Đương lúc đại
điện Triêu Lan cung náo nhiệt nhất thì đột nhiên một tiếng thét vang
lên, xé toạc bầu không khí bình yên giả tạo vốn có.
Cùng lúc
đó, một bóng người mặc áo trắng ngã từ bàn tiệc xuống đất, lăn lộn đau
đớn giữa điện. Ta kinh ngạc chồm dậy nhìn cho rõ.
Thì ra là Tố tần.
“Tố tần xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng hậu hoảng hốt rời bàn tiệc, sải bước đến bên Tố tần đang nằm quằn quại dưới sàn.
Ta cùng Trịnh phi vội theo chân Hoàng hậu. Các phi tử khác cũng lần lượt tụ lại xung quanh.
“A… Chủ nhân đừng lại gần!Rất khủng khiếp!”
Tỳ nữ Xuân Linh của Hoàng hậu bỗng nhiên ré lên, cản trước mặt không cho
Hoàng hậu tiến thêm. Xung quanh bắt đầu có tiếng kêu la sợ hãi.
Ta cảm thấy có chuyện không ổn, vội vàng chen lên phía trước.
Bây giờ, ta đã hiểu tại sao Xuân Linh cùng những người khác lại hoảng sợ
như vậy. Bản thân ta đã từng thấy không ít chuyện khó coi, nhưng cảnh
tượng trước mắt vẫn làm thân mình ta run lên từng đợt.
Quá đáng sợ.
Trên đại điện trải thảm xanh ngọc bích, Tố tần mặc xiêm y lông vũ trắng toát nằm co quắp, thân hình mảnh mai không ngừng co giật. Máu từ trong miệng nàng ta trào ra như suối. Một tay nàng ta giữ chặt cổ mình, một tay tự
thò vào trong miệng như muốn lấy cái gì đó ra khỏi họng. Nàng ta ho sằng sặc như mắc nghẹn, càng ho lại càng tự thọc sâu vào móc họng mình, mà
càng móc lại càng ho dữ dội hơn. Máu của nàng ta liên tục phun ra sau
những cái ho, nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả ngực áo. Chiếc áo khoác lông vũ
trắng tinh khôi chậm chạp chuyển sang một màu đỏ tươi kì dị.
“Hoàng… hậu… cứu… muội…”
Tố tần càng lúc càng thổ huyết nghiêm trọng, yếu ớt bò tới nắm lấy gấu áo
Hoàng hậu. Hoàng hậu bị cảnh tượng kinh hãi làm ngây người, lúc này mới
sực tỉnh, vội thét:
“Người đâu! Truyền ngự y! Mau, mang Tố tần vào hậu điện!”
Thái giám, cung nữ có mặt đều cuống cuồng cả lên. Người đi mời ngự y, mấy
người khác thì hợp lại, khiêng Tố tần thẳng vào hậu điện.
“Đáng sợ quá…”
Trịnh phi mặt tái mét, lắp bắp mấy chữ rồi ngất xỉu luôn tại chỗ. Ta vội vàng đỡ nàng, giao cho cung nữ khiêng vào hậu điện nghỉ ngơi luôn một thể.
Không chỉ Trịnh phi, những người ở đó ai ai cũng sợ hãi đến mặt cắt
không còn giọt máu.
Chỉ ngoại trừ một người.
Triệu Đức phi.
Ta không chắc chuyện này liệu có liên quan đến nàng ta hay không, nhưng nụ cười lạnh lùng trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Đức phi là thứ làm ta
sợ hãi hơn tất cả. Đó là nụ cười vô cùng tàn độc.
“Hồi cung.”
Triệu Đức phi lạnh nhạt ra lệnh.
Ta vội vàng quay đi, không muốn để nàng ta biết ta đang quan sát nàng.
Những người khác cũng lục đục về hết. Ở Triêu Lan cung chỉ còn lại Hoàng hậu, Tố tần, Trịnh phi và ta.
