Thời điểm tới Quán Sư Cung, Thượng Trang bắt gặp Mộ Dung Vân Sở từ bên trong đi ra. Thấy nàng, hắn không khỏi kinh ngạc, lập tức hành lễ.
Thượng Trang không ngờ hắn đang ở đây, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn.
Mộ Dung Vân Sở nhìn nàng, nói: “Vừa rồi Hoàng Hậu còn nhắc tới nương nương, nghe nói người đã trở về, muội ấy còn định kêu Thanh Nhi qua thăm hỏi, thật không ngờ nương nương đã tự mình tới.”
Thượng Trang cười cười: “Nào có đạo lý Hoàng Hậu nương nương phái người tới thăm hỏi bổn cung? Sao vậy, Thừa Tướng phải đi sao?”
Hắn gật đầu: “Nương nương đã nghỉ ngơi, thần đương nhiên phải về trước.”
Thì ra là thế, Thượng Trang bất giác đưa mắt nhìn cung điện phía sau hắn, lắc đầu: “Xem ra bổn cung tới không đúng lúc, không biết phượng thể của Hoàng Hậu nương nương thế nào rồi?”
“Đa tạ nương nương quan tâm, Hoàng Hậu nương nương đã không còn gì đáng ngại. Nương nương cũng coi như phúc lớn mạng lớn, chẳng qua chỉ chịu chút thương tích, coi như cũng không có việc gì.”
Thượng Trang biết hắn đang ám chỉ vết thương trên thái dương của mình, nếu hắn đã nghĩ vết thương này do xuất cung mà có, vậy nàng cũng không cần giải thích. Lúc này, Thượng Trang chỉ xoay người, nói: “Nếu Hoàng Hậu nương nương đã nghỉ ngơi, bổn cung cũng không tiện vào quấy rầy, vẫn là hồi cung trước.”
“Thần tiễn nương nương.” Dứt lời, hắn nâng bước đi theo.
Thượng Trang thoáng nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không nói gì nhiều, tiếp tục đi về phía trước. Nàng không ngồi kiệu, để mặc bọn họ theo sát từ xa.
“Thái Hậu ở Khánh Hợp Cung tìm thấy tàng hoa hồng, không biết nương nương có nghe nói không?” Mộ Dung Vân Sở nhẹ giọng, ngữ khí mang vẻ thăm dò.
Giật mình một cái, Thượng Trang đáp: “Bổn cung không biết, nếu Thừa Tướng có chứng cớ, ngài có thể trực tiếp đi bẩm báo với Hoàng Thượng, bổn cung tin, Hoàng Thượng sẽ xử lý công bằng.
Hắn lại khẽ cười một tiếng, mở miệng: “Nương nương và Linh Thục Viện bất hòa, thần còn tưởng người nghe được tin này sẽ thấy cao hứng.”
Thượng Trang liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười: “Làm Thừa Tướng thất vọng rồi sao?”
“Đương nhiên.” Hắn ho khan một tiếng rồi tiếp tục, “Thần từng nói sẽ giúp nương nương làm một chuyện, việc này chỉ cần nương nương mở miệng, thần sẽ điều tra tới cùng.”
Lời hắn nói khiến Thượng Trang không khỏi chấn kinh. Điều tra mà hắn nói chỉ sợ không đơn giản như vậy, tra rõ, nói trắng ra, e rằng là giá họa.
Có điều theo câu vừa rồi, Thượng Trang cũng biết hắn chưa có chứng cứ trong tay, cho nên mới chưa động tới Linh Khuyết.
Quả thật, nàng bất hòa với Linh Khuyết, nhưng nàng không cần dùng thủ đoạn hèn hạ đi đối phó nàng ấy. Chỉ là, Mộ Dung Vân Sở có thể nói ra những lời này khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Hắn là Thừa Tướng, quyền cao chức trọng, muốn đối phó một nữ tử không có bối cảnh dễ dàng như trở bàn tay.
Mà qua mấy lần tiếp xúc, nàng cũng nhận ra, Mộ Dung Vân Khương không hề hời hợt như vẻ bề ngoài.
Huynh muội bọn họ, nếu bàn về thủ đoạn, không ai thua kém ai.
Thượng Trang cười cự tuyệt: “Bổn cung sớm đã nói, ngày đó ở Hưng Viên Thừa Tướng cứu bổn cung một mạng, coi như là đền ơn.” Cho nên, giữa hai người sớm đã thanh toán rõ ràng.
Mộ Dung Vân Sở vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như trước, cười nói: “Nương nương là người mềm lòng.”
A, lời này Mộ Dung Vân Khương từng nói với nàng, xem ra huynh muội bọn họ thật sự rất giống nhau.
Thượng Trang dừng bước, xoay người: “Thừa Tướng tiễn bổn cung tới đây được rồi, bổn cung phải hồi cung.” Dứt lời, nàng nâng bước đi về phía cỗ kiệu.
