Thâm Dạ Nhạc Viên

Chương 4: Chương 4: Minh hà kinh khủng




Solo: Quân_Mạc_Tiếu

Khi hắn bước ra khỏi văn phòng, sương mù mà trước đó hắn nhìn thấy đã biến mất và công viên giải trí đã trở lại giống như ban đầu. Ở cửa ra vào, có thêm một tấm bia đầu quỷ được khắc hàng chữ “Thiên Đường Đêm Khuya”, vào ban đêm trông rất đáng sợ.

Hồ nước nhân tạo này đã từng là khu vực đẹp nhất ở công viên giải trí. Nhớ năm đó, trong vòng bán kính một trăm dặm xung quanh đây chỉ có đúng một hồ nước này, nên thu hút được rất nhiều cặp tình nhân đến tham quan và cũng là nơi công viên kiếm được nhiều tiền nhất. Trò chơi thu hút nhất ở đây chính là chèo thuyền đôi, những cặp nam thanh nữ tú rất thích cầm tay nhau bước lên thuyền, chèo ra giữa hồ để nói về chuyện yêu đương.

Nhưng vì hai năm trước không có tiền để hoạt động, Từ Lãng đã dừng kinh doanh nơi này.

Hiện tại nước ở chỗ này rất bẩn, rác rưởi thì nổi lềnh bềnh trên mặt rước và bốc ra một mùi hôi thối khó chịu. Do Từ Lãng không có tiền để thuê người dọn nên hắn cũng lười để ý.

Từ Lãng đi về phía một tòa nhà nhỏ bên hồ nước, trước đó nơi này chính là phòng quản lý hồ nhân tạo, còn bây giờ tất nhiên đã bị bỏ hoang rồi. Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy hai bức tượng hình người rất kỳ lạ ở giữa lối vào tòa nhà, khuôn mặt hung dữ, răng nanh dài nhọn hoắt và cầm một cái đinh ba giống như là nhân vật bảo vệ, làm Từ Lãng choáng váng ngay tại chỗ.

Bên ngoài cửa chính treo một tấm bia khắc bốn chữ “Minh Hà Bến Đò” to đùng, ở bên cạnh thì có hai câu đối: “Thuyền tại hà thượng phiêu, quỷ tại minh trung du.”

Ban đầu chỗ này còn có hơn mười chiếc thuyền đạp và hai chiếc thuyền cứu hộ, nhưng chả biết biến đâu mất tiêu, bây giờ chỉ còn lại đúng một chiếc thuyền màu đỏ tươi giống như một cỗ quan tài nằm ở đấy.

“Híttt... Công nhận chiếc thuyền đẹp thật, trông rất giống một cỗ quan tài.”

Từ Lãng hít thở sâu một cái, không ngừng tự nhủ với chính mình rằng đi một vòng là ổn, chắc chắn sẽ không sao đâu. Hắn thuận tay ấn vào công tắc điện của phòng, mở tất cả đèn rồi lên thuyền.

Mặc dù chiếc thuyền được làm giống cỗ quan tài nhưng trên thực tế, các thiết lập và nguyên tắc bên trong cũng giống như những chiếc thuyền đạp trước đây vậy, lái thử cũng rất thuận tiện.

Từ Lãng treo đèn pha ở trong thuyền, điện thoại di động để trong túi, tay trái cầm con dao gấp và tay phải là cây gậy bóng chày. Sau khi chuẩn bị xong, hắn cũng đỡ sợ một chút, rồi hắn ngồi xuống, đạp chân vào bàn đạp và xuất phát.

Hồ nhân tạo cũng không lớn lắm, cũng chẳng mất nhiều thời gian để chèo đến phía đối diện rồi quay lại là xong. Lúc này, tâm trạng Từ Lãng bắt đầu phấn khích lên. Chỉ cần quay lại Minh Hà bến đò thì hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Bụp....

Bỗng một âm thanh kỳ lạ vang lên và ánh đèn xung quanh chợt tắt, còn may là chiếc đèn trên thuyền vẫn sáng, không thì Từ Lãng sẽ phát điên lên mất.

Từ Lãng ức chế hét lên: “Đậu xanh rau má, là thằng lìn nào đang giở trò ma quái ở đây vậy? Mày có ngon thì ra đây cho tao xem một cái nào!”

