Thượng Trang kinh hãi. Đang êm đẹp, hắn nhắc lại chuyện này để làm gì?
Ánh mắt bất giác dừng trên gương mặt của hắn, vết thương do đao kia gây nên đã được chữa trị tốt, hiện tại chỉ để lại vết sẹo rất nhỏ. Không biết tại sao, nàng lại nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, đơn giản là vì trên tay của y cũng có vết thương giống Nguyên Duật Diệp.
“Tại sao không nói chuyện? Nàng đuối lý rồi ư?” Thấy nàng im lặng, Nguyên Duật Diệp lên tiếng hỏi.
Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, nàng không trả lời, chỉ hỏi: “Ngày hôm đó sau khi gặp chuyện không may, ngài đã đi đâu?” Trần Trung từng nói thời điểm Lý tướng quân tới chưa từng nhắc tới hắn.
“Đến chuồng ngựa.” Hắn trả lời.
Thượng Trang không khỏi giật mình, bật thốt lên hỏi: “Ngài tra được cái gì?” Trực giác mách bảo, hắn quả thật đã phát hiện thứ gì đó, bằng không hắn sẽ không vô lý đối xử với Nguyên Chính Hoàn như vậy.
Hắn không mở mắt, nhưng bàn tay nắm tay nàng lại dùng sức mạnh hơn. Thượng Trang đau tới nhíu mày, nghe hắn hỏi: “Sao vậy? Lo cho y?”
Nàng không nói lời nào, lẳng lặng nghe hắn tiếp tục: “Có người nói trước trận thi đấu từng thấy thị vệ của y tới chuồng ngựa.”
Mạc Tầm?
Đưa mắt nhìn gương mặt tái nhợt của nam tử, Thượng Trang hít một hơi thật sâu, mới hỏi: “Ngài chỉ biết thị vệ của ngài ấy tới chuồng ngựa, ngoài ra không còn chứng cứ khác.”
Nếu không, hắn đã không có thái độ đó.
Hắn chỉ là nghi ngờ, nghi ngờ y mà thôi.
Lời nói của Thượng Trang phảng phất chạm tới nỗi đau của Nguyên Duật Diệp, hắn nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Hắn không tiếp tục chủ đề này, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi muốn chạy sao?”
“Ta không có.” Nàng lập tức phản bác, sau đó lại ngây ra.
Đúng vậy, nàng trông thấy Thái tử, cho nên mới theo bản năng đi theo xem. Nàng đúng là điên rồi, nàng tựa hồ còn nhìn thấy... Nguyên Chính Hoàn.
A, bất kể là Thái tử hay Hoàn Vương, bọn họ đều không có khả năng xuất hiện ở đó, không phải sao?
Nghe nàng nói thế, thần sắc Nguyên Duật Diệp hòa hoãn một chút, nhưng hắn vẫn trầm giọng: “Sau này không được chạy loạn nữa, nàng cũng biết bên ngoài nhiều nguy hiểm...” Lời nói được một nửa, hắn bỗng dưng giật mình, mở to hai mắt.
Mà Thượng Trang cũng ngây ra.
Hai người bọn họ đều nghĩ tới một chuyện.
Khi nãy nếu không phải Nguyên Duật Diệp ôm nàng, giúp nàng chặn một kiếm đó, vậy người bị thương vốn sẽ là nàng.
Người thích khách muốn giết là Thượng Trang?
Khi nãy một mảnh hỗn loạn, cho nên hiện tại bọn họ mới nhớ tới điểm này, nhưng sao có thể?
Nguyên Duật Diệp cố gắng ngồi thẳng người, nhẹ giọng: “Đừng nghĩ lung tung, cái mạng nhỏ của nàng nào đáng giá bằng ta?”
Thượng Trang mỉm cười nhìn hắn: “Nếu đã biết, lần sau Hoàng Thượng không thể làm chuyện như thế nữa, nếu ngài xảy ra mệnh hệ gì, ta không phải sẽ trở thành tội nhân của thiên hạ sao?”
Hắn cũng cười, dựa vào nàng mà nói: “Thật muốn nàng trở thành tội nhân.”
Vừa rồi hắn muốn nàng đi, nàng lại không đi. A, hiện tại bắt hắn chịu thêm thương tổn, hắn cũng nguyện ý.
Thượng Trang không nói gì, mặc kệ tên thích khách đó muốn giết ai, hắn quả thật đã cứu nàng.
Về cung, Dương Thành Phong dìu hắn, Trương công công thấy máu trước vạt áo, bị dọa tới không nhẹ, vội vàng lôi kéo hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Trang không dám nói nhiều, chỉ nghe Dương Thành Phong đáp: “Công công đi mời một thái y, cứ nói Hoàng Thượng bị nhiễm phong hàn, hiện tại đang sốt cao.”
