Muốn điều tra lại cái chết của Lê Khiết là một việc vô cùng khó khăn.
Lê Khiết qua đời đã hai năm, những người liên quan đến nàng ta chẳng biết
hiện giờ còn sống hay đã chết mà ta lại không thể quang minh chính đại
mà đi dò hỏi. Đầu mối duy nhất hiện giờ chỉ có mình Ngọc Thủy mà thôi.
Từ sau khi biết Ngọc Thủy xuất thân từ phủ Hà Thái sư, ta vẫn luôn cẩn
thận quan sát nàng. Ngọc Thủy làm việc gì cũng chăm chỉ nghiêm túc,
những việc trực tiếp liên quan đến ta thì càng tận tâm hơn. Nàng là
người yêu ghét rõ ràng, nhưng không hề vì sự yêu ghét của mình mà thiên
vị hay trù dập ai. Thực lòng, có được một nữ quan Chưởng sự như thế ta
không còn dám mong gì hơn. Chỉ tiếc xuất thân của nàng quá đặc biệt,
tính ta lại đa nghi, thực sự không có cách nào hoàn toàn buông bỏ khúc
mắc trong lòng. Bây giờ nghĩ lại, Ngọc Thủy là do Hoàng Hậu tặng cho Lê
Khiết làm cung nữ tùy thân, như vậy những chuyện xảy ra với Lê Khiết,
Ngọc Thủy ắt phải biết rõ. Những người từng hầu hạ Lê Khiết chỉ còn mỗi
Ngọc Thủy đến giờ vẫn bình an vô sự ở lại Cẩm Tước cung, điều này có
nghĩa gì?
Nếu thật sự có kẻ ra tay với Lê Khiết, vì sao không
diệt cỏ tận gốc? Là vì sự việc năm xưa nàng không biết gì cho nên được
tha hay là nàng có một vai trò nào đó cho nên không thể trừ bỏ được?
Càng nghĩ càng mù mờ, ta bất giác thở dài một tiếng.
Ngọc Thủy thấy ta thở dài, bèn hỏi:
“Chủ nhân có tâm sự gì sao?”
Ta cắn môi, nghĩ mình không thể trực tiếp hỏi nàng được, nhưng ngoài nàng
ta thì càng không còn ai để hỏi. Suy tính một hồi, cuối cùng ta cũng lựa lời mà nói:
“Hôm trước Hoàng Thượng từng nhắc đến Hiền phi với bản cung…”
Ngọc Thủy nghe tên Hiền phi liền dỏng tai hỏi:
“Thật ạ?”
Ta gật đầu, hai mắt cụp xuống, rầu rĩ đáp:
“Phải… Bản cung cảm thấy Hoàng Thượng hình như rất thích Hiền phi nương nương.”
Ngọc Thủy cũng bùi ngùi đáp:
“Đúng thế…”
Ta lại thở dài, đưa tay về phía Ngọc Thủy. Ngọc Thủy thấy vậy vội bước đến nắm lấy tay ta. Cầm chặt tay nàng, ta khẽ nói:
“Bản cung thực hâm mộ nàng ấy. Nếu bản cung giống nàng ấy được một chút biết đâu Hoàng Thượng sẽ thích bản cung một chút…”
Lúc này hai mắt Ngọc Thủy đã đỏ lên. Nàng siết lấy tay ta:
“Chủ nhân đừng nói như vậy… Hoàng Thượng luôn thích chủ nhân mà…”
Ta buồn bã lắc đầu:
“Ngươi không cần nói cho ta vui, ta tự biết mình đang đứng ở đâu. Đừng nói đến Thục phi, Đức phi, Tĩnh Tu dung, ngay cả Quỳnh Thục nghi, Tiệp Chiêu
nghi cũng được yêu thích hơn ta. Ta chẳng có gì tốt cả. Ta ở nơi là Hiền phi từng ở, dùng những vật dụng mà nàng ấy từng dùng, thế mà lại chẳng
được bằng một phần nhỏ của nàng ấy. Ngươi nói xem, có phải mỗi lần Hoàng Thượng đến nơi này, nhìn những đồ vật này đều sẽ nghĩ đến Hiền phi hay
không? Sau đó nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân tầm thường như ta có phải
là sẽ rất thất vọng không?”
