Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 137: Q.1 - Chương 137: Vụng trộm




Thời điểm nhìn y, Thượng Trang mới phát hiện y đã ngủ.

Cánh cửa đẩy ra, Mạc Tầm đi vào. Thượng Trang cả kinh, thấy hắn chạy nhanh tới đây, vội hỏi: “Chủ tử sao vậy?”

“À, chỉ là mệt mỏi thôi.” Lúc này nhìn Mạc Tầm, trên người hắn đã không còn sát khí.

Mạc Tầm không nói gì, chỉ tiến lên đỡ Nguyên Chính Hoàn nằm xuống, giúp y đắp chăn.

Thượng Trang thức thời đứng dậy: “Nếu Mạc thị vệ đã tới, vậy ta cũng nên trở về rồi.” Nói xong, nàng xoay người ra ngoài.

Mạc Tầm đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó lại quay đầu nhìn nam tử trên giường, thở dài một tiếng, hắn chỉ hi vọng y không nhìn lầm nàng.

Không cần đi lấy thuốc, Thượng Trang có thể trực tiếp trở về, nhưng lại nghĩ tới nha đầu Phục Linh còn cầm lệnh bài của mình. Quay về hỏi Mạc Tầm có vẻ không thích hợp, chi bằng nàng cứ về trước, biết đâu giữa đường sẽ gặp nàng ấy.

Nghĩ như vậy, nàng liền theo đường cũ trở về.

Lúc đi qua chỗ ngoặt, nàng đột nhiên thấy hai thân ảnh phía trước, mặc dù chỉ liếc qua nhưng nàng lại thấy vô cùng rõ ràng.

Mộ Dung Vân Khương và Tôn Dịch Chi,

Hắn... Nắm tay nàng ấy!

Thượng Trang đột nhiên cảm thấy có loại dự cảm không tốt. Nàng định đi lên phía trước thì đột nhiên có bị ai đó kéo vào núi giả bên cạnh.

“A!” Thượng Trang vừa hét lên thì bàn tay to kia đã che miệng nàng lại. Nàng quay đầu lập tức thấy người phía sau là Nguyên Duật Diệp.

Hít một hơi thật sâu, nàng dùng sức rút tay hắn ra, nói: “Ta vừa mới thấy...” Đang nói thì nàng đột nhiên im lặng, những gì vừa thấy có thể nói hắn nghe sao?

Hắn không màng Thượng Trang muốn nói cái gì, thân thể cao lớn ép nàng vào vách đá, cắn răng hỏi: “Ngươi thấy cái gì? Ta đây lại thấy ngươi từ trong phòng y đi ra. Các người... Các người...” Lồng ngực lên xuống không ngừng, hắn giận, nhưng vì sao lại tức giận chứ?

Thượng Trang cả kinh nhìn hắn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, nàng đẩy hắn ra, nhíu mày: “Ngài tránh ra!”

“Không tránh!”

“Nô tỳ ở đâu thì liên quan gì tới ngài?”

“An Lăng Vu!”

“Suốt ngày quản ta, không bằng đi trông Vương phi của mình đi, nàng ấy...”

“Nàng ấy là Vương phi của Thành Vương, với Nguyên Duật Diệp ta không có liên quan!” Hắn hung hăng cắt ngang lời nàng, bản thân cũng không rõ tại sao lại nói như vậy, chỉ là lời tới miệng thì lập tức phun ra.

Thượng Trang cả kinh, Nguyên Duật Diệp như vậy...

Hắn đột nhiên cúi người ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng, thì thầm kêu: “Vu Nhi...”

“Vương gia!” Thượng Trang chấn động, đẩy người hắn ra, “Ngài thả ta ra mau!” Nàng giãy dụa, móng tay đâm thẳng vào sống lưng của hắn.

“Vì sao y lại có thể, còn ta thì không?” Hắn dường như không biết đau, trong lòng chỉ cảm thấy phẫn nộ. Có lẽ từ nhỏ đến giờ, hắn chưa từng trải qua cảm giác ghen tị. Nhưng lúc này, hắn đang ghen, thật sự rất ghen tị.

Loại cảm giác như lửa đốt này khiến hắn chìm trong tra tấn.

Có lẽ chính hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc biến thành thế này từ khi nào.

Loại cảm giác này, có đôi khi, hắn nói không rõ.

“Ta sẽ xin ngươi với phụ hoàng!”

Nói xong, hắn liền buông tay. Thượng Trang lập tức kéo hắn lại, bật thốt lên nói: “Không được đi!”

Nguyên Duật Diệp cả kinh quay đầu, vừa định mở miệng thì nghe bên ngoài truyền tới giọng của nữ tử: “Nương nương, là ở đây! Vừa rồi thần thiếp rõ ràng thấy có người đi vào. Ngài nói xem, có phải là cung nữ nào đó cùng thị vệ vụng trộm không?”

Là giọng của Tần Lương đệ.

“Vậy sao?” Bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Hoàng hậu.

Cảm ơn ý kiến của mọi người. Bắt đầu từ chương sau độ dài sẽ tăng lên hẳn, cho nên thời gian ra sẽ hơi lâu. Bật mí một chút: Chương sau cực kỳ hấp dẫn, các bí mật dần dần hé lộ, thắc mắc của mọi người sẽ phần nào được giải đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.