Hoàng hậu đang bận rộn với ngự y ở bên Tố tần. Trịnh phi bị kinh hãi hôn mê
bất tỉnh. Đại điện vắng ngắt, chỉ còn lại mình ta và Tiểu Phúc Tử.
“Chủ nhân… chúng ta… cũng về…về thôi...”
Tiểu Phúc Tử tái nhợt níu lấy tay ta.
Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn vũng máu loang lổ vấy trên tấm thảm trải sàn.
Trong lòng dậy lên một mối hoài nghi. Không để ý đến Tiểu Phúc Tử, ta
bước tránh vũng máu, tiến đến chỗ ngồi của Tố tần.
Ban nãy còn nói chuyện bình thường, đột nhiên thổ huyết kinh khủng như vậy, chín phần là do thức ăn có vấn đề.
Ta nhìn bàn thức ăn vẫn còn khá chỉn chu, có vẻ Tố tần chưa đụng vào thứ gì nhiều.
“Tiểu Phúc Tử, ban nãy ngươi có nhìn thấy Tố tần ăn thứ gì sau cùng không?”
“Cái này…” Tiểu Phúc Tử gãi đầu. “Nô tài không rõ lắm… Nhưng mà… nếu có ăn
thì cũng chỉ ăn được cháo đậu đỏ này thôi.” Nói xong chỉ vào bát cháo
đậu đỏ trên bàn.
Ta cẩn thận cầm bát cháo lên xem xét, quả là có vơi đi một chút.
“Tại sao ngươi lại nói Tố tần chỉ ăn được cháo đậu đỏ?”
“À… Tố tần nương nương đang bị đau răng. Cái gì cũng ăn không nổi. Ba ngày nay đều chỉ ăn cháo loãng mà thôi.”
Ta trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng có cái gì đó rất mờ ám, bèn quay lại vặn hỏi:
“Tố tần bị đau răng, ba ngày ăn cháo, làm sao ngươi lại biết?”
“Chuyện này ai mà không biết chứ? Bình thường chủ nhân không quan tâm thế sự
nên mới ngạc nhiên chứ... Tố tần nương nương vốn rất hay làm lớn chuyện. Nàng ấy mà bị đau một cái móng tay cũng phải triệu đến hai mươi ngự y
là ít. Đau răng ba ngày, chủ nhân không biết nàng đã gióng trống khua
chiêng tới mức nào đâu. Cũng chỉ vì muốn Hoàng thượng chú ý mà thôi…”
Nghe đến đây, trong đầu ta dần dần thông suốt, vội vàng xắn tay áo, lấy cái
khay đựng bánh phù dung trên bàn, đổ hết bánh qua chỗ khác.
“Chủ nhân muốn làm gì vậy?”
“Yên lặng một chút.”
Ta chầm chậm đổ chén cháo đậu đỏ mà Tố tần ăn thừa vào chiếc khay, sau đó
lấy muỗng gạn đều ra. Từng chút, từng chút một, cháo bị gạn mỏng liền lộ ra vô số vật nhỏ sắc lẻm phản chiếu ánh sáng. Ta thấy hai tay mình lạnh buốt. Dùng đến cách này, lòng dạ thật độc ác.
Mặc kệ Tiểu Phúc Tử léo nhéo bên tai, ta cầm chiếc khay chứa đựng sự thật, vội vàng chạy vào hậu điện.
Hậu điện Triêu Lan cung không lớn lắm, bây giờ người người chen chúc nên càng chật chội hơn.
Lách người vào được bên trong liền nhìn thấy Trịnh phi tái nhợt nằm trên
chiếc sạp loan phụng phía ngoài. Cung nữ thân cận của nàng là Thanh Nhi
quỳ gối sát một bên, nước mắt lưng tròng. Ta lắc đầu, tội nghiệp cho
Trịnh phi. Người yếu bóng vía như thế mà phải sống trong hậu cung thật
khổ sở.