Ngọc Thủy lắc đầu, rơi nước mắt nói:
“Chủ nhân thực sự rất tốt. Cho dù không giống Hiền phi nương nương thì chủ
nhân vẫn rất tốt mà… Vả lại, vật dụng ở đây sau khi Hiền phi rời xa nhân thế đều đã được thay đổi toàn bộ, đâu còn lại gì. Ngay cả cách bày trí
cũng khác xưa rất nhiều… Hoàng Thượng sẽ không nhìn cảnh nhớ người đâu.
Chủ nhân, xin đừng nói những lời thương tâm như vậy.”
Ta nhìn Ngọc Thủy, run run hỏi:
“Thật sự đều đã thay đổi ư?”
“Thật ạ… Tất cả vật dụng ở Cẩm Tước cung đều do nô tỳ đích thân giám sát Ti Thiết phòng sắp đặt…”
“Đáng tiếc thật… bản cung cứ mong có thể nhìn thấy cuộc sống của nàng ấy trước đây…”
Nói đoạn, ta lại tỏ ra buồn bã.
Nếu vậy những thứ không sạch sẽ đều bị dọn đi rồi sao? Vậy nên ta ở đây một thời gian rồi mà vẫn khỏe mạnh?
Không, ta vẫn cảm thấy có điểm chưa thỏa đáng.
Khi còn nhỏ, ta từng thấy qua những phi tử của phụ hoàng hãm hại lẫn nhau
không ít lần. Nếu ra tay với vật dụng hàng ngày, thường chỉ có mấy chiêu như tẩm xạ hương hoặc độc hương gì đó vào đồ mộc, cũng có thể là pha
độc vào son phấn. Nhưng những biện pháp này quá thô thiển, chỉ hại được
những nữ tử ngu dốt và những kẻ xuất thân dân dã không quen chuyện đấu
đá ở hậu cung, còn đối với những thiên kim quyền quý, những chuyện này
hẳn họ đều được mẫu thân dạy dỗ trước khi nhập cung rồi. Lê Khiết nhìn
thế nào cũng không giống kẻ ngốc, nàng ta không thể chết vì một trò vặt
như vậy.
Để làm một người khỏe mạnh dần dần yếu đi, vậy phải hạ
độc vào những thứ người đó tiếp xúc mỗi ngày. Ngoại trừ vật dụng trong
phòng nghỉ và son phấn các thứ, chỉ còn thức ăn là đáng nghi nhất. Chỉ
có điều hạ độc trong thức ăn một thời gian dài mà không để lại dấu vết
là điều bất khả thi.
Đầu óc ta như bị một màn mây mù che phủ,
càng lúc càng dày đặc, càng nghĩ càng bế tắc, nhưng lại không thể không
nghĩ. Nguyên nhân chắc chắn không phải là vật dụng nên dù tất cả vật
dụng đều đã được thay đổi thì đối với ta cũng không ích gì. Thứ không
sạch sẽ đó rất có thể vẫn còn ở đâu đây. Nếu không tìm ra nó, ta thực
chẳng yên lòng.
“Chủ nhân…”
Ngọc Thủy lay nhẹ tay ta, lưỡng lự nói:
“Người đừng buồn nữa. Tuy nơi này đều bị thay đổi cả rồi, chủ nhân không thể
nhìn thấy Hiền phi nương nương từng sống như thế nào nữa… Nhưng nô tỳ
vẫn còn cất giữ một số kỉ vật của Hiền phi nương nương, nô tỳ có thể
mang đến cho chủ nhân xem…”
“Thật sao?”
Ta thậm chí có thể cảm thấy hai mắt mình đang sáng ngời lên, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được sự kích động trong lòng. Vẫn còn lại vật dụng của Lê Khiết, biết
đâu có thể nhìn ra manh mối gì chăng?