Trong lòng hắn nghĩ rằng có tên nào đó đang ngăn hắn làm nhiệm vụ. Vì muốn làm điều này rất đơn giản, chỉ cần tắt công tắc điện trong phòng quản lý là xong.

Tuy nhiên tầm nhìn bốn phía vẫn tối đen như mực, rồi “bụp” một tiếng nữa, đèn pha cũng tắt theo.

Trong nháy mắt, Từ Lãng nổi hết cả da gà. Hắn dùng đôi bàn tay run rẩy kiểm tra đèn pha. Thế nhưng cây đèn vẫn còn ngon ơ, chỉ là không hiểu sao lại không bật lên được.

“Có quỷ ở Bạch Ngọc Sách?”

Từ Lãng cẩn thận nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy cái gì, chính vì như vậy nên hắn càng sợ hơn vì thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất!

Lúc này, sau lưng hắn truyền đến những cơn gió lạnh, nhưng Từ Lãng không dám quay đầu lại, hắn sợ sau khi quay lại sẽ bị đau tim mà chết mất.

Xung quanh dần dần sáng lên và nguồn sáng đó đến từ bầu trời. Từ Lãng vô thức nhìn lên trên, có một mặt trăng đỏ như máu trên trời, có một đàn dơi to như ngỗng trời đang bay qua.

“Cái *BEEP* gì đang xảy ra ở đây vậy??”

Không khí quanh ngày càng trở nên kì lạ, cảm xúc của Từ Lãng dần sụp đổ, hắn vô thức đạp nhanh hơn để có thể nhanh chóng trở lại bờ.

Tuy nhiên, mọi thứ không được như mong muốn của hắn, bất kể hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cái thuyền quan tài này vẫn không chuyển chút nào. Thực ra, hắn cũng chả biết chiếc thuyền có di chuyển hay không, bởi vì môi trường xung quanh rất tối và hắn không thể tìm thấy cái gì để làm thước đo.

“Thuyền tại hà thượng phiêu, quỷ tại minh trung du.”

  Từ Lãng chả hiểu vì sao lúc này hắn lại nhớ đến câu đối ở bên ngoài cửa phòng quản lý!

Hắn lấy điện thoại ra khỏi túi quầnmột cách run rẩy, nhưng chẳng biết nó đã hết pin từ khi nào. Việc này thật là quái dị, Từ Lãng nhớ rõ ràng khi vừa đến đây thì điện thoại vẫn còn đầy pin mà?

Từ Lãng thử nhấn nút nguồn trong một thời gian dài nhưng mãi vẫn không khởi động được. Không chỉ vậy, hắn còn mượn ánh sáng từ mặt trăng phản chiếu để nhìn vào màn hình điện thoại, lại chẳng thấy khuôn mặt hắn đâu cả!

“Quỷ tại minh trung du... Bây giờ ta chính là quỷ sao?”

Từ Lãng nuốt một ngụm nước miếng, “không, không phải, ta là một con người chứ không thể nào phải quỷ được!!!”

Lúc này, độ sáng của môi trường tăng dần dần tăng lên, hắn ngẩng cao đầu nhìn qua hướng ánh sáng phát ra, Lúc đầu hắn không nhìn rõ, chỉ thấy ánh sáng phân bố tán xạ, không thể kết hợp lại được.

“Khô lâu?”

Từ Lãng nhìn chằm chằm về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn sáng là gì rồi. Hàng ngàn hộp sọ pha lê trôi ra khỏi bóng tối vô tận trước mặt, giống như những chiếc đèn lồng ngày Trung thu trôi theo dòng nước tới.

Bịch...

Sau một cú va chạm nhẹ, Từ Lãng nhìn qua, thấy hộp sọ pha lê đâm vào con tàu, trong nháy mắt, hộp sọ biến thành một con rắn pha lê trong suốt, thè ra một cái lưỡi mà đỏ và lao vào phía hắn.

Bất ngờ như vậy khiến Từ Lãng sợ run cả người, không chần chừ, hắn dùng cây gậy bóng chày đập thật mạnh vào con rắn bay ra xa. Sau khi ăn một phát gậy, con rắn rơi xuống nước và biến thành một con cá chép có khuôn mặt cực kỳ dữ tợn giống như Bụt Thánh Thiện ở bns vậy.

Từ Lãng không có thời gian để ngạc nhiên vì những chiếc sọ pha lê cứ lần lượt va vào chiếc thuyền, biến thành những con rắn pha lê và lao vào hắn. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vẫy cây gậy bóng chày của mình liên tục để đập bay mấy thứ kinh khủng này xuống nước.