Cung nữ Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn thấy ta, vội chùi
nước mắt hành lễ. Ta cho nàng bình thân, dặn dò nàng trông chừng Trịnh
phi cẩn thận, tránh xảy ra thêm chuyện không hay rồi nhanh chóng luồn
qua đám cung nhân đứng la liệt xung quanh, tiến lại gần chỗ Tố tần.
Tố tần nằm bất động trên giường, máu vẫn tràn ra từ khóe miệng. Hoàng hậu
đứng cạnh bên giường, dù mặt vẫn bình thản nhưng ống tay áo rung rinh đã tố cáo rằng tay nàng đang run rẩy. Một lão thái y khúm núm quỳ dưới
chân giường, luống cuống lục lọi thùng gỗ tìm thuốc.
“Hoàng hậu nương nương, Tố tần sao rồi?”
Ta bước đến bên Hoàng hậu.
“Mất máu quá nhiều nên đã ngất đi rồi. Thái y nói không phải trúng độc, hiện giờ vẫn chưa tìm được nguyên nhân.”
Hoàng hậu lắc đầu, giọng nói không kiềm được sự hoảng hốt.
“Tố tần đã ăn phải vật sắc nhọn. Hiện giờ cổ họng bị dị vật găm vào, e là
tổn thương nặng. Vị đại nhân này, xin mau chóng giúp Tố tần gắp lấy dị
vật ra, nếu không bao nhiêu thuốc cầm máu cũng vô hiệu.”
Ta hướng lão thái y, thận trọng nói. Lão thái y giật mình:
“Thì ra là vậy… Nhưng mà…Xin hỏi nương nương dị vật này là thứ gì? Lão phu
hình như không nhìn thấy trong cổ họng Tố tần nương nương có gì…”
Hoàng hậu cũng ngạc nhiên: “Hòa phi sao lại nói vậy?”
Ta hít sâu một hơi, nâng khay cháo lên trước mặt mọi người:
“Tố tần trước khi xảy ra chuyện đã ăn cái này. Hoàng hậu nương nương cùng thái y, xin hãy xem thử.”
Hoàng hậu và lão thái y nghe xong liền ghé mắt sát vào chiếc khay, tỉ mỉ quan sát rồi đồng loạt kêu lên:
“Mảnh thủy tinh?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mảnh thủy tinh nghiền nhỏ như vậy, thảo nào lão phu ban nãy bỏ sót… Bây giờ
lão phu sẽ bắt đầu gắp dị vật ra ngoài. Cảnh tượng sẽ rất khó coi, mong
hai vị nương nương di giá sang nơi khác chờ đợi…”
Lão thái y chắp tay thưa.
Hoàng hậu đồng ý ngay lập tức. Ta thấy bước chân nàng hơi loạng choạng, bèn
nắm lấy tay nàng, dìu ra gian phòng bên ngoài, cùng nhau ngồi đợi.
Cung nữ Xuân Linh dâng lên một bình trà Thủy Điển thơm ngát nhưng cả ta lẫn
Hoàng hậu đều không còn lòng dạ uống trà. Hai người ngồi yên lặng một
lát, Hoàng hậu bỗng nhiên phẩy tay đuổi tất cả cung nhân ra ngoài. Ta
hiểu ý nàng muốn nói chuyện với ta nên cũng ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử lui ra.
“Thật to gan. Là kẻ nào mà lại dám ra tay hại người ngay trong Triêu Lan cung này?!”
Hoàng hậu mím môi, mặt hoa lạnh lẽo.
“Nương nương bớt giận.” Ta không nghĩ ra điều gì khác để nói.
“Hòa phi, muội cho rằng hung thủ là ai?” Hoàng hậu đột ngột nhìn ta.
“Thần thiếp ngu muội, không thể nhìn ra chân tướng.” Ta lắc đầu, tuy nhiên
trước mắt lại xẹt qua nụ cười hiểm ác của Triệu Đức phi.