“Vâng, để nô tỳ đi lấy.”
“Được. Nhưng nhớ cẩn thận đừng để ai chú ý nhé, Hoàng Thượng mà biết ta hỏi về Hiền phi như thế, e sẽ không vui.”
“Nô tỳ biết rồi, chủ nhân đợi một chút thôi.”
Ngọc Thủy thấy ta vui vẻ trở lại thì cũng vui lây. Nhìn nàng hào hứng rời đi như thế, ta tự nhiên thấy mình gạt nàng như vậy thực không phải chút
nào. Có lẽ thêm một thời gian nữa thôi, ta sẽ cố gắng tin tưởng và thành thật với nàng hơn.
Không lâu sau, Ngọc Thủy trở lại với một
chiếc rương gỗ nhỏ trên tay. Nàng bưng chiếc rương đặt lên trên sạp gỗ,
bên cạnh chỗ ta đang ngồi.
“Không bị ai nhìn thấy chứ?”
“Không đâu ạ. Chỗ chúng ta có lệ cho cung nhân nghỉ trưa, cho nên giờ này bên ngoài chẳng có người nào đâu.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Ngọc Thủy cùng ngồi xuống.
Ngọc Thủy lần thắt lưng, lấy ra một xâu chìa khóa lớn, nàng vừa lựa chìa khóa vừa nói:
“Ở đây cũng không có gì nhiều, chỉ là nô tỳ muốn giữ lại để tưởng nhớ Hiền phi nương nương thôi…”
Nắp rương chậm rãi mở ra, bên trong có ba ngăn, trên cùng đựng tầm mười cây trâm, khi mở tầng trên ra thì thấy bên dưới là vài hộp son phấn, cao
dưỡng da các loại, tầng dưới cùng để một xấp giấy, tất cả đều được sắp
xếp rất gọn gàng.
Ta cầm một cây trâm lên xem xét, miệng hỏi:
“Những thứ này đều là của Hiền phi sao?”
Ngọc Thủy rầu rĩ đáp:
“Sau khi Hiền phi nương nương qua đời, tất cả đồ dùng của người đều phải trả về Thượng Cung cục, chỉ có những vật này vì người đã ban cho nô tỳ nên
nô tỳ mới được giữ lại.”
Ta thận trọng xem qua từng vật một,
những cây trâm này đều rất đắt tiền, cả chỗ son phấn này cũng toàn là
hàng thượng phẩm. Lê Khiết đối với Ngọc Thủy thật sự rất rộng rãi.
“Ta cảm thấy Hiền phi nương nương rất yêu thương ngươi.”
Ta mỉm cười, đặt đồ về chỗ cũ.
“Vâng ạ. Hiền phi nương nương thương nô tỳ nhất, cả cung nữ hồi môn cũng
không bằng, tất cả đồ dùng quan trọng của người đều giao cho nô tỳ cả…”
Ngọc Thủy cúi đầu, nước mắt lã chã rơi đầy mặt.
Ta thở dài, chẳng biết nói gì. Những đồ vật này chẳng có vấn đề gì, bản
thân ta cũng đang mệt mỏi cùng thất vọng, đâu còn tâm trạng an ủi người
khác. Chợt nhìn lại, trong rương vẫn còn một xấp giấy ta chưa động tới.
Lòng không hi vọng gì nhiều, nhưng đã để Ngọc Thủy tốn công sức mang
rương tới, ta vẫn thử đọc qua một chút.
Mấy tờ giấy này thì ra là ghi lại đồ ăn thức uống của của Cẩm Tước cung năm đó, từ điểm tâm đến
các món chính, cả trái cây, trà nước đều không thiếu. Lê Khiết thực sự
coi trọng Ngọc Thủy, cả thứ này cũng cho nàng ta quản.
