Thâm Cung Tù

Chương 29: Chương 29




Thâm Cung Tù

Chương 27

Tác giả: Cưu vũ thiên dạ

Editor: CP313

Số chương: 67 chương

Thể loại: cổ phong, cung đình, ngược luyến tàn tâm, cường thủ hào đoạt, đế vương công, tướng quân thụ.

Một tiếng thét chói tai làm cho thanh kiếm trên tay Mạc Kỉ Hàn ngừng lại một chút, không phải giọng hét chói tai kia làm cho y phân thần, mà chính nội dung tiếng hét chói tai làm cho y không thể kiềm chế được nỗi kinh hoàng. Tám trăm dặm cấp báo, là cấp báo quan trọng nhất, Nhậm Cực mới vừa đến nơi này tìm mình, hiện rõ là trong triều không hề có chuyện hệ trọng, vậy chuyện gì mà quan trọng đến mức phải dùng tám trăm dặm cấp báo?

Mũi kiếm khó khăn lắm mới chạm vào da thịt của Nhậm Cực thì dừng lại, tuy rằng chỉ cần một chút thôi thì Nhậm Cực có thể nói đã lãnh đủ, thắt lưng vận một lực thoát khỏi tay Mạc Kỉ Hàn, vận nội lực vào khuỷu tay đánh vào bên hông của y, còn tay kia lại nhắm đánh ngay vào tay phải đang cầm kiếm của Mạc Kỉ Hàn, đánh trực tiếp vào mạch cổ tay.

Bên hông cảm thấy được khuỷu tay của Nhậm Cực mang theo nội lực đánh vào cơ thể, Mạc Kỉ Hàn bỗng nhiên bừng tỉnh nghiêng người muốn né tránh, không ngờ nhận một chưởng từ sau đánh tới, cổ tay phải lập tức tê rần, “Đang” tiếng kiếm rơi xuống đất vang lên.

Mạc Kỉ Hàn mất hết ý chí, tùy ý để bàn tay kia thuận thế hướng về phía trước chế trụ cổ của y, nhắm mắt lại khi ánh mắt mở ra thì bên trong đã bao phủ một tầng ý chí nghiêm nghị thấy chết không sờn, lạnh lùng đấu nhãn cùng Nhậm Cực.

Năm ngón tay của Nhậm Cực chặt chẽ kiềm cổ họng Mạc Kỉ Hàn, càng lúc càng gia tăng lực, nhìn sắc mặt y dần dần nhiễm một màu đỏ thẫm bởi vì hô hấp không thông, cuối cùng lại chuyển sang màu than chì, nhưng lại quật cường đến mức ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không hề thoát ra.

Nhẹ nhàng buông tay, Mạc Kỉ Hàn bị không khí lạnh lẽo xông thẳng vào phổi nên ho khan, nhưng thân hình cao lớn lại vì ho khan nên lung lay một lúc lại lập tức đứng vững lại, ho khan lập tức cũng bị áp chế lại, nhưng hô hấp vẫn còn hơi ồ ồ, ánh mắt lại thẳng tắp chăm chú nhìn Trịnh Hải mới vừa vọt vào, tay ông ta đang cầm chặt phong thư cấp báo.

Vẻ mặt Mạc Kỉ Hàn tất nhiên Nhậm Cực đứng bên cạnh đã quá hiểu rõ, suy tư một hồi hắn xoay người đối mặt với thần tình kinh hoàng của Trịnh Hải: “Bãi giá ngự thư phòng.“

Trịnh Hải tỏ vẻ hơi hoảng hốt, thế nhưng vẫn lăng lăng không phản ứng, đến khi Nhậm Cực quát một tiếng mới hoàn hồn, vội vàng theo sau Nhậm Cực rời đi, cũng không hề đề phòng hắn sẽ đột nhiên dừng lại nên thiếu chút nữa đã đâm sẫm vào.

Tầm mắt Mạc Kỉ Hàn vẫn nhìn dõi theo phong thư cấp báo trên tay Trịnh Hải, bây giờ Nhậm Cực quay đầu lại thì ngay lập tức chạm vào tầm mắt y, chỉ thấy trên mặt Nhậm Cực vẫn không biến sắc hắn đảo qua liếc mắt một cái thản nhiên nói: “Tiễn Mạc tướng quân trở về, thân mình y vẫn cần điều dưỡng, đầu xuân khí lạnh nếu nhiễm lạnh sẽ không tốt.“

Tâm Mạc Kỉ Hàn rét run, chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, cảm giác lạnh từ đầu đến chân làm y run lên, tất nhiên Nhậm Cực cũng đã đoán được phong thư cấp báo có liên quan đến tiền tuyến, cho nên cố ý không muốn cho y biết, còn mượn chuyện xảy ra hôm nay lại đem y giam lỏng, là muốn đề phòng y sẽ đi cướp cấp báo rồi lại chạy trốn?

