Thâm Cung Tù

Chương 13: Chương 13




Thâm cung tù

Chương 11

Ngự hoa viên

==========

Editor: CP313

==========

Tuyết đông bắt đầu rơi, Nhậm Cực đang ngồi trong một tòa tiểu đình của vườn hoa thưởng rượu, lò than được đốt lên, phía trên có một cái chậu sứ tinh xảo, bên trong có một bình nước đang sôi, làm ấm nóng rượu Cửu Long, hương rượu ngào ngạt tỏa ra lan tỏa khắp trong đình.

Triệu Trân phi ngồi bên cạnh hắn khảy đàn, tiếng đàn réo rắt làm không gian tựa như một bức tranh, thật là một bức tranh mĩ đến động tâm can. Nhưng mà Nhậm Cực uống rượu mặt hướng nhìn mỹ nhân lại có vẻ như hơi lơ đãng, ánh mắt áp chế lại chưa hề dừng lại trên người nàng, thậm chí ngay cả “rượu Ngọc Tuyền” tốt nhất tựa hồ cũng không có hương vị, giống như uống nước lã một ly rồi lại tiếp một ly, một chút đơn độc hư không, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đôi mắt tuyệt đẹp của Triệu Trân phi ẩn chứa sự tức giận, cắn cắn môi, tay vẫn nhẹ nhàng gãy đàn, tiếng đàn càng lúc càng uyển mị (khéo léo, đẹp, tinh tế), thậm chí còn hàm chứa nhè nhẹ khiêu khích, Hoàng Thượng thật sự là hiếm khi nhớ đến trong cùng còn có một người như nàng, nàng tất nhiên là phải sử dụng hết các thế võ trên người nén khí lực muốn đem tâm tư Hoàng Thượng nắm giữ cho thật chặt, tuyệt đối không thể uổng phí bất cứ cơ hội nào cho Hạ Chiêu Nghi!

(Ôi đời là thế…thứ người ta mong mà hok có dc… “tâm tư Hoàng đế”…Hàn ca ah`!!! Anh có lại hok bít hưởng..)

Nữ nhân kia bất quá chỉ có tần vị (vị trí cung phi trong Hoàng cung) dưới cửu phẩm, cư nhiên còn vọng tưởng tiến lên vị trí trên cửu phẩm như nàng sao, nàng cũng không giống như Đổng Trinh phi nhẫn nhục chịu đựng, mỗi ngày luôn luôn phải nói nàng thật là xinh đẹp!

Nhậm Cực căn bản gần như không hề nghe thấy, vẫn như cũ, một bầu rượu rất nhanh cũng sắp hết. Đỗ công công đứng hầu bên cạnh nhìn thấy, nhanh chóng muốn chạy đi lấy bầu rượu khác, xoay người đi xuống định phân phó cho tiểu cung nữ phía dưới đi lấy rượu, ánh mắt đảo xung quanh lại phát hiện một thân ảnh trong bụi hoa Lạc Mãn Tuyết, đang hướng hắn vẫy tay.

Đỗ công công giả bộ khụ một tiếng, thấp giọng nói: “Quên đi, các ngươi động tay đông chân thì cuối cùng ta cũng lo lắng, không biết mà lấy rượu không hợp ý Hoàng Thượng chỉ khiến ngài nổi giận, ta nên tự mình đi thì hơn.”

Nói xong để các nàng ở lại chú tâm hầu hạ, tự mình đi ra phía sau, đưa mắt ra hiệu về phía bụi hoa, người ẩn trong bụi hoa vô thanh vô tức lẳng lặng đi theo phía sau hắn.

Đợi cho ra khỏi Ngự Hoa Viên, đi đến một góc khuất hành lang không một bóng người, người từ trong bụi hoa đi tới, đứng ở phía dưới hành lang cười nói: “Đỗ công công, đã nhiều ngày không gặp.” Giọng nói vẫn có chút cố ý nén xuống.

Sắc mặt Đỗ công công cũng rất nhục nhã: “Nhược Anh, lá gan của ngươi thật ra càng lúc càng lớn, cư nhiên dám ở nơi gần Hoàng Thượng như vậy mà làm chuyện mờ ám, nếu bị Hoàng Thượng phát hiện, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ khảm (chém).”

Nhược Anh đi đến, tay vịn trên thành lan can thân mình dựa sát vào, một cái bọc nhỏ không biết ở trên tay từ lúc nào, miệng lại thở dài xa xăm: “Nô tỳ lúc đó quả thật cũng bị buộc không còn cách nào khác, tình trạng của chủ tử ta Đỗ công công ngươi cũng không phải không biết, hôm đó nếu thật sự không quá mức, ta cũng sẽ không dám phiêu lưu lớn như vậy.”

Nói xong dừng một chút, lại nói tiếp: “Hôm nay ta sáng sớm liền đi đến chỗ đó, hái một ít lá Tảo Tuyết còn sống, ngay cả áo sam (áo lót) cũng đổi thành màu trắng, chậm rãi mới đi đến chỗ đó, dấu vết để lại cũng không rõ ràng, chắc hẳn không có vấn đề gì.” Nói xong đưa tay nhét cái bọc nhỏ kia vào trong tay Đỗ công công.