Nam tử sau lưng đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật thần còn một chuyện hiếu kỳ, đó là Hoàn Vương Phi tương lai.”
Bước chân bên dưới thoáng chậm lại, Thượng Trang không xoay người, chỉ nói: “Chẳng qua là một nữ tử bình thường, Thừa Tướng hẳn sẽ không có hứng thú với nàng ấy, ngược lại là bổn cung cảm thấy hiếu kỳ, vì sao Thừa Tướng còn chưa thành thân? Hi vọng ngày bổn cung có thể gửi lời chúc tới Thừa Tướng sẽ còn không xa.”
Thời điểm lên kiệu, buông màn xuống, nam tử bên kia vẫn chưa rời đi.
Nhìn cỗ kiệu xa dần, khóe miệng Mộ Dung Vân Sở lộ ra nụ cười, lẩm bẩm: “An Lăng Vu...”
Trở về Cảnh Nhân Cung, Phục Linh vội theo sát phía sau, gọi: “Tiểu thư, vết thương trên trán của người...”
Vừa đẩy cửa ra, một thân minh hoàng liền đập vào mắt, Phục Linh cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Thượng Trang cũng kinh hãi, thật sự không ngờ hắn lại ở đây lúc này.
Nàng tiến lên hành lễ, thấy hắn nhíu mày, bỗng dưng đứng lên, kéo nàng qua, hỏi: “Đầu bị sao vậy?”
Thượng Trang cả kinh, vội lấy một cái cớ để đáp: “À, trên đường trở về, không cẩn thận bị thương.”
Đưa tay lướt qua thái dương của nàng, hắn đau lòng nói: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi, sao lại không cẩn thận như vậy? Phục Linh, còn không mau lấy thuốc!”
Giờ phút này Phục Linh cũng không dám nhiều lời, chỉ nhận lệnh rồi lui xuống.
Thấy hắn kéo mình qua ngồi trên đùi, Thượng Trang không khỏi quẫn bách, chỉ đành mở miệng hỏi: “Sao Hoàng Thượng lại tới Cảnh Nhân Cung lúc này?”
Ánh mắt xẹt qua vết thương trên đầu nàng, hắn nhẹ giọng: “Qua Ngự Thư Phòng giải quyết chút chuyện rồi trở về thăm nàng, lại nghe cung nhân nói nàng tới Úc Ninh Cung, ta...” Hắn dừng lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
Sợ hắn nghi ngờ Thái Hậu, Thượng Trang vội cười nói: “Thì ra là thế, lúc trở về ta định qua Quán Sư Cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, ai ngờ nương nương đã nghỉ ngơi, về thế đành hồi cung.”
Hắn “Ừ” một tiếng, đúng lúc này, Phục Linh đã mang thuốc tới.
Hắn nhận lấy, giúp nàng bôi lên vết thương.
Đợi Phục Linh thu dọn mọi thứ rồi lui xuống, Thượng Trang mới chú ý tới sắc mặt không tốt của hắn, không tự chủ mà hỏi: “Hoàng Thượng có tâm sự sao?”
Hắn nắm chặt tay nàng, không vui mở miệng: “Bên Ngự Dược Phòng có một thái giám vừa khai, nói Linh Khuyết tự mình tới hỏi hắn tàng hoa hồng.”
Đầu ngón tay run lên, Thượng Trang nhìn hắn, hỏi: “Hoàng Thượng tin sao?”
Hắn cắn răng: “Ta không tin cũng vô dụng, Thái Hậu vốn có thành kiến với Linh Khuyết, bà ta sẽ bám lấy quyết không tha.”
Thượng Trang trở tay cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng: “Vậy sao Hoàng Thượng không qua Khánh Hợp Cung? Giờ phút này, Linh Khuyết cần ngài.” Nàng ấy đã bị cấm túc, không thể gặp ai, nhưng chỉ cần nghĩ nàng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Linh Khuyết lúc này.
“Mọi người trong cung đều biết việc này, hiện tại ta qua đó chính là bao che lỗi lầm cho nàng ấy. Hoàng Hậu dù sao cũng là Hoàng Hậu, ta không thể...”
Thượng Trang hiểu, hắn không thể không để tâm tới Mộ Dung Thừa Tướng.
Nghĩ lại những lời Mộ Dung Vân Sở vừa nói, giờ phút này, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Thượng Trang bất giác bật cười: “Vậy Hoàng Thượng qua Quán Sư Cung đi.” Không thể an ủi Linh Khuyết, vậy đi an ủi Hoàng Hậu là được!
Thanh âm của hắn có chút không vui: “Vừa rồi nàng qua cũng không gặp được Hoàng Hậu, ta đương nhiên sẽ không đi.”
