“Nô tỳ không dám.”
Kỳ thật Hoàng đế và nàng đều hiểu, với tính cách của Thái tử, ngươi càng ngăn cản hắn càng làm tới.
Tức giận trên mặt Hoàng đế từ từ tan đi, ánh mắt lại nhìn tấu chương bên cạnh: “Cách làm việc của Thái tử thật khiến trẫm lo lắng, đôi khi nó ra tay không đủ tàn nhẫn.”
Đúng vậy, Nguyên Duật Phong là người dễ mềm lòng.
“Thôi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Thượng Trang hành lễ rồi rời đi, ra đến bên ngoài, Trần Trung nhìn sắc mặt nàng, cao hứng nói: “Xem ra Thánh Thượng rất vừa lòng với tấu chương điện hạ phê duyệt, vậy là tốt rồi.”
Thượng Trang mím môi cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng về phòng.
Nằm trên giường, nàng nhớ lại ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống của Tần Lương đệ, nhưng Hoàng đế lại nói sẽ ban nàng cho Thái tử, nếu vậy ngày tháng sau này ở Đông cung sợ là không được bình yên.
Nghĩ tới đây, nàng cười khổ một tiếng, xoay người nhìn ra cửa sổ.
Nàng không muốn nghĩ nữa, đành nhắm mắt lại ngủ.
...............
Thành vương phủ.
Tiệc cuối cùng cũng tan, khách quý lần lượt ra về, Tề Hiền phi cũng hồi cung.
Ngoài tân phòng, Linh Khuyết thấy mấy tên gia đinh đỡ Nguyên Duật Diệp đi tới, nàng không khỏi kinh hãi, vội hỏi: “Vương gia sao vậy?”
Một gia đinh cười nói: “Hôm nay Vương gia cao hứng nên uống mấy chén, Linh Khuyết cô nương nóng ruột làm gì?”
Có kẻ khác tiếp lời: “Đúng vậy, hôm nay là ngày vui của Vương gia, cả đời chỉ có một lần như vậy, uống mấy chén cũng là chuyện bình thường.” Nói xong, hắn liền đẩy cửa tân phòng.
Linh Khuyết vội nói: “Vẫn là để ta dìu Vương gia, các ngươi vào không được thích hợp.” Hôm nay, bên trong còn có Vương phi, nghĩ tới đây, trong lòng nàng chua xót không nói nên lời.
Gia đinh nghe xong thấy cũng có lý nên giao Nguyên Duật Diệp cho nàng, còn hỏi: “Một mình cô nương làm được không?”
“Không sao.” Nàng đáp lời, đỡ nam tử vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, Linh Khuyết ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi nhíu mày, tiệc tối ngài ấy rõ ràng vẫn còn tỉnh táo, sao vừa quay lưng đã uống nhiều như vậy?
Vết thương lúc trước vừa khỏi, uống rượu nhiều chắc chắn hại thân.
Sống mũi đột nhiên ê ẩm, cả người Nguyên Duật Diệp nói lên, lồng ngực khó chịu, cúi người phun ra.
“Vương gia!” Linh Khuyết kinh hãi, thân thể nam tử ngã xuống, nàng có muốn nâng lên thế nào cũng không được.
Lúc này, một đôi tay trắng nõn đưa tới giúp nàng. Linh Khuyết theo bản năng ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Vân Khương một thân hồng trang. Nàng bất giác nhìn thoáng qua giường, khăn hỉ đã đặt ngay mép.
Nàng kinh ngạc: “Vương phi, ngài...”
Nàng vốn muốn hỏi khăn hỉ sao có thể tự mình tháo ra chứ? Nghe lão nhân nói, tân nương tự mình tháo khăn hỉ là điềm xấu.
Nhưng, nàng còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Vân Khương ngắt lời: “Đừng nói nữa, đỡ Vương gia lên giường.”
Hai người đỡ hắn, sau đó gọi nha hoàn mang nước vào.
Mộ Dung Vân Khương nhận lấy khăn trong tay Linh Khuyết, cười nói: “Các ngươi lui xuống đi, nơi này có ta là được.”
Linh Khuyết chua xót cười, đúng vậy, hôm nay làm gì còn chuyện của nàng nữa chứ? Vương gia đã có Vương phi rồi.
Nàng xoay người, ngay khoảng khắc đó, nước mắt dọc theo hai má chảy xuống.