Ta đọc
lướt qua một chút liền cảm thấy chóng mặt, lòng thầm khâm phục người của Ti Thiện phòng. Những cái tên trên này vừa văn nhã vừa hoa mỹ, đọc hiểu đã khó, càng không thể biết được những món này có cái gì bên trong cả.
Nhìn lại, Ngọc Thủy vẫn đang ngồi khóc thút thít, ta tặc lưỡi, vỗ vai nàng hỏi:
“Ngọc Thủy này, món Trích tiên du thủy này là cái gì thế?”
Ngọc Thủy chùi mắt, ngập ngừng đáp:
“Có nhiều nguyên liệu lắm, nô tỳ không nhớ rõ…”
Ta chỉ muốn nàng phân tán sự chú ý để bớt thương tâm, cho nên cười đáp:
“Không sao, ta chỉ muốn biết nguyên liệu chính thôi. Những món ăn này tên lạ
quá, ta chẳng hiểu gì cả. Mai này mà có cung yến, ta nhất định là sẽ bị
chê cười.”
Ngọc Thủy đón lấy tờ thực đơn trên tay ta, chau mày nghĩ ngợi:
“Vậy để nô tỳ nghĩ xem, món Trích tiên du thủy hình như là thịt dê nấu với nước trà đó…”
Thịt dê nấu nước trà? (1)
Lòng ta khẽ động.
Có lẽ nào…
“Ngươi chắc không?”
“Nô tỳ nhớ là vậy mà.”
“Vậy còn món này?”
Ta chỉ tay vào món ăn được viết ngay bên dưới.
“Sơn chi mỹ nhân? Ừm, hình như là gà nấu với lá kinh giới.” (2)
“Còn món Quý trân bát bảo này?”
“À, món này thì nô tỳ nhớ rõ. Hiền phi nương nương rất thích món này. Đây
là não của giống heo ở phương nam hầm với trứng gà, đậu nành và đường đỏ và mật ong.” (3)
Cứ thế, Ngọc Thủy dần dần giảng giải cho ta từng món một.
Cua hấp lựu tươi, nho ngâm sữa bò, tôm hầm trái lê và củ cải trắng, gan dê
xào măng tre, ngỗng hầm trái lê xanh, thịt đùi lợn hầm củ ấu, lạc ngâm
rượu… (4)
Mỗi một cái tên vang lên bên tai là mỗi lúc sống lưng
ta lại lạnh thêm một chút, lạnh đến nỗi toàn thân ta như đông cứng. Ta
không biết Ngọc Thủy đã nói xong từ lúc nào, nhịp tim dồn dập trong lòng ngực khiến hai tai ta lùng bùng cả, mãi đến khi Ngọc Thủy lay gọi, ta
mới giật mình như tỉnh mộng dài.
“Chủ nhân không sao chứ?”
Ta hít sâu mấy hơi, cố tỏ ra bình thản mà hỏi:
“Những món ăn này do Hiền phi chọn sao?”
Ngọc Thủy lắc đầu, đáp:
“Không ạ. Hiền phi ít khi nào đòi hỏi gì, thức ăn mỗi ngày đều do Ti Thiện
phòng tuyển chọn theo mùa. Chỉ là món nào người thích thì ăn nhiều vài
đũa thôi.”
“Thì ra là vậy…”
Khóe môi ta hơi co lên, bản thân ta cũng chẳng rõ đó là một nụ cười hay vì quá sợ hãi mà cả cơ mặt cũng co giật.
Mấy món ăn này, mỗi món đều dùng hơn mười loại nguyên liệu vô cùng rối rắm, nhưng những nguyên liệu chính, kì lạ làm sao, đều vừa khéo là những thứ cực kì tương khắc nhau. Nếu không phải vì lúc nhỏ ta từng được Y Tiên
dạy qua những thứ này thì e rằng có nằm mơ cũng không nghĩ ra nổi. Sử
dụng nguyên liệu tương khắc nhau làm thức ăn, cho dù thử độc cũng chẳng
phát hiện được gì, người thường nhìn vào càng không thể nhận ra. Quanh
năm suốt tháng ăn những món này, lục phủ ngũ tạng dần dần bị bào mòn, Lê Khiết thân là nữ nhi làm sao chịu nổi. Sức khỏe nàng ta càng ngày càng
xuống dốc cũng là hợp lý. Dù không xảy ra gia biến thì nàng ta cũng
chẳng cầm cự nổi quá ba năm.