Bất đắc dĩ nhìn hắn, chỗ của Linh Khuyết hắn không thể đi, bên Hoàng Hậu hắn lại không muốn tới, quanh đi quẩn lại, cuối cùng hắn lại chọn Cảnh Nhân Cung của nàng.
Vết thương trên trán đã không còn đau, tâm tình của nàng thoáng chốc cũng tốt lên.
Chạng vạng, cùng hắn dùng bữa tối, sau đó hắn cũng không đi, Thượng Trang thật không nhớ rõ hắn đã bao lâu không ở lại Cảnh Nhân Cung rồi.
Hôm nay, hắn không nói nhiều, có lẽ là vì chuyện của Linh Khuyết mà phiền lòng.
Ngồi trong phòng một lúc, hắn đột nhiên lên tiếng: “Vu Nhi, đàn cho ta nghe một khúc.”
Thượng Trang không khỏi giật mình, sau đó cười nói: “Ta chỉ biết chơi tỳ bà.”
Hắn gật đầu, đưa mắt nhìn.
Gọi người mang đàn lê, Thượng Trang gảy vài tiếng, lâu rồi không động tới, ngón tay có chút không quen. Một khúc “Tướng Quân Lệnh”: Tắc thượng trường phong, địch thanh thanh lãnh, đại mạc lạc nhật tàn nguyệt đương khống...
Nguyên Duật Diệp đột nhiên bật cười: “Nhạc khúc này nàng nên đàn cho Thành Phong nghe một chút.”
Thượng Trang cười cười, chỉ là nghe hắn nhắc tới Dương Thành Phong, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi mở miệng hỏi: “Đúng rồi, chuyện của Bùi tướng quân lần trước thế nào rồi?”
Sắc mặt hắn liền có chút khó coi, trầm giọng: “Không tìm được, sợ là sớm đã ra khỏi thành.”
Thượng Trang im lặng, nếu thật là vậy thì càng khẳng định trong kinh thành có nội ứng.
Không muốn tiếp tục chủ đề này, Thượng Trang hỏi: “Hoàng Thượng còn muốn nghe đàn không?”
Hắn lắc đầu, ngoắc tay với nàng: “Tới đây.”
Buông tỳ bà xuống, nàng đứng dậy, tay hắn thoáng dùng sức, kéo nàng ôm vào lòng. Cằm nam tử chống trên bả vai, nàng hơi đau, nhưng không lên tiếng.
Hình như hắn thở dài, thì thầm bên tai: “Ta vẫn luôn muốn giúp Linh Khuyết thay đổi thân phận, để nàng ấy xuất cung.”
Cho Linh Khuyết xuất cung?
Thượng Trang chấn động, quay đầu nhìn hắn, nói: “Nàng ấy không muốn.” Nàng không dám nói bản thân hiểu rõ Linh Khuyết, nhưng chuyện này chắc chắn không có chỗ thương lượng. Nếu không, ngày đó nàng ấy cũng không cảnh cáo nàng không được nói ra sự thật của khối ngọc bội kia.
Hắn cười chua xót: “Rất nhiều lúc ta không thể chú ý tới nàng ấy, nàng ấy cũng không thông minh như nàng, ta thật không còn cách khác.”
“Ngài muốn nàng ấy ve sầu thoát xác sao?” Nếu không, hắn có thể nghĩ ra cách gì tốt hơn?
Hắn im lặng, qua nửa ngày mới lên tiếng: “Thị vệ bên cạnh hoàng thúc không phải rất thích nàng sao? Huống hồ, trong tay hắn còn có Vong Tình Thủy.”
Thân thể run lên, hắn muốn... Nguyên Chính Hoàn cho Linh Khuyết uống Vong Tình Thủy!
“Hoàng Thượng...” Đây là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới.
“Ta biết như vậy rất tàn nhẫn, nhưng lúc này ta không thể giữ nàng ấy ở lại. Nàng ấy nên sớm nói cho ta biết trên người nàng ấy có một khối ngọc bội, bằng không, sự tình sao có thể đi tới tình huống này? Thái Hậu chắc chắn sẽ điều tra tới cùng, ta nghĩ thông suốt rồi, muốn tra thì cứ tra đi.” Hắn nói với ngữ khí bất đắc dĩ.
Thượng Trang động môi, vốn định nói Thái Hậu có lẽ sẽ tha cho Linh Khuyết, chỉ là lời nói đã tới bên môi lại nuốt trở về, dù sao hôm nay thời điểm nói những lời kia, Thái Hậu vẫn chưa tỏ thái độ.
Thượng Trang đứng lên, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng đừng nghĩ nhiều, trước nghỉ ngơi đi, ngày mai còn thượng triều sớm.”
Hắn gật đầu, cũng đứng dậy. Lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm gấp gáp của Trương công công: “Hoàng Thượng, không tốt rồi, cung nhân tới báo, nói KHánh Hợp Cung đang cháy!”