Hai tay không tự giác lại nắm chặt thành quyền, biểu tình của Mạc Kỉ Hàn kích động khi nghĩ lại lúc rịnh Hải chạy vọt vào, phong thư cấp báo kia tuy rằng vẫn chưa viết cái gì cho Nhậm Cực nhưng hy vọng đó sẽ là chuyện tốt, hẳn là tình hình tiền tuyến có biến? Chẳng lẽ lúc này Phù Ly còn có thể cực lực xoay chuyển trời đất buộc quân Khải Lương rút quân sao? Bằng không, trên chiến trường nếu hắn đã có thể phân định thắng bại, thì tại sao còn dùng đến cấp báo tám trăm dặm?

Nghĩ đến đây cảm thấy hơi an tâm một chút, chợt nghe giọng Mạc Ngôn có chút hoảng loạn: “Mạc tướng quân, trong viện gió lớn, tốt hơn nên quay về trong phòng nghỉ tạm ạ.“

Giương mắt nhìn thấy Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh đang đứng bên cạnh đều mang vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn, ám vệ bốn bề cũng đang gắt gao theo dõi hành động của y, không khỏi thở dài trong lòng, bước vào trong điện, trong lòng rốt cục cũng bởi vì phong thư cấp báo ngoài ý muốn kia mà thoải mái một chút.

Thế nhưng, vẫn luôn có một cảm giác quái dị không thể nào thoát ra được, không biết sao như vẫn cảm thấy phong thư cấp báo kia có liên quan đến mình. Cửa sau lưng y im lặng đóng lại, Mạc Kỉ Hàn cười buồn lắc lắc đầu, hiện giờ y bị cầm tù ở đây không thể bước ra dù là một bước, người bên ngoài đều nghĩ y đã chết, làm sao có thể có liên quan đến y được chứ?

Nhậm Cực bước vào ngự thư phòng, phất tay áo đem cửa phòng “Phanh” đóng lại, xoay người trừng mắt nhìn Trịnh Hải lạnh lùng nói: “Ngươi ở trong cung đã bao nhiêu năm, quy củ cũng đã sớm thấm vào tâm, hôm nay sao lại thất thố như thế biết đáng tội gì không hả!“

Từ khi Trịnh Hải đi theo sau Nhậm Cực thì từ đầu đến cuối cước bộ đều tán loạn vẻ mặt bối rối, bây giờ nghe Nhậm Cực quở trách hai đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống liên tục dập đầu: “Nô tài biết tội… nô tài biết tội, nhưng…… Cấp báo này……” Nói tới đây sắc mặt trắng bệch, ngay cả đọc nhấn rõ từng chữ cũng có vẻ rất gian nan: “Hoàng Thượng, thật là việc lớn không tốt.“

Nói xong liền làm tư thế giơ hai tay lên cao để trình cấp báo lên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nhậm Cực nhíu mày, từ khi Trịnh Hải hoang mang rối loạn chạy vội tới Thiên điện thông báo có cấp báo thì hắn liền cảm giác có gì đó không ổn, tâm tư suy nghĩ thật nhanh cũng đã đoán được biến cố xảy ra ở đâu, mà biểu tình của Mạc Kỉ Hàn cũng nói cho hắn biết rõ y cũng đã đoán được.

Việc trong triều có lẽ hắn có thể không kiêng dè gì mà xử lý thỏa đáng trước mặt Mạc Kỉ Hàn, nhưng nếu là chiến sự, thì lại là chuyện khác. Thế nhưng, chiến sự vốn đã nắm chắc phần thắng sao có thể xảy ra sơ suất gì được chứ?