Trương công công sửng sốt, còn chưa hoàn hồn đã nghe Dương Thành Phong thúc giục: “Nhanh đi.” Hắn có phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy đi.
Thượng Trang vào trong giúp hắn thay y phục sạch sẽ. Thời điểm cởi áo ra, nàng thấy sau lưng hắn hiện rõ một ấn chưởng máu đỏ.
“Vu Nhi.” Hắn thấp giọng gọi.
Thượng Trang nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng cố chịu một lát, thái y sắp tới rồi.
Hắn hừ một tiếng, rồi tiếp tục: “Nàng ra phía sau thay y phục đi, tạm thời không cần về Cảnh Nhân Cung, lát nữa trẫm sẽ phái người đưa nàng về.”
Thượng Trang run lên, nàng biết hắn không muốn để người khác thấy nàng ở đây, một khi sự tình truyền ra ngoài, lời đồn không biết sẽ thêu dệt ra sao. Nàng cảm kích nhìn hắn một cái, vừa xoay người rời đi thì thái y cũng tới, nửa quỳ bên giường bắt mạch cho hắn, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Ông ta vừa định mở miệng, Dương Thành Phong bên cạnh đã lên tiếng: “Hoàng Thượng bị nhiễm phong hàn, thái y xem ngài ấy cần nghỉ ngơi mấy ngày?”
Thái y cả kinh, lại nghe Nguyên Duật Diệp nói: “Không cần, kê một đơn thuốc là được.”
Thái y không phải kẻ ngốc, làm sao nghe không ra ý tứ của hai người, vì thế vội lau khô mồ hôi, rồi nói: “Vâng, thần xin đi kê đơn thuốc, thần xin cáo lui.”
Thời điểm xoay người ra ngoài, Dương Thành Phong khen một câu: “Thái y quả là người thông minh.”
Bước chân bên dưới chậm lại, thái y liên tục gật đầu.
Thượng Trang đã thay xong y phục, vừa định bước ra thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Người nọ nói mấy câu bên tai Dương Thành Phong rồi rời đi.
“Sao rồi?” Nguyên Duật Diệp mở mắt hỏi.
Dương Thành Phong tiến lên phía trước, thấp giọng: “Hoàng Thượng yên tâm, bên Bùi Thiên Sùng không có chuyện gì.”
Không có chuyện...
Nguyên Duật Diệp nhíu mày, nói như vậy thích khách tới không phải người Lê Quốc? Hắn nói mà, tin tức làm sao để lộ ra ngoài nhanh như vậy? Ánh mắt hắn bất giác nhìn vào bên trong, rốt cuộc là ai muốn xuống tay với nàng?
Không, có lẽ không phải hãm hại nàng, mà là... Muốn mang nàng đi!
Nghĩ tới đây, hắn cả kinh ngồi dậy, lồng ngực liền truyền tới cơn đau kịch liệt khiến hắn không khỏi khom lưng.
“Hoàng Thượng!” Dương Thành Phong kinh hãi, vội tiến lên đỡ hắn.
Thượng Trang không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thấy vậy, nàng liền chạy nhanh tới, mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng sao vậy?”
Nguyên Duật Diệp ngước mắt, đưa tay bắt lấy tay nàng, cắn răng hỏi: “Hôm nay nàng rốt cuộc đã thấy ai?” Thời điểm nàng rời đi, hắn cảm thấy nàng đã nhìn thấy ai đó, nhưng hắn quan sát xung quanh lại không phát hiện kẻ nào khả nghi, khi đó còn tưởng bản thân nghĩ nhiều.
Nghe hắn đột nhiên hỏi vấn đề này, Thượng Trang giật mình.
Trên đường trở về, hắn chỉ cho rằng nàng muốn bỏ trốn, nhưng hiện tại hắn lại trực tiếp như vậy, hắn rốt cuộc đã biết cái gì?
Trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử, nàng sao có thể nói nàng nhìn thấy Thái tử?
Cánh tay vẫn không hề buông lỏng, hắn chăm chú nhìn nàng, hỏi: “Có phải nhìn thấy người đó không?”
Thượng Trang không tin căng lớn hai mắt nhìn nam tử trước mặt, người đó? Người đó nào?
“Nàng nhìn thấy hoàng thúc! Ưm...” Có lẽ vì nói quá nhanh, cơn đau lại lần nữa ập tới.
“Hoàng Thượng.” Dương Thành Phong vội khuyên, “Hoàng Thượng vẫn là nghỉ ngơi trước đi.”
Thượng Trang cả kinh không biết giải thích thế nào, đến tột cùng hắn đang có ý gì?
Chẳng lẽ nói nàng ngày ngày mong nhớ Nguyên Chính Hoàn, khi đó nảy sinh ảo giác gặp lại y sao?
