Thâm Độ Chí Tình

Chương 41: Chương 41: Ấm áp




Hai người ăn trưa ở nhà Trang Duy, dù sao Quý Sâm chuẩn bị biết bao nhiêu thức ăn như vậy mà không ăn thì uổng phí quá.

Sau khi ăn xong, Cố Diễm đưa Trang Duy lên nhà mình.

“Em cứ tự nhiên, anh đi tắm trước” Cố Diễm nói.

“Được” Trang Duy đáp lại, sau khi quay qua quay lại trong phòng Cố Diễm một hồi thì tiện tay cầm một quyển sách kinh tế học Cố Diễm để trên ghế sopha yên tĩnh lật xem.

Trước đây cậu cũng từng học chuyên ngành này, tuy rằng đã rất lâu không nhắc tới nhưng có nhiều thuật ngữ vẫn chưa quên. Trong sách nêu lên một vài tình huống kinh điển làm cậu xem rất tập trung, không cảm thấy tẻ nhạt chút nào.

Cố Diễm tắm xong, bước ra ngoài thì nhìn thấy Trang Duy đang mê say đọc sách.

Anh đi tới nhẹ nhàng xoa đầu Trang Duy “Thích đọc những thứ này sao?”

Trang Duy ngẩng đầu lên, cười trả lời “Lúc còn đi học thì thấy rất chán, dù sao em học cũng chỉ để thi đối phó mà thôi. Bây giờ không còn áp lực thi cử, xem lại thì thấy cũng rất thú vị”

“Trong phòng sách có rất nhiều sách loại này, nếu em thích thì cứ lấy xem” Loại sách này anh có rất nhiều, không nhất định sẽ đọc hết nhưng mỗi tháng đều sẽ mua thêm một hai quyển. Thật ra trong chuyện làm ăn không phải chỉ đọc sách là học được mà còn phải tiếp xúc với thực tiễn nhiều hơn, tích lũy kinh nghiệm, bồi dưỡng độ nhạy bén đối với thị trường, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất mỗi khi thời cơ đến. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có không ít thất bại, những thất bại kiểu này không cần quá để bụng, coi như là nộp học phí thôi.

Trang Duy đặt quyển sách xuống, xoa xoa vai “Lâu lâu đọc lại thì được, mỗi ngày đều xem thì cảm thấy rất vô vị”

“Nếu như em thích kinh doanh thì có thể đến Cố thị giúp anh” Thị trường của Cố thị rộng lớn luôn có thể sắp xếp cho Trang Duy một vị trí thích hợp, như vậy Trang Duy cũng không cần phải vất vả chạy đây chạy đó vì công việc, an nhàn ngồi văn phòng cũng đủ rồi. Đương nhiên trước tiên phải xem ý tứ của Trang Duy, Cố Diễm sẽ không đem suy nghĩ của mình áp đặt cho Trang Duy.

Trang Duy lắc đầu “Em tạm thời vẫn chưa muốn đổi nghề, đến giúp anh thì có thể sẽ ổn định hơn nhưng e rằng rất khó mới có được một ngày nghỉ. Tính đi tính lại, em tình nguyện tập trung bận rộn vài ngày sau đó sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, hơn nữa tuy rằng trong giới giải trí có hơi rối loạn nhưng lại kiếm tiền rất nhanh. Đợi em gom góp được một số tiền rồi, đến lúc đó tính chuyện làm ăn cũng không khó” Cậu cũng không nhắc đến chuyện làm ăn trong nhà, bởi vì trong mắt cậu đây là một chuyện rất phiền phức, mẹ của cậu khi còn sống luôn hi vọng cậu có thể kế thừa sản nghiệp của nhà họ Trang, nhưng với xu thế hiện nay e là không thể rồi.

Cố Diễm mỉm cười gật đầu “Em vui là được” Trong mắt anh, Trang Duy là người luôn biết mình muốn điều gì, cho nên anh cảm thấy không cần mình phải bận tâm đến vấn đề sự nghiệp của Trang Duy.

Đi thay một bộ trang phục khác, Cố Diễm đưa laptop cho Trang Duy giải trí, còn anh thì đi vào phòng sách bắt đầu họp trực tuyến.

Trang Duy cũng không quấy rầy anh, cậu thấy đọc sách nhàm chán quá liền mở laptop lên mạng dạo một vòng. Sản phẩm của Văn thị đã tranh thủ ra mắt thị trường vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, hiện tại các trang web lớn đều có tin quảng cáo cho sản phẩm mới của Văn thị. Hiệu quả của sản phẩm thế nào chưa biết nhưng đáng châm chọc là người đại diện phát ngôn mà Văn thị mời lại là tân hoan của Du Tung. Trang Duy không biết là giới giải trí quá nhỏ hay là Du Tung ra tay quá hào phóng, vẫn cứ nâng đỡ cho cô nàng đó. Mặc dù Văn thị không được xếp hàng đầu trên thị trường quốc tế nhưng trong nước vẫn không thua kém ai, Trang Duy không hiểu Văn Phương Húc nghĩ gì mà lại để cô nàng này làm đại diện phát ngôn, ít nhiều cũng cảm thấy có chút hạ giá trị.