“Bản cung nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng hậu nổi giận. Hai hàng lông mày đẹp như
xuân sơn ẩn chứa nộ khí kinh người, khiến ta cũng hoảng sợ theo.
“Cũng may có muội tinh tế, nhìn thấy chân tướng. Chúng ta hãy cùng nhau làm
rõ chuyện này. Hòa phi, từ bây giờ, hãy giúp đỡ bản cung.”
Hoàng hậu đối diện với ta mỉm cười. Nộ khí ban nãy đã tan biến không còn dấu vết, chỉ còn lại ánh mắt thâm sâu.
Ta ngẩn người. Hoàng hậu nói lời này, là muốn thu nhận ta ư?
“Nương nương coi trọng thần thiếp quá rồi. Thần thiếp ngu muội, e rằng không thể giúp được gì…” ta lúng túng đáp.
Hoàng hậu lại mỉm cười,bình thản nói, từng câu từng chữ như lưỡi dao bén nhọn kề ngang vào cổ ta:
“Bị khiêu khích mà không nổi giận, nếu không là người bao dung thì cũng là
kẻ sâu hiểm. Nhìn thấy máu đổ mà mặt không biến sắc, nếu không phải kẻ
sát nhân thì nhất định là người cực kì cơ trí. Bản cung biết rõ bản lĩnh của Hòa phi. Cho nên, muội không cần che dấu trước mặt bản cung.”
“Nương nương, thần thiếp không có bản lĩnh gì, cũng không có tham vọng gì cả…”
Ta kinh hãi muốn quỳ xuống nhưng Hoàng hậu đã mau chóng giữ lại:
“Bản cung biết muội không tham vọng. Chính vì điều này, bản cung mới yêu
thích muội. Tuy nhiên, muội cũng phải hiểu, không phải chỉ cần nhẫn nhịn là có thể sống qua ngày. Lòng người ác độc như thế nào, hôm nay muội
cũng đã thấy rồi. Lẽ nào, muội vẫn muốn một thân một mình, tự sinh tự
diệt hay sao?”
Hoàng hậu dừng lại, thở dài một chút rồi tiếp lời:
“Người bên cạnh bản cung có thể tin tưởng không nhiều. Trịnh phi tuổi nhỏ ngây thơ thuần khiết. Dương quý cơ có đầu óc nhưng lòng dạ nhỏ nhen, tầm
nhìn hạn hẹp. Bạch phi không có chủ kiến, Giang tần chỉ biết ghen tuông. Bản cung rất cần một người có năng lực như Hòa phi. Trong hậu cung này, phi tử đều là con gái của các vị đại thần trong triều. Thế lực họ ngoại tuy không đồng đều nhưng ai ai cũng có chỗ chống lưng. Những người
không có chỗ dựa tốt như Tố tần, kết cục thế nào bản cung không nói muội cũng thấy rồi. Bản thân muội tuy là công chúa hòa thân nhưng ở Bách
Phượng không hề có thực quyền, thực lực. Cũng có thể nói là thân cô thế
cô. Chi bằng hãy giúp đỡ bản cung. Bản cung đảm bảo, chỉ cần muội đối
với bản cung toàn tâm toàn ý, bản cung sẽ là chỗ dựa cho muội.”
Mỗi một lời của Hoàng hậu nói ra, mỗi một tấc da thịt của ta trở nên lạnh lẽo.
Hoàng hậu không sai. Thứ ta cần nhất bây giờ là chỗ dựa. Ta không muốn làm
tay chân cho kẻ khác nhưng cũng sợ hãi phải một thân một mình đối phó
lang sói bốn bề. Lúc này, Liễu Thục phi đã ra mặt chèn ép ta. Triệu Đức
phi thì âm thầm gây áp lực. Trước nay, ta là dựa vào sự ôn hòa của Hoàng hậu mà biến nguy thành an. Giờ Hoàng hậu đã mở lời, nếu ta từ chối
chẳng khác nào đối đầu với nàng. Như vậy, bốn phía sẽ toàn là kẻ địch.