Hộp sọ pha lê dần dần ít đi, nhưng ngày càng có nhiều cá chép nổi xung quanh và những khuôn mặt kinh khủng đó đều nhìn đắm đuối vào Từ Lãng, cứ như thể hắn cướp mất lão bà của bọn chúng vậy.

Ngay khi Từ Lãng cảm thấy sắp không chịu đựng được nữa thì chiếc thuyền rung lắc mạnh mẽ, và hắn cảm giác giống như phía sau lưng có một luồng sức mạnh vô hình đẩy mấy thứ dưới nước ra vậy.

Dù thế nào đi nữa thì đây vẫn là một kết quả tốt, vì cỗ sức mạnh này khiến những hộp sọ pha lê kia trôi đi hướng khác, còn mấy thứ biến thành cá chép kia cứ bao vây con thuyền không tha, nhưng chả dám tới gần.

“Anh gì gì ơi, đây là cá chép ma đó.”

Từ Lãng đột nhiên nghe thấy một giọng nói của con gái phát ra từ phía bên trái! Hắn nuốt một ngụm nước bọt và không dám nhìn qua bên đó. Nhưng có vẻ như có một khuôn mặt đang từ từ tiến lại gần anh hắn.

Hắn có thể cảm giác được có đồ vật gì đó đang hít thở ở ngay bên cạnh, làm hắn không thể run rẩy lại được.

“A a a... anh @kethattinhthu7 Làm ơn đừng giết em.” Từ Lãng bất ngờ một đôi tay lạnh như băng giữ lấy mặt, đầu của hắn bị mất kiểm soát mà dần quay về phía sau. Hắn nhìn thấy đó là một gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành, có một đôi mắt to tròn, sáng long lanh giống như được điêu khắc từ thạch anh vậy. Cặp đôi đỏ hồng khẽ mỉm cười, nhìn cực kỳ xinh đẹp, làm hắn muốn quay đầu đi mà không được. (Trans: mấy đoạn miêu tả người như thế nầy thì mình chịu các bạn ạ T_T)

Từ Lãng khẽ liếc xuống bên dưới, đó là một chiếc váy hở vai hình chữ V màu đỏ, không che được xương quai xanh trắng nõn nà cùng một khe rãnh mê người.

“Ực ực... Mỹ nữ, à không... Vị tiểu thư xinh đẹp này tên là gì vậy?” Từ Lãng cảm thật lúng túng, nhưng hắn buộc mình phải bình tĩnh lại để giảm bớt căng thẳng trong lòng cộng thêm những ý nghĩ bậy bạ không nên xuất hiện.

“Tiểu ca ca....”

Con ma nữ này ôm chặt Từ Lãng, những ngón tay lạnh lẽo của cô ta cứ không ngừng quay vòng vòng trên má Từ Lãng, giống như đang trêu đùa trái tim bé nhỏ của hắn vậy.

Sau một thời gian dài, đúng lúc Từ Lãng nghĩ rằng mình sắp không chịu nổi nữa thì con ma nữ này dùng một ngón tay chỉ vào mấy con cá chép kia nói: “Mấy con cá chép ma kia được hình thành bằng oán khí của con người và sống ở Minh Hà, trên người anh có mùi sinh hồn, là đồ ăn mà bọn chúng thích ăn nhất. Nhưng anh cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ anh <3.”

Những lời cuối là nữ quỷ vừa ngậm lỗ tai Từ Lãng vừa nói. Nhưng lời nói không hô hấp nói ngay cạnh tai hắn, rất dọa người.

“Ha ha, cảm, cảm ơn....”

Từ Lãng thực sự không biết phải nói gì, hắn lắp bắp do dự một thời gian dài, sau đó hỏi thử một câu, “xin hỏi, anh nên gọi em là gì được?”?

Con ma nữ nhìn chằm chằm vào Từ Lãng với đôi mắt to và một khuôn mặt khó hiểu, những ngón tay của nó cứ quay vòng vòng trên mặt hắn: “Anh Lâm Nghị, em là Hoàng Hân Hân nè, em chỉ trang điểm một xíu thôi mà anh đã không nhận ra em rồi hả?”

Lâm Nghị? Hoàng Hân Hân???