Thời điểm Lê Khiết đắc sủng, Liễu
Yến Yến và Triệu Lam Kiều chỉ là những phi tần bình thường mờ nhạt. Như
vậy, hậu cung lúc đó, ai là người có đủ trí tuệ để bày ra bậc này cạm
bẫy này, lại đủ bản lĩnh chi phối cả Ti Thiện phòng?
“Ngọc Thủy, ban nãy ngươi nói tất cả đồ dùng quan trọng của Hiền phi nương nương đều do ngươi quản lý có phải không?”
“Vâng, đúng là như thế ạ.”
Thì ra là vậy.
Thì ra tất cả chính là như vậy!
Trong lòng ta vô số cảm xúc mãnh liệt không ngừng dâng trào. Vừa phấn khích
vì nghi vấn đã có lời giải, vừa sợ hãi lòng người quá mức đáng sợ, lại
vừa có phần kính phục một âm mưu gọn gàng chặt chẽ không có kẽ hở. Nếu
chẳng phải vì Ngọc Thủy thương nhớ Lê Khiết mà giữ lại những thứ này thì chắc chắn ta chẳng đời nào đoán ra nổi.
“Bản cung muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi mang những thứ này về đi.”
Không muốn để Ngọc Thủy nhìn thấy sự phức tạp trong mắt mình, ta vội vàng đứng dậy đi thẳng vào phòng trong.
“Chủ nhân cảm thấy mệt ở đâu sao?”
Nghe tiếng Ngọc Thủy lo lắng gọi với theo, ta bèn hắng giọng nói vọng ra:
“Không có gì. Ta chỉ buồn ngủ thôi. Ngươi cũng về nghỉ đi, có việc gì ta sẽ gọi.”
Ngọc Thủy nghe giọng ta kiên quyết, đành phải làm theo. Lúc Ngọc Thủy vừa đi khỏi cũng là lúc ta ngồi bệt xuống sàn, hai chân mềm nhũn chẳng còn sức lực. Ta cứ ngồi như thế, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Hoàng Hậu, người quả thực không phải chỉ nhờ tụng kinh niệm Phật mà ngồi vững trên hậu vị!
Ngay từ khi Lê Khiết vừa đắc sủng, Hoàng Hậu đã bắt đầu tính toán cả rồi.
Hoàng Hậu mang Ngọc Thủy tặng cho Lê Khiết hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Lê Khiết đã sớm có lòng đề phòng Hoàng Hậu, cho nên mới đem toàn bộ đồ
dùng quan trọng giao cho một cung nữ mới đến bảo quản, ngoài mặt là lấy
lòng Hoàng Hậu, thực chất là để cho Hoàng Hậu biết nếu đồ dùng của nàng
ta có vấn đề gì, truy ra người bảo quản từng là cung nữ thân cận của
Hoàng Hậu, vậy Hoàng Hậu cũng đừng mong tránh được liên lụy. Không chỉ
vậy, Lê Khiết còn đối đãi với Ngọc Thủy cực kì tốt, chính là để tránh
khi xảy ra chuyện có kẻ viện cớ tư thù để chối tội. Nàng ta tốt với Ngọc Thủy như thế, Ngọc Thủy chẳng có lý do gì để thù hận nàng ta cả. Hoàng
Hậu đã đi một nước cờ quá cao thâm, khiến cho Lê Khiết không thể không
hao tâm tổn trí. Ngọc Thủy được chọn hẳn cũng vì tính cách quá mức ngay
thẳng kia. Lê Khiết làm sao tin được Hoàng Hậu lại tặng mình một cung nữ ngay thẳng thiện lương, hẳn sẽ nghĩ Ngọc Thủy giả vờ, mà giả vờ giỏi
như thế nhất định phải là loại người không thể xem thường. Có lẽ mỗi
ngày nàng ta đều chằm chằm quan sát Ngọc Thủy, tập trung đến nỗi không
nhìn thấy những điều bất thường khác. Nếu Lê Khiết tỉnh táo hơn một chút thì có thể sẽ nhận ra Hoàng Hậu là người tinh tế đến bậc nào, sao có
thể làm chuyện nông cạn như trực tiếp cài người vào hại nàng ta. Cho dù
muốn thế thì cũng phải đợi lúc thần không biết quỷ không hay mà mua
chuộc người bên cạnh nàng ta mới phải.