Ân sủng của Hoàng Đế ta còn chưa nắm được, hiện tại càng không thể tạo
thêm thù oán.
“Đan Nguyệt bất tài, chỉ có thể cố gắng hết sức hèn này phò trợ tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ nhân từ bảo vệ muội. Tham vọng lớn
nhất của muội, chỉ là sống an ổn tới già.”
Một tiếng tỷ muội này gọi lên, cũng là bằng chứng cho sự quy thuận của ta đối với Hoàng hậu.
Hoàng hậu nở nụ cười hài lòng, thuận tay tháo một cây trâm trên tóc xuống đặt vào tay ta:
“Bản cung hiểu. Miễn là muội không thay lòng, từ nay về sau, còn Hoàng hậu ta thì sẽ còn Hòa phi muội.”
***
Ra khỏi Triêu Lan cung, trên tay ta vẫn còn cầm chặt cây trâm hồ điệp của
Hoàng hậu. Thứ này có thể là bùa hộ mạng cho ta, cũng có thể là lưỡi dao lấy mạng ta. Ta luôn quan sát những người xung quanh, vậy mà lại không
nhận ra Hoàng hậu đã quan sát ta lâu như vậy.
Một tháng qua,
ta cư xử cẩn trọng, cái gì có thể nhường thì nhường, có thể nhịn thì
nhịn. Kẻ khác đều nghĩ ta nhát gan, nhu nhược. Vậy mà lại để Hoàng hậu
nhìn ra. Thì ra, ta đã khinh suất như vậy.
Suốt quãng đường từ
Triêu Lan cung về Cẩm Tước cung, ta ngồi trong kiệu, mắt không thể dời
khỏi cây trâm. Cứ thế suy đi nghĩ lại, tới nơi lúc nào cũng không hay.
Tiểu Phúc Tử đỡ ta vào trong rồi, mà ta vẫn ngơ ngẩn.
“Chủ nhân về rồi ạ? Hôm nay sao lại lâu như vậy? Nô tỳ thật là lo lắng. Chủ
nhân giỏi thật, Tạ tiên sinh về tới liền tức tối bốc khói trên đầu, đòi
uống trà giải nhiệt, vừa uống hết ba ấm trà thì người quả nhiên về đến…”
Ngọc Nga vui vẻ chạy đến trước mặt ta nói chuyện luyên thuyên, đến khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của ta thì sợ hãi:
“Sao sắc mặt chủ nhân lại tệ như vậy? Ôi! Tay người lạnh quá! Tiểu Phúc Tử, ngươi hầu hạ chủ nhân như thế nào vậy?”
“Đâu phải tại ta! Ngươi ở nhà thì biết gì mà nói nhiều! Hôm nay ở Triêu Lan cung đã xảy ra một chuyện cực kỳ đáng sợ…”
Tiểu Phúc Tử vừa dìu ta ngồi xuống, vừa tái mặt kể lại chuyện ở Triêu Lan
cung. Tạ Thu Dung đang đợi ở thư phòng, nghe thấy sương phòng của ta ồn
ào bèn lập tức chạy qua. Nàng vốn muốn chờ ta về mắng cái tội lười biếng lại còn gây chuyện. Thế nhưng nghe chuyện của Tố tần xong, cơn giận
cũng tan biến. Trong phòng chỉ có ta, Tạ Thu Dung, Ngọc Nga cùng Tiểu
Phúc Tử. Không có người ngoài, nói chuyện cũng thoải mái.
“Thì ra là đã nhìn thấy chuyện đáng sợ đến mức đó. Nương nương chắc đã bị
kinh động rồi. Hôm nay không cần luyện chữ.” Tạ Thu Dung thông cảm, vỗ
nhẹ vai ta.
Ta lắc lắc đầu, cười khổ:“Chuyện này có gì to tát? Ta đâu phải chưa thấy bao giờ.”
