thêm cho nàng chiếc áo lông chồn, sau đó đưa thêm lò sưởi rồi đỡ nàng ra khỏi Cảnh Nhân Cung.

Trước mặt Thượng Trang, Phục Linh vĩnh viễn không bao giờ giữ mồm giữ miệng, giờ phút này, nàng lại nhịn không được mà hỏi: “Tiểu thư, sao Hoàng Thượng lại rút khẩu dụ vậy?”

Hôm qua, lúc tiểu thư ngất xỉu, nàng rõ ràng nhìn thấy nam tử cao cao tại thượng thất kinh lao xuống. Bọn họ không phải đã hòa hảo rồi sao?

Nhưng, sao đang êm đẹp Hoàng Thượng lại rút khẩu dụ về?

Nếu không tốt, tại sao sáng nay nàng không thấy Hoàng Thượng tức giận đùng đùng giống hôm trước?

Phục Linh thật sự nghĩ không thông.

Thượng Trang không nhìn nàng, cũng không thèm nói chuyện.

Phục Linh thè lưỡi, xem ra tiểu thư giận thật rồi. Lát nữa trở về, nàng phải cầu tình nhiều mới được.

Ven đường, cây cối đều bị bao phủ một tầng sương trắng.

Phục Linh cảm thấy thú vị, liền duỗi tay bẻ một miếng, băng trong tay lập tức tan thành nước. Thật lạnh.

Nàng ngẩng đầu, thấy Thượng Trang vẫn không thèm để ý tới mình, không khỏi buồn chán.

Phục Linh bĩu môi, nếu nàng nói sớm, chuyện kia sẽ làm không được, hết lần này tới lần khác sẽ... A, không nghĩ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.