Chỉ tiếc đạo cao một
thước, ma cao một trượng. Lê Khiết ngày ấy còn quá trẻ, dẫu có thông
minh nhưng so với Hoàng Hậu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ dễ dàng bị nắm
trong lòng bàn tay.
Trong năm vị tiểu thư dự tuyển hậu năm xưa,
không nói đến Tạ Thu Dung, còn lại Lê Khiết bị Hoàng Hậu trừ bỏ trong
thời gian ngắn, Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều thì luôn bị nàng chi
phối. Hoàng Hậu thực sự đã chứng tỏ mình xứng đáng với bốn chữ “mẫu nghi thiên hạ”.
Hậu cung này bất luận có dáng vẻ thế nào, thì trước nay vẫn luôn là thiên hạ của Hoàng Hậu.
Khi trước, ta luôn cảm thấy bố cục hậu cung này rất kì lạ. Ví như phe phái
của Triệu Lam Kiều ít người nhất, nhưng bản thân Triệu Lam Kiều thông
minh tuyệt đỉnh, lại có Tĩnh Tâm Lan sắc sảo nhạy bén cho nên không hề
yếu thế. Liễu Yến Yến không có đầu óc nhưng dựa vào gia thế và sủng ái,
lại có Minh phi – Minh Âm, điềm đạm trí tuệ giúp đỡ nên cũng không đến
nỗi không chống đỡ nổi. Còn Hoàng Hậu, chẳng những không có sủng ái,
người của nàng nhìn lại cũng có kẻ nào đủ tâm cơ để giúp đỡ nàng: Trịnh
Vân Anh thơ ngây, Bạch Diệu Hoa nhu nhược, Dương Ngọc Huệ nhỏ nhen,
Giang Tiểu Ái hữu dũng vô mưu, như thế mà vẫn có thể chèn ép được hai
người Liễu, Triệu. Đến bây giờ ta mới hiểu, Hoàng Hậu vốn không cần ai
tính toán hộ nàng, một mình nàng hoàn toàn thừa sức đối phó tất cả, việc lôi kéo những người kia về phe mình có lẽ chỉ để củng cố thế lực cho Hà thị cũng như phân chia bớt thế lực của Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều
mà thôi.
Như vậy nghĩ lại, chuyện của Tố Linh lúc đó, Hoàng Hậu
đánh tiếng nhờ ta phò trợ, có khi chỉ là muốn kiểm tra ta mà thôi. Nếu
ta không đủ năng lực thì nàng sẽ để ta tự sinh tự diệt, còn nếu ta đủ
năng lực, nàng liền thu nhận ta. Ta quy thuận nàng thì không sao, nhược
bằng từ chối, có lẽ nàng sẽ tiện tay dọn dẹp ta luôn để trừ hậu họa.
Nghĩ tới đây, ta vừa mừng thầm vì khi trước đã quyết định đúng đắn mà đi
theo Hoàng Hậu, lại vừa lo sợ một ngày nào đó mình không còn giá trị lợi dụng, hoặc vì xung đột lợi ích mà nàng đối phó ta… Thực sự ta không còn dám nghĩ tiếp.