“Vậy sao chủ nhân lại…” Ngọc Nga lo lắng.
“Là vì cái này.”
Ta đặt cây trâm của Hoàng hậu lên bàn.
“Cây trâm này thì có gì đặc biệt?”
Tạ Thu Dung cầm cây trâm lên ngắm nghía.
Ta lẳng lặng nhìn nàng. Cây trâm hồ điệp này là vật yêu thích của Hoàng
hậu, hầu như ngày nào cũng cài. Tạ Thu Dung sao lại không nhận ra? Lẽ
nào nàng không phải người của Hoàng hậu? Lẽ nào, ta nghĩ nhiều rồi?
“Hoàng hậu đã tặng nó cho ta. Tiên sinh nói thử xem nó có gì đặc biệt.”
Tạ Thu Dung hơi giật mình:
“Nói vậy có nghĩa là… Hoàng hậu muốn thu nhận người?”
Ta gật đầu. Khóe miệng tự giác cong lên. Chỉ mình ta hiểu, đó không phải là một nụ cười.
“A..” Ngọc Nga hoảng hốt, hết nhìn ta lại nhìn Tạ Thu Dung, Tiểu Phúc Tử một
hồi rồi mới nói rất nhỏ: “Chủ nhân tin tưởng Hoàng hậu sao?”
Lúc này, ta mới bật cười. Ta thích Ngọc Nga một phần cũng vì sự đa nghi của nàng, có phần nào đó giống với ta.
“Chủ nhân, sao người lại cười? Nô tỳ nói gì sai sao?” Ngọc Nga đỏ mặt.
Ta xoa đầu nàng một cái, bình thản đáp: “Dĩ nhiên, bản cung không tin Hoàng hậu.”
“Nếu vậy, nương nương tin tưởng chúng ta sao?”
Không ngờ Tạ Thu Dung lại hỏi thẳng như vậy. Ta ngẩng đầu lên, phát hiện
không chỉ Tạ Thu Dung mà cả Ngọc Nga và Tiểu Phúc Tử đều đang nhìn ta
chờ đợi. Ta biết, bây giờ chỉ cần nói sai một lời, sẽ vĩnh viễn làm mất
đi lòng tin của họ đối với ta. Cân nhắc một giây, ta bình thản đáp:
“Ta tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người.”
Trong một khoảnh khắc, ta nghĩ mình đã nhìn thấy niềm vui lấp lánh trong ánh
mắt ba người bọn họ. Tim ta nhảy lên một cái. Ta không dám tin, ở nơi
như thế này, ta cũng có thể tìm được những người đối với ta thật lòng
thật dạ.
Đột nhiên có tiếng bẩm báo:
“Nương nương, người của Thái y viện mang thuốc đến.”
Một cung nữ bưng khay thuốc tiến vào. Đây là thủ tục trong cung. Sau khi
được Hoàng Đế sủng hạnh, buổi sáng hôm sau sẽ có người mang thuốc tọa
thai đến. Chẳng qua cũng chỉ là muốn cho Hoàng Đế nhanh chóng có người
kế tục.
“Chủ nhân, người uống thuốc nhanh kẻo nguội sẽ mất
công hiệu.” Ngọc Nga đón lấy khay thuốc từ tay cung nữ kia, dâng tới
trước mặt ta.
Nói chung có con cũng tốt, vì vậy ta rất hợp
tác, lập tức nhận chén thuốc, đưa lên miệng uống. Thế nhưng, thuốc vừa
chạm lưỡi, lưng ta bỗng lạnh buốt. Mùi vị này vô cùng quen thuộc.
Là nó!
Máu trong người ta như đông lại.
Ta không tự chủ được, phun ngụm thuốc vừa uống ra.
“Chủ nhân sao vậy?”
“Nương nương?”
Ngọc Nga, Tạ Thu Dung, Tiểu Phúc Tử đồng loạt chồm đến bên ta.
