Nguyên Chính Hoàn vừa tiến vào đã nghe giọng nói của Thượng Trang, y khẽ cười, thì ra nàng ở đây.
Mạc Tầm thức thời đứng lại bên ngoài canh giữ.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Thượng Trang hành lễ.
Y mỉm cười: “Xem ra Thánh Thượng rất quan tâm Diệp Nhi, ngay cả Thượng nghĩa cạnh mình cũng để lại. Hôm qua bổn vương có việc nên hôm nay mới tới, chỉ là nghe Diệp Nhi có thể nói chuyện, thân thể không sao rồi đúng không?”
Nguyên Duật Diệp cũng cười: “Hoàng thúc đến thăm sao điệt nhi có thể không khỏe? Nói như vậy, hoàng thúc đã tốn không ít tâm tư.”
Thượng Trang cả kinh, bất giác đưa mắt nhìn nam tử trước mặt. Hôm qua y tiến cung sao?
Vì chuyện của thái tử.
Nàng thật không ngờ trong trận chiến này y lại lựa chọn Thái tử.
Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn vẫn không thay đổi: “Từ tin tức bổn vương có được, thương thế của Diệp Nhi đã tốt hơn nhiều.”
Lời của y càng làm trong lòng Thượng Trang cả kinh. Mà sắc mặt của Nguyên Duật Diệp cũng không thay đổi bởi vì hắn biết Thái tử không hề gặp chuyện xấu gì.
“Kẻ hành thích Diệp Nhi chính là chiêm sự của Đông cung Lâm Thụ. Người nhà của hắn là Lâm Phụng nghi cũng bị giam vào ngục.”
Thời điểm Hoàng đế phái người tới thẩm vấn Lâm Phụng nghi, nàng ta sợ tội muốn tự sát. Việc này Lâm Thụ một mực nhận do hắn và Lâm Phụng nghi làm, Hoàng hậu và Thái tử không chút liên quan.
Tuy Hoàng đế không truy cứu nhưng trong lòng Nguyên Chính Hoàn biết rõ, giữa Hoàng đế và Thái tử đã tồn tại khoảng cách.
Giờ phút này, y cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ vuốt cằm: “Với thân thủ của Diệp Nhi sao có thể để hắn làm hại chứ?”
Nguyên Duật Diệp ho một tiếng, ánh mắt dời sang Thượng Trang đang đứng bên cạnh, mở miệng: “Việc này hoàng thúc phải hỏi Vu Nhi.”
Thượng Trang còn đang suy nghĩ lời Nguyên Chính Hoàn vừa nói, chợt nghe Nguyên Duật Diệp gọi nàng một tiếng “Vu Nhi” liền lập tức hoàn hồn, chỉ “A” một tiếng.
Nguyên Duật Diệp tiếp tục: “Do mạng của điệt nhi chưa tận khiến những kẻ có tâm không vừa ý, hoàng thúc nói xem có đúng không?”
Nâng mắt nhìn, thần sắc nam tử trước mặt vẫn thản nhiên như vậy, một chút cũng không nhìn ra khác thường. Y bỗng nhiên lên tiếng: “Bổn vương còn có lời muốn nói với Diệp Nhi, Vu Thượng nghĩa ra ngoài trước đi. Hôm nay Phục Linh cũng tới.”
Nghe vậy, Thượng Trang liền cảm thấy cao hứng, Phục Linh tới đây là bất ngờ đối với nàng. Nàng nhanh chóng đáp lời rồi đi ra ngoài