Ta vốn không thông minh bẩm sinh như Hoàng Hậu
hay Triệu Lam Kiều, chỉ nhờ sinh ra và lớn lên trong chốn hậu cung, lại
rơi vào hoàn cảnh bi thương cho nên có thể nghe thấy, nhìn thấy rất
nhiều chuyện mà người khác không thể tỏ tường, nhờ thế mà có nhiều kinh
nghiệm hơn kẻ khác, cũng vì vậy mà sinh ra tính đa nghi, bất cứ chuyện
gì cũng phải nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần cho nên mới tạm thời sống yên
ổn. Nhưng ta hiểu rõ chỉ bấy nhiêu thì không đủ để bảo vệ bản thân.
Không có nhan sắc, lại không có gia thế, tâm kế cũng không đủ, muốn sống lâu
thì chỉ còn cách cố gắng lấy lòng Hoàng Đế. Qua một thời gian thân cận
với Hoàng Hậu, ta đã nhận ra Hoàng Hậu chẳng hề để tâm đến việc tranh
sủng, Hoàng Đế sủng ái ai nàng cũng không bận lòng, thứ duy nhất nàng
toàn tâm toàn ý giữ gìn chỉ có hậu vị và lợi ích gia tộc mà thôi. Đây
cũng là một điểm khiến ta và Hoàng Hậu hợp nhau. Ta là người nước khác,
hoàn toàn không có khả năng ngồi lên hậu vị, dù sau này ta sinh được
hoàng tử thì hoàng tử của ta cũng không thể kế vị, ta lại không có gia
tộc cho nên đối với Hoàng Hậu ta chẳng có chút đe dọa nào. Khi xưa Hoàng Hậu ra tay với Lê Khiết có lẽ vì cảm thấy sự sủng ái của Hoàng Đế dành
cho Lê Khiết đe dọa đến địa vị của mình chăng?
Chỉ là Hoàng Hậu
vốn không để tâm đến ân sủng, bản thân Lê Khiết lại không thông minh
bằng Hoàng Hậu, không lý nào chỉ vì Hoàng Đế sủng ái Lê Khiết mà diệt
nàng ta. Trừ phi, trong triều đã xảy ra chuyện gì đó có ảnh hưởng lớn
đến sự phân bố thế lực. Nói cách khác Lê thị mới thực sự là mầm mống tai họa. Cái chết của Lê Khiết chỉ là nhổ cỏ tận gốc mà thôi.
Sau khi bỏ qua ân sủng mà suy nghĩ mọi việc trên góc độ quyền lực, ta chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Thời điểm Lê Khiết đắc sủng, Lê thị phất lên như diều gặp gió cũng là lúc
Thái Hậu ngừng nhiếp chính, lùi về hậu cung, Hoàng Đế lần đầu tiên được
chạm tay vào long bàn ấn.
Ta nghĩ có lẽ ngày ấy Hoàng Đế tuổi nhỏ hiếu thắng, muốn mau chóng thu lại quyền lực cho nên đã nâng đỡ Lê thị
và Trịnh thị, hòng tạo ra đối trọng để chế áp ba nhà Triệu, Liễu, Hà. Sự sủng ái tột bậc của hắn đối với Lê Khiết và sự lạnh lùng đối với Liễu
Yến Yến và Triệu Lam Kiều lúc đó hẳn cũng là để tạo hậu thuẫn cho Lê thị và kiềm chế Liễu thị cùng Triệu thị. Hắn để trưởng tử Trịnh thị cùng
với Lê thị đi áp tải cống phẩm, một phần để thể hiện sự tín nhiệm của
mình một phần để gắn kết hai gia tộc này, tránh việc bọn họ tự tư tự lợi làm hỏng chuyện của hắn.
Đáng tiếc, Hoàng Đế tính không sai
nhưng lại chọn sai người. Trong cung Lê Khiết đấu không lại Hoàng
Hậu. Ngoài cung, Lê thị cũng không ngoại lệ, chẳng những thất bại mà
còn mang ô danh muôn đời. Thiết nghĩ, áp tải cống phẩm năm đó là Cẩm y
vệ chính quy của Bách Phượng, lại do Trịnh Thừa Minh vốn nổi danh anh
dũng thần võ chỉ huy. Muốn giết sạch bọn họ đâu phải đơn giản, chuyện
này nhất định có Triệu Tướng gia nhúng tay vào.