Từ Lãng chắc chắn rằng anh chưa bao giờ nghe tên của hai người này, và cũng chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh. Tuy nhiên, tình hình bây giờ cực kỳ rõ ràng, anh bị một cô gái nhận nhầm?

Bà nội cha nó chứ! Từ lãng không thể không mắng thầm một câu trong lòng.

“Nhớ, anh tất nhiên là nhớ rồi, em là bạn gái của anh Hân Hân, em hóa trang đẹp, đẹp lắm.” Từ Lãng nở một nụ cười thậm chí còn xấu hơn cả khóc, và hắn cố gắng kiềm chế không để cơ thể run rẩy.

Con ma nữ này cười mà như không cười, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn lên ngực Từ Lãng và nói: “Anh trai, trước đây anh hay nói em không trang điểm, bây giờ em có đẹp hơn mấy phụ nữ kia không?”

“Đẹp, đẹp lắm, tiểu Hân Hân có mặc đồ nào đi nữa vẫn xinh đẹp, anh đều thích.” Từ Lãng bị đối phương trêu chọc rất không thoải mái, nếu hắn không biết rằng người trước mặt mình không phải là người, có thể hắn đã thể hiện tính cách dê già đàn ông rồi.

Vèo...

Từ Lãng không chú ý, liền bị con ma nữ dùng mái tóc dài của nó siết chặt cổ: “Em... Em đang làm gì vậy? Có gì thì từ từ nói.”

Con ma nữ đè Từ Lãng xuống, hai tay vẫn vuốt ve khuôn mặt hắn, dùng sức ngày càng mạnh, đến nỗi khuôn mặt hắn bỏng rát.

Khuôn mặt xinh đẹp kia dần dần hiện lên vẻ giận dữ: “Ha ha, rất xinh đẹp ư? Không phải trước đây anh đã từng rất chán ghét chiếc váy của em, nói rằng em là người gỗ, bảo thủ, không hiểu phong tình còn không để ngươi chạm vào. Có phải anh đã quên trước đây anh đã từng nói: Trước sự gợi cảm, đoan trang chẳng đáng một xu?

Nghe xong mấy câu này, Từ Lãng biết mình vừa dẫm phải một quả bom rồi, cái tên chết tiệt Lâm Nghị này chắc chắn là một cặn bã, làm tan nát trái tim nữ quỷ này. Bây giờ hắn chỉ còn cách đâm lao phải theo lao: Đúng vậy, anh thích sự gợi cảm, nhưng anh chỉ thích sự gợi cảm từ em thôi.”

“Nếu anh thích em, tại sao anh còn nói chuyện mập mờ với mấy con khác? Em thấy rồi, em thấy hết tất cả rồi!” Con ma nữ đột nhiên khóc mà không báo trước, từng giọt nước mắt đỏ thẫm rơi xuống mặt Từ Lãng, lạnh lẽo và nhớp nháp.

“Chắc anh không biết rằng cái hôm sinh nhật anh, khi đó em nói với anh là em không rảnh. Thật ra rằng em muốn tạo một bất ngờ cho anh, em đi tìm anh, đem bánh sinh nhật đến cho anh nhưng lại nhìn thấy anh cùng một con b*tch nào đó hôn nhau dưới gốc cây, khặc khặc khặc... Khặc khặc khặc... Khặc khặc khặc

Con ma nữ bắt đầu cười nhẹ nhàng, tiếng cười rất nhỏ. Nhưng dần dần, nhưng dần dần tiếng cười càng lớn, khuôn mặt xinh đẹp kia bắt đầu dữ tợn, gân xanh trên mặt nổi lên. Mái tóc quấn quanh cổ Từ Lãng thít bắt đầu thít mạnh vào, Từ Lãng cảm thấy mình dần ngạt thở.

Nhưng đúng lúc này, mấy con cá chép ma kia bắt đầu xông lên muốn xé xác Từ Lãng. Con ma nữ đột nhiên hét lên một tiếng, dùng tóc dài đánh văng ra, rồi mấy con cá bị nổ tung thành một làn khói đen biến mát giữa trời.

“Hắn là của ta, @Cua Đá dám đụng đến hắn?”

Từ Lãng hoảng hốt, nhìn thấy ma nữ vẫn bung tóc ra nhưng chỉ còn lại một bộ xương. Phần thịt lòng bàn tay của nó đã biến mất, chỉ còn lại những ngón tay xương vẽ trên mặt hắn, làm hắn đau đớn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.