Thượng Trang ngồi ở trong kiệu lắng tai nghe, xem ra, hai bên đều không có ý muốn nhường nhau.
Lúc này, nghe được thanh âm nhàn nhạt của một nam tử truyền đến: “Thì ra là kiệu An Lăng phủ. Mạc Tầm, nhường đường.”
Không biết vì sao, trái tim Thượng Trang khẽ run, không nhịn được bèn vén rèm cửa sổ lên. Nhìn thấy nam tử áo trắng kia, yên tĩnh ngồi ở một bên, tóc dài xõa tới vai hắn, gió khẽ thổi khiến nó ngỗn ngang, dường như hắn không hề hay biết.
Đứng bên cạnh hắn là một người mặc y phục màu đen huyền, buộc tóc, tay phải cầm một thanh trường kiếm. Phía chuôi kiếm treo một chùm tua kết hợp với ngọc bội, hơi đung đưa, liếc mắt một cái, Thượng Trang liền nhìn ra ngọc bội kia là hảo hạng!
Ngay cả tùy tùng cũng có thể dùng tới ngọc bội hảo hạng này, xem ra người này không phú thì quý.
Nàng lại nhịn không được, đem ánh mắt dời về trên người nam tử đang ngồi kia.
Hắn mới vừa nói nhường đường, nhưng ánh mắt của hắn vẫn chưa từng liếc nhìn lấy một cái. Giống như tất cả chuyện phát sinh lúc này cùng hắn không có quan hệ gì.
Từ phía nàng nhìn lại, vừa vặn chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, ánh mặt trời chiếu xuống, phảng phất như nhìn thấy vầng sáng bên kia.
Đẹp quá. . . . . .
Nàng hơi lấy làm kinh hãi, vì sao lại có ý nghĩ như vậy chứ?
Lúc này, người gọi là Mạc Tầm nhìn về phía xa phu nói: “Công tử nói, nhường đường.”
Mới vừa rồi xa phu còn la hét ầm ỹ với Tần mama, lúc này có chút ấm ức, nhưng cũng không nói gì, chỉ đành chịu, không thể làm gì khác hơn là kéo xe ngựa qua một bên. Quay đầu nhìn Tần mama với vẻ đầy khinh miệt.
Tần mama lúc này mới hài lòng, xoay người lại, nhìn người phía sau nói: “Được rồi, đi thôi.”
Thượng Trang mới phát giác kiệu chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Mạc Tầm lạnh lùng nhìn kiệu đi qua, chỉ thấy một chút ý cười hiện lên khóe miệng hắn, im lặng tìm gì đó trong tay áo, tìm một lần liền tìm thấy hạt châu kia. Sáng nay, từ trên chùm tua ở trường kiếm rơi xuống, còn chưa kịp gắn vào, lúc này vừa vặn lại có tác dụng.
Trừ đương kim Thánh Thượng ra, còn chưa có người nào, dám bảo công tử bọn họ nhường đường .
Chẳng qua chỉ là một An Lăng tiểu thư!
Thượng Trang vừa buông màn xe xuống liền nghe tiếng thở nhẹ của ai đó từ bên ngoài, sau đó, bỗng nhiên kiệu lắc mạnh một cái. Chỉ nghe “Phanh ——” một tiếng, một bên kiệu vừa chạm đất, Thượng Trang chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng chưa kịp nắm lấy cái gì, cả người lập tức bị văng ra ngoài.
“A ——” Theo bản năng la lên một tiếng, lòng bàn tay đã ma sát với mặt đất, nhất thời dâng lên cảm giác đau rát.
Bên tai truyền đến hai thanh âm:
“Tiểu thư cẩn thận!”
“Công tử cẩn thận!”
Câu trước, không thể nghi ngờ gì, là thanh âm của Tần mama.
Rồi câu sau. . . . . .
Đợi khi Thượng Trang ngước mắt nhìn, liền thấy trường kiếm trong tay Mạc Tầm đã để ngay trước mặt nàng. Nàng mới phát hiện, thì ra, phía trước nàng là giày của nam tử.
Chỉ cần nàng đưa tay, liền có thể chạm đến.
Mạc Tầm này chắc cho rằng, nàng sẽ đụng phải công tử nhà hắn cho nên vội vàng phòng bị.
Mà nam tử trước mặt nàng, cuối cùng cũng quay mặt lại, nhìn về phía nàng.
Ánh mắt của hắn thật là đẹp mắt, lông mi dày hơi hơi run run, con ngươi lại bình tĩnh thâm thúy đến như vậy.
Thượng Trang lập tức ngây dại, nàng chưa bao giờ ở khoảng cách gần mà nhìn nam tử xa lạ như thế. Thiếu gia cũng đẹp, nhưng lại không bằng hắn. Hai tròng mắt hắn hẹp dài như nước hồ thu, đẹp như ánh sao.
Đây mới là tinh mâu * trong truyền thuyết.
* Tinh: sao ; Mâu: mắt => Mắt như sao @@
Đúng vậy, đẹp quá.
Nhìn thấy nam tử này, trong đầu nàng liền hiện lên một chữ, duy nhất, một chữ.
Lúc này, nhìn thấy trực tiếp, dường như nàng cảm thấy chỉ có thể dùng một chữ này để hình dung hắn.
Có lẽ, rất tục, nhưng, lại phù hợp với hắn.
Lông mi tuyệt đẹp của hắn hơi nhíu lại, mở miệng hỏi: “Tiểu thư có bị thương không?