Hà thị và Triệu
thị từng bắt tay nhau trừ bỏ một mối họa chung. Điều đó có thể giải
thích cho sự thân thiện của Thái Hậu đối với Triệu Lam Kiều. Vậy vai trò của Liễu thị khi ấy là gì? Phải chăng vì Liễu thị ngồi không hưởng lợi
cho nên Thái Hậu mới ác cảm với Liễu Yến Yến như vậy?
Một nước cờ Hoàng Đế đi sai đã dẫn đến sự diệt vong của một gia tộc và sự suy yếu
của một gia tộc khác, cùng với cái chết của vô số người vô tội. Phải
chăng đó là lý do khi nhắc đến Lê Khiết, Hoàng Đế lại thương tâm đến mức đó? Lê Khiết không chỉ là nữ tử hắn từng yêu thích mà còn tượng trưng
cho sự vấp ngã đầu tiên của Hoàng Đế trong cuộc chiến tranh giành quyền
lực tàn khốc này.
Bao nhiêu người đã chết?
Bao nhiêu người sẽ chết?
Đầu óc ta đã sáng tỏ nhưng lòng lại càng thêm nặng nề.
Hóa ra Hoàng Đế cũng giống như ta, cũng đơn độc giữa bao nhiêu là cạm bẫy.
Hóa ra ngai vàng lại khó ngồi như vậy.
______________
Chú thích:
Thịt dê với nước trà: Thịt dê rất giàu protein Sau khi ăn hai loại thịt này, nếu bạn dùng ngay một tách nước chè, chất a-xit tanin từ chè sẽ kết hợp với protein trong thịt, tạo thành chất tanalbit. Chất này làm se niêm
mạc ruột, giảm nhu động ruột, khiến ruột tích tụ nhiều chất có hại, dẫn
đến táo bón, gây nguy cơ ung thư.
Thịt gà với rau kinh giới: Rau
kinh giới dùng chung với thịt gà sẽ gây ra chứng đầy bụng, khó tiêu. Nếu ăn thường xuyên có thể khiến bạn khó đi ngoài.
Óc lợn với trứng
gà: Dùng trứng chung với óc lợn sẽ làm tăng cholesterol trong máu, dễ
làm người ăn bị chứng cao huyết áp đột ngột, dẫn đến tử vong; trong sữa
đậu nành chứa men protidaza có tính ức chế các protein trong trứng gà,
gây chứng khó tiêu, đầy bụng; đậu nành với mật ong: Mật ong chứa acid
formic nên khi gặp đậu nành có nhiều protein sẽ gây ra hiện tượng kết
tủa, dẫn đến tình trạng khó tiêu.
Hải sản với một số loại hoa
quả: Acid tannic xung khắc với protein: Nếu như bạn ăn hải sản xong mà
ăn liền các loại trái cây như là nho, lựu, hồng… thì dễ xuất hiện các
triệu chứng như là nôn ọe, chướng bụng, đau bụng, đi tiêu chảy… Vì trong các loại trái cây này có chứa acid tannic, mà acid tannic mà gặp
protein có trong các loại hải sản thì sẽ bị đông lại và trầm lắng, dễ
tạo ra những chất khó tiêu hóa.
Sữa bò với trái cây chua: Sữa bò
chứa nhiều protein, trong đó chất cazeine chiếm tới 80%. Khi sữa bò pha
lẫn hoặc uống cùng với nước trái cây chua sẽ làm cho chất cazeine kết
dính, lắng đọng lại làm cho khó tiêu và rối loạn tiêu hóa. Nếu trẻ uống
lâu dài sẽ rất mắc bệnh methemoglobin,bệnh này gây khó thở, tím tái và
có nguy cơ khiến trẻ tử vong.