Đỗ công công ước chừng, đem cái bọc nhỏ kia thu vào trong tay áo, ngửi mùi hương nhè nhẹ của nữ tử trên người Nhược Anh, ánh mắt nheo lại, nói: “Được rồi được rồi, nói đi, lần này lại muốn ta giúp ngươi như thế nào?”

“Ai, ta biết Đỗ công công là người thiện tâm, Nhược Anh xin cảm tạ trước. Ngươi cũng biết Hoàng Thượng đã lâu chưa lâm hạnh chủ tử ta, chung quy chỉ qua đêm ở chỗ Hạ Chiêu Nghi, tin đồn trong cung cũng nhiều, cũng không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhược Anh cầu công công tìm cách làm cho Hoàng Thượng lật bài tử, hay dùng kinh nghiệm của ngươi, làm cho hắn có thể qua đêm ở chỗ chủ tử ta một lần nữa, tất cả mọi chuyện sẽ được minh bạch.”

“Khi đó không chỉ nô tỳ, mà chủ tử ta cũng sẽ cảm động và nhớ đến đại ân đại đức của công công, tất nhiên sẽ không bạc đãi công công a.”

“Này…… Ngươi cũng biết, Hoàng Thượng lật bài tử là chuyện mà nô tài như chúng ta không thể quản được, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi thổi gió thôi.” (ý nói rót thông tin hướng ý tứ Hoàng thượng để ngài để tâm a)

Nhược Anh gật đầu: “Nô tỳ tất nhiên là biết, như thế cũng coi như có chút hy vọng, làm phiền Đỗ công công lo lắng.”

Đỗ công công huy huy tay áo: “Chỉ có thể dựa theo thiên mệnh mà thôi, ta còn có việc, cũng nên nhanh chóng lấy rượu mang về.”

Nhược Anh lập tức nhẹ nhàng lướt thân mình: “Nô tỳ xin tạ ơn, cũng không nên nhiễu chính sự của công công, xin cáo từ.” Xoay người đem thân ảnh mật mật vào trong bụi hoa.

Chuyện đã hoàn thành, lông mày Nhược Anh cũng không thể giãn ra một chút, nàng vốn có chuyện muốn hỏi, nhưng chưa phải thời cơ, cần phải tìm ai đó dò hỏi thêm?

Đang phiền não, đột nhiên nhìn thấy một tiểu cung nữ đang mang thùng nước từ phía trước đi đến, nhìn phục sức (quần áo và trang sức) của nàng thì nhận ra đó là tiểu nha đầu phụ trách quét tước tẩm cung Nhâm Cực, lập tức ánh mắt sáng ngời, đi đến vài bước chụp trên bả vai nàng: “Hảo muội muội, ngươi lại đây một chút, tỷ tỷ ta có mấy câu muốn hỏi a.” Tiện tay rút cái lược ngọc bích trên đầu mình xuống giấu vào trong tay áo.

Tiểu cung nữ kia trước tiên là bị động tác đột nhiên của Nhược Anh làm cho kinh hoảng, lập tức ngón tay truyền đến cảm giác man mát, cúi đầu nhìn thấy mặt lập tức chuyển đỏ, lấy cũng không được không lấy cũng không được, chỉ chậm rãi nói: “Ta, ta……”

Nhược Anh lôi kéo nàng đến một chỗ dưới tán cây Trạm Định, ánh mắt nhìn nhìn xung quanh, rồi mới nói: “Ta biết ngươi ở trong cung cũng không dễ dàng gì, hãy lấy đi, tỷ tỷ ta chỉ là có vài câu muốn hỏi mà thôi.”

Nói xong cũng không đợi tiểu cung nữ kia nói gì cả, lập tức hỏi thẳng: “Ngày ấy ta nhìn thấy Trịnh công công dẫn mấy cung giam cung nữ mới đi vào “Chiêu Đức điện”, bộ trong tẩm cung thay đổi người hầu hay sao?”

Tiểu cung nữ có chút ngỡ ngàng, nhưng thấy chuyện nàng hỏi cũng không quan trọng, liền đáp: “Người hầu mới? Không a, Trịnh công công cũng không có điều động người gì cả, tất cả đều già cả a.”

“Già sao?” Như vậy cũng đúng, hôm đó nàng rõ ràng nhìn thấy, hơn nữa Trịnh công công dẫn theo bốn người kia đi rất cẩn thận, hết sức né tránh thiên môn thiên lộ (cửa và đường chính), tuy rằng nàng không thể đi theo, nhưng nhìn phương hướng kia, tuyệt đối là “Chiêu Đức điện” không sai.

Nhìn tiểu cung nữ kia có hỏi cũng không thể nói thêm gì nữa, Nhược Anh cũng không muốn trì hoãn lâu, chỉ nói: “Là vậy sao, đa tạ muội muội, ta đây đi trước a, ta tên là Nhược Anh, là người hầu của Đổng Trinh phi, về sau ngươi nếu có chuyện gì khó xử cứ việc tới tìm ta.”

Tiểu cung nữ vội vàng nói cảm tạ, nhìn thấy nàng muốn đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, gọi nàng lại nói: “A, còn có chuyện này a, Trịnh công công đem mọi chuyện của tẩm cung giao cho Phó tổng quản trông chừng giùm, hình như cũng đã một tháng không thấy hắn, nghe người ta nói là, hắn đã ra cung.”

“Nga?”

========== Hết Chương 11 ==========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.