Sao có khả năng chứ? Nguyên Chính Hoàn vào kinh, Nguyên Duật Diệp hắn khẳng định sẽ biết. Nếu như lén lút trở về, y không thể quang minh chính đại xuất hiện trong Tết Nguyên Tiêu như vậy.
“Hoàng Thượng!” Dương Thành Phong thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, không khỏi lo lắng.
Hắn hít thở mấy cái, ra lệnh: “Thành Phong, ngươi lui xuống đi.”
“Hoàng Thượng...”
“Trẫm kêu ngươi ra ngoài.” Ngữ khí đã có chút gia tăng.
Bất đắc dĩ, Dương Thành Phong chỉ đành cáo lui ra ngoài.
Thượng Trang đứng bên giường, cánh tay đã không còn bị hắn nắm chặt. Hắn nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, đột nhiên nói: “Hôm nay người tới là Mạc Tầm, sợ là hắn phụng mệnh hoàng thúc tới đưa nàng đi.”
Hắn thật ngốc, cho dù bản thân không xông tới, Mạc Tầm chẳng lẽ thật sự làm nàng bị thương hay sao? Khi đó, hắn sợ nàng gặp chuyện không may nên mới bất chấp mọi thứ xông qua. Đứng trước hắn, Mạc Tầm có thể hạ thủ, nhưng tên đó chỉ làm hắn bị thương, không giết chết, đây không phải lời giải thích tốt nhất sao?
Thượng Trang vội lắc đầu: “Vương gia không có ở trong kinh thành.”
Hắn khinh thường một câu: “Mấy ngày trước là thọ thần của Thái hậu, tất cả các Vương gia đều hồi kinh, ta nghĩ nàng không phải thật sự không biết.” Hắn sợ nàng đa nghi, cho nên mới cố ý lừa gạt, không ngờ nàng sớm đã biết rõ, mà Nguyên Tiêu tối nay, bọn họ lại diễn vở kịch hay trước mặt hắn như vậy.
Thượng Trang khiếp sợ nhìn hắn, hồi kinh chúc thọ...
Nói như vậy, y thật sự đã trở về?
Người nàng thấy hôm nay thật sự là y!
Thân thể Thượng Trang khẽ run lên, Nguyên Duật Diệp lập tức nhận ra, hắn cắn răng: “Nếu người của y dám làm ta bị thương, điều đó chứng tỏ y không sợ ta tới gây phiền phức, vậy...”
“Hoàng Thượng.” Nàng duỗi tay che miệng hắn lại, vội nói, “Chắc chắn không phải người của Vương gia, ngài quên rồi sao, y... Y đã uống rượu tình hoa.” Mặc dù y có thể không để ý tới chính mình, nhưng với tính cách của Mạc Tầm, hắn chắc chắn sẽ không tuân lệnh y mà đi tìm nàng, điểm này, nàng rất rõ.
“Y là Nguyên Chính Hoàn, không phải kẻ khác.” Nguyên Duật Diệp hét lên. Hắn tin một ly rượu tình hoa không đủ để khiến y khó chịu, y dám để Mạc Tầm xuất hiện, điều đó chứng minh y đã có cách hóa giải tình hoa.
Thật lợi hại, thời gian mới trôi qua bao lâu chứ!
“Hoàng Thượng...” Ý của hắn, nàng không hiểu.
Hắn hừ một tiếng, tự mình bước xuống giường, thân thể liền lảo đảo mấy cái. Thượng Trang vội ôm lấy hắn, cắn răng: “Hoàng Thượng tội gì phải chà đạp mình như vậy?”
“Yên tâm, không chết được.”
“Hoàng Thượng.” Nàng tức giận dùng sức kéo hắn về giường, cau mày nói, “Hoàng Thượng đã từng tuổi này sao lại hành động như hài tử vậy hả?”
Ánh mắt hắn lộ ra phẫn nộ: “Là tên ngốc mới đúng.”
“Mặc kệ hôm nay có phải y hay không, ta cũng sẽ không đi cùng y.” Nàng chưa bao giờ là người nói lời mà không giữ lấy lời.
Nguyên Duật Diệp chấn động, ánh mắt khóa chặt nữ tử trước mặt, tự giễu nói: “Nàng bị ta kéo lại, đương nhiên sẽ nói như vậy.”
Thượng Trang thở dài một tiếng, hắn để ý chuyện nàng rời đi mà không nói một lời, hắn cho rằng nàng cố tình bỏ trốn, sau đó Nguyên Chính Hoàn phái Mạc Tầm tới hỗ trợ. Chỉ là nàng sao có thể nói khi đó nàng trông thấy một người giống Thái tử, vì thế mới tiến lên?
A, cho dù có nói, hắn cũng sẽ nghĩ nàng đang nói xạo.
Huống hồ tối nay, nàng thật sự trông thấy Nguyên Chính Hoàn, chuyện này chỉ có thể nói là sự trùng hợp.