Hắn cũng không đưa tay tiếp phong thư cấp báo, còn lạnh nhạt nói: “Thật sự? Báo cáo đi.“

Trịnh Hải tư thế không thay đổi, trả lời rất nhanh: “Bẩm Hoàng Thượng, tiền tuyến tám trăm dặm cấp báo, binh mã đại nguyên soái tính cả mấy vị tướng lãnh chỉ trong một đêm đều bị người ta ám sát, thủ cấp không biết tung tích, trong quân ồ lên như rắn mất đầu, bị quân Phù Ly thừa cơ phản công, hiện tại hai quân như hổ tranh hùng giằng co vẫn chưa phân định rõ ràng.“

Nói tới đây Trịnh Hải thở gấp gáp vài cái mới nói tiếp: “Trong quân vị trí cao nhất bây giờ đều là Phỉ Đô Úy thống lĩnh, tuyên thệ quyết không cho quân địch tiến thêm một bước nào nữa. Bộ binh thượng thư cùng chư vị đại nhân cũng đã nhận được cấp báo, hiện tại đang chờ nghe tuyên ở bên ngoài.“

Vừa nghe phiên tấu xong, Nhậm Cực cũng không tránh khỏi thần sắc đại biến, lấy phong thư cấp báo trên tay Trịnh Hải mở ra đảo qua một lượt sau đó sắc mặt cũng đã thanh hắc, chuyện chết tiệt gì xảy ra vậy chứ? !

Thuận tay đem cấp báo ném trên mặt đất, Nhậm Cực khó chịu đi quanh thư phòng, cuối cùng ninh mi trầm giọng nói: “Kêu Việt Trữ đến đây, nhớ kỹ không cần kinh động bất kỳ kẻ nào.“

Trịnh Hải tiếp thu, lại hỏi: “Hoàng Thượng, vậy các đại nhân có cần tuyên vào không?“

Nhậm Cực vô cùng khó chịu: “Gọi bọn họ làm gì? Những chuyện mà đám lão già kia nói tất cả đều là vô nghĩa! Kêu bọn họ nhanh chóng về đi, đem miệng giữ kín không được tiết lộ dù chỉ một chữ, ngày mai lâm triều sẽ nói sau! Đi kêu Việt Trữ đi!“

Trịnh Hải bị rống làm kinh hãi, té lên té xuống nhanh chóng chạy đi làm việc. Chỉ chốc lát sau, ông ta đứng ngoài cửa thông báo: “Hoàng Thượng, Việt đại nhân đã tới.“

“Truyền vào.“

Cửa được đẩy ra, nhanh chóng khép lại, một người rảo bước nhanh chóng đi vào, đi đến trước mặt cách Nhậm Cực ba bước thì quỳ xuống, giọng lạnh lùng: “Tham kiến Hoàng Thượng.“

Nhậm Cực khoát tay: “Không cần quá chú trọng, hãy bình thân.“

Việt Trữ dập đầu: “Thần tuân chỉ.” Đứng lên, ngẩng khuôn mặt lạnh lùng giống như giọng nói của hắn, giống như hắn vĩnh viễn chỉ có một nét mặt như vậy, khóe miệng nhắm chặt mân lên thẳng tắp kiên cường.

“Việt Trữ, mọi chuyện hẳn ngươi đã nghe Trịnh Hải nói rồi.“

“Vâng“

“Có nghĩ gì không?“

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, tình báo trên tay thần hiện tại hữu hạn, chỉ có thể suy đoán sơ lược, có thể trong một đêm giết chết các Đại tướng chém mà không hề kinh động đến quân sĩ, quân sĩ bình thường không thể làm được, chỉ e là Phù Ly mua chuộc một tổ chức sát thủ trên giang hồ, mưu toan chiếm thế thượng phong.“

“Hơn nữa, trên giang hồ có năng lực làm làm chuyện một cách sạch sẽ như vậy nhất định không phải nhỏ, theo như được biết không ngoài hai ba chỗ.“

Nhậm Cực vò thái dương, khi trợn mắt lên thì biểu tình cũng đã bình tĩnh như bình thường, gật đầu nói: “Không tồi, Tuyển Văn đế của Phù Ly là loại người không có đầu óc, nên chắc có người hiến kế cho hắn. Ngươi cũng có quen biết chốn giang hồ, mang theo thủ hạ của ngươi đi điều tra rõ mọi chuyện, coi thử xem ai đang ở sau lưng giở trò quỷ, càng nhanh càng tốt.“

Việt Trữ nhận lệnh, hỏi tiếp: “Hoàng Thượng, điều tra ra người làm chủ có cần giải quyết tại chỗ không?“

Nhậm Cực chắp tay sau lưng đi vài bước, lắc đầu nói: “Không cần cấp, dù sao trẫm cũng muốn thân chinh, điều tra rõ trước rồi báo cho ta.“