“Không.. không có gì.” Ta cố kiềm cơn giận đang sục sôi. “Thuốc đắng quá.” Nói
xong chỉ vào cung nữ bưng thuốc, sai bảo: “Ngươi đi lấy cho bản cung một ít ô mai ngọt. Đi nhanh, bản cung uống xong phải có ô mai ăn ngay, nếu
không sẽ bị nôn.”
Đợi cung nữ kia đi khuất, ta tiện tay đổ luôn chén thuốc vào chậu hoa gần đó.
“Sao người lại đổ thuốc đi?”Tiểu Phúc Tử trợn mắt.
Tạ Thu Dung thông minh, lập tức hiểu ra: “Trong thuốc có vấn đề?”
“Khốn kiếp!”
Ta cắn môi, giáng một đấm xuống bàn. Chiếc bàn gỗ dưới sức mạnh của ta rung lên từng hồi.
“Chủ nhân, rốt cuộc thuốc bị sao?” Ngọc Nga và Tiểu Phúc Tử chưa từng nhìn thấy ta giận dữ.
Ta cố gắng điều hòa hơi thở, nuốt giận đáp:
“Trong đó có Vong thai dẫn.”
“Cái gì?” Tạ Thu Dung ôn hòa nhã nhặn nghe thấy ba chữ “Vong thai dẫn” cũng phải nhảy dựng.
“Chủ nhân chắc chắn sao?”Ngọc Nga có vẻ nghi ngờ. “Tháng trước cũng đưa đến thứ thuốc này mà?”
“Phải, cũng là một thứ thuốc. Nhưng lần trước không có vấn đề, còn lần này đã
bị pha thêm Vong thai dẫn. Chỉ là một lượng nhỏ… Nhưng đối với thai nhi
mới tượng hình thì cũng đủ rồi.”
“Là kẻ nào mà dám giở trò trong thuốc của chủ nhân!” Tiểu Phúc Tử nghiến răng.
“Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Các ngươi hãy coi như ta đã uống hết thuốc rồi. Đừng đánh rắn động cỏ.”
Ta mệt mỏi xoa thái dương. Mấy ngày nay sao lại có nhiều chuyện đau đầu như vậy!
“Nhưng mà… làm sao nương nương biết thuốc có vấn đề?” Tạ Thu Dung dè dặt hỏi. Nhìn nét mặt, có lẽ vẫn chưa tin.
Ta thở dài, vốn không muốn nhắc đến chuyện này nên chỉ nói vắn tắt:
“Mười năm trước, mẫu phi của ta từng bị người khác ép uống Vong thai dẫn. Khi ấy, bụng người đã lớn lắm rồi. Vì chuyện này mà người bị băng huyết rất nặng. Lúc đó, ta vì bảo vệ mẫu phi nên cũng đã bị họ bắt uống thứ này.
Mùi vị của nó... đến chết ta cũng không quên được.”
Hơn nữa, giác quan của ta tinh nhạy hơn người thường rất nhiều.
“Nương nương… Thu Dung từng nghe mẫu phi của người mất sớm, không ngờ là do
thứ này… Thần nhiều lời rồi, xin nương nương thứ tội.”
Tạ Thu Dung nhìn ta áy náy. Cả Ngọc Nga lần Tiểu Phúc Tử đều mang vẻ mặt rầu rĩ.
Nhìn xuống, thì ra thân mình ta cũng đang kích động đến mức run rẩy, bèn cười nói:
“Không sao. Mẫu phi của ta không phải chết vì Vong thai dẫn, không liên quan đến chuyện này. Người là bị hạ độc mà chết.”
Nghĩ là giải thích để bọn họ không áy náy nữa, không ngờ vừa nói dứt câu, bộ mặt ba người này lại càng bi thương hơn. Hèn gì trước nay Lý Thanh
Phong luôn bảo ta không biết nói chuyện.
“A… Thôi thôi không nói nữa… Ta đi thăm Ngọc Thủy.” Ta ngượng ngùng xua tay, sợ càng nói càng sai.