Việt Trữ kinh hãi: “Hoàng Thượng ngài muốn thân chinh?“

Nhậm Cực cười lạnh: “Mấy vị Đại tướng trước đây đều bị chết sạch, bây giờ không có người tương đương có thể phái đi, quân tâm lại tan rả không đồng đều, cấp báo bộ binh lúc này có lẽ đã che đậy tin tức, bất quá bên trong chỉ e rằng đang hỗn loạn, trẫm nếu không thân chinh chỉ sợ lúc đó sẽ không ổn.“

Nói xong vân ve các đốt ngón tay của mình tạo một chuỗi tiếng vang, cười vô cùng khoái trá: “Phải nói rằng, mặc kệ là chủ ý của ai trẫm cũng phải hảo tâm cảm tạ, nếu không phải chủ ý do hắn nghĩ ra, chỉ sợ trẫm còn không có thể ra tiền tuyến như thỏa nguyện, nhưng thật ra cũng không tồi. Tốt lắm, ngươi đi đi.“

Việt Trữ do dự một lát, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, thần có chút lo lắng……“

“Nói.“

“Vâng Hoàng Thượng, chủ ý của kẻ kia khi giết các tướng lãnh của ta, chỉ sợ……“

Nhậm Cực thấy hắn dừng lại, gật đầu cười nói: “Không sai, có thể giết chết các tướng lãnh, tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến một mục đích cao hơn, chính là muốn giết trẫm.“

Việt Trữ vén bào quỳ xuống: “Thần sợ hãi, khẳng thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại.“

Nhậm Cực cười cười không thèm để ý: “Người nọ quả thực tính toán kỹ, nhìn thấy trẫm bất quá chỉ là vị Hoàng đế mới đăng cơ hơn một năm, giết chết mấy lão tướng lĩnh kia, người trong tay trẫm tất nhiên sẽ không đủ kinh nghiệm, muốn ổn định quân tâm không thân chinh không được.“

“Trẫm còn chưa có con nối dòng, trong triều lại vừa mới ổn định, bên dưới mạch nước ngầm vẫn còn mãnh liệt, hơn nữa khi thân chinh đi xa thì không thể canh phòng nghiêm ngặc như trong cung, cơ hội sẽ nhiều hơn, chỉ cần trẫm trên đường gặp chuyện gì đó, quân Khải Lương lập tức sẽ mất hết sinh lực, không cần chờ Phù Ly tấn công cũng đã tự long trời lỡ đất, khi đó Phù Ly chỉ cần há mồm đem Khải Lương nuốt vào, ngay cả nhai cũng không cần.“

“Nhưng lại nói, nếu như ám sát không thành công, chỉ cần tin tức truyền ra ngoài, quân tâm càng lớn hơn, lúc đó nói trẫm thân chinh cũng không phải không có tác dụng.“

Nói xong trong mắt cư nhiên lộ ra vẻ thưởng thức, lắc đầu nói: “Không thể tưởng tượng được Phù Ly cư nhiên còn có một người tâm cơ ẩn sâu như vậy, chỉ tiếc là, xuất hiện quá muộn.” Nói xong, ngữ khí ánh mắt chuyển lãnh.

Việt Trữ nghe quyết định của hắn, trong lòng chấn động: “Hoàng Thượng! Còn thỉnh……“

Nhậm Cực khoát tay, đem lời nói của hắn đánh gảy: “Không cần nói nhiều, lúc này thân chinh là vô luận như thế nào cũng phải đi, hơn nữa, nhân vật như vậy, không gặp thật sự rất đáng tiếc. Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, trẫm muốn sớm gặp hắn.“

Hôm sau lâm triều quả nhiên khi Từ bộ binh thông báo chuyện tướng lãnh tiền tuyến bị giết hết, lập tức trong điện ồ lên, rồi sau đó là một phen sầu lo hoảng sợ khi nghe ý định ngự giá thân chinh, ba ngày sau sẽ xuất phá.

Bởi vì các huynh đệ đoạt vị chi tranh với Nhậm Cực hoặc bị giết hoặc bị giam lỏng, nên bây giờ không hề có Thân vương. Sau khi thanh trừng hết các thế lực thần tử chỉ có thể hồi phục một số bộ phận, còn mấy vị cựu thần có địa vị cao hắn càng không thể tin, vì thế khi thân chinh thì nhiếp chính vương hoặc phụ chính đại thần không hề được bố trí, trong lúc đó mọi việc trong triều cần bẩm tấu đều dùng khoái mã mang đến để phê duyệt, không được chậm trễ.

Ba ngày sau, đội ngũ thân chinh hùng dũng tiếng trống tiếng kèn rung trời vang lên trên đường.

========== Hết Chương 27 ==========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.