Lướt một vòng không thấy tin tức gì đáng chú ý, Trang Duy mở show thời trang hôm qua vẫn chưa xem xong xem lại cho hết.

Lúc này cuộc họp trực tuyến của Cố Diễm cũng đã tiến hành hơn một tiếng đồng hồ, Trang Duy nhìn cửa phòng sách, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu hai tách cà phê. Đã đến giờ trà chiều, Cố Diễm cho dù không tiện ăn này nọ nhưng có thể uống một tách cà phê.

Cà phê nấu xong, Trang Duy nhẹ nhàng mở cửa phòng sách.

Cố Diễm ngước mắt nhìn cậu, Trang Duy giơ tách cà phê trên tay lên, sau đó yên lặng đi qua, tránh vị trí camera, đặt tách cà phê lên bàn làm việc của Cố Diễm. Vừa định đi ra, bất chợt Cố Diễm nắm lấy tay cậu sau đó anh kéo cậu về phía mình, nhất thời Trang Duy bị mất thăng bằng ngã ngồi lên đùi của Cố Diễm.

Trang Duy khẽ kêu một tiếng, theo bản năng quay lưng lại camera, nhỏ giọng “Đừng nghịch, còn đang họp mà”

Cố Diễm khẽ cười ôm lấy cậu “Họp xong rồi, anh vừa tắt camera”

Lúc này Trang Duy mới yên lòng, lườm Cố Diễm một cái. Nhưng nghĩ lại thì Cố Diễm cũng không phải kiểu người làm việc thiếu suy nghĩ, cho nên sự lo lắng của cậu xem như có hơi dư thừa.

Cố Diễm đứng lên, một tay nắm tay Trang Duy, một tay cầm tách cà phê Trang Duy đem vào “Đến phòng khách thôi”

“Ừ” Trang Duy cũng theo Cố Diễm ra phòng khách, so với phòng sách thì phòng khách rộng rãi hơn nhiều.

Tách cà phê của Trang Duy còn để trên bàn, bên cạnh đã để sẵn mấy dĩa thức ăn nhẹ đã được hâm nóng. Nhìn thấy vậy, Cố Diễm cảm thấy rất vừa lòng, Trang Duy phải tự chăm sóc tốt cho mình thì anh mới yên tâm được.

Hai người ngồi trên sopha ăn thức ăn, uống cà phê, Cố Diễm nói “Hôm nào rảnh rỗi anh đưa em ra ngoài dạo một vòng”

“Anh có thời gian không?” Trang Duy không tin Cố Diễm là người bất cứ lúc nào cũng có thể sắp xếp được thời gian trống.

“Để Tín Viễn sắp xếp thì sẽ có” Cố Diễm cũng không chắc lắm nhưng vẫn muốn cố gắng chừa trống thời gian để bầu bạn với Trang Duy “Nếu đã cùng nhau thì cũng phải chọn một ngày đi ra ngoài hẹn hò, nếu không sau này nghĩ lại sẽ cảm thấy thiếu chút gì đó”

Trang Duy bật cười “Em biết anh rất bận, em cũng không cần anh mỗi ngày phải ở bên cạnh em. Chỉ cần chúng ta có thời gian rảnh, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, tán gẫu một lúc là đủ rồi. Cho nên anh cũng đừng vì chuyện này mà bận lòng” Hai người đều có sự nghiệp của riêng mình, thật ra tính toán một chút thì cả năm cũng không có bao nhiêu thời gian gặp nhau, nhưng chuyện này với cậu mà nói thì không thành vấn đề, quan trọng là trong lòng vẫn có đối phương.

“Anh biết” Cố Diễm biết Trang Duy rất độc lập, không cần anh phải ở bên cạnh quá nhiều “Nhưng anh vẫn muốn cùng em đi ra ngoài một lần”

Trang Duy suy nghĩ một lát mới nói “Đợi chúng ta có được thời gian rảnh thì cùng nghỉ phép đi. Gần đây anh muốn tìm thời gian trống e là sẽ rất khó, anh cũng đừng làm khó trợ lý Ứng, buổi tối hôm nào anh rảnh thì chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối một bữa là được rồi”

Cố Diễm suy xét một chút, cảm thấy cũng không tệ, gật đầu “Cũng được”

Vài ngày sau, Trang Duy tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi, Cố Diễm thì lại bắt đầu đi làm. Ứng Tín Viễn đi nghỉ phép vẫn chưa về, cho nên rất nhiều chuyện Cố Diễm phải tự mình xử lý, nhất thời cũng bận đến mức không có thời gian liên lạc với Trang Duy, bình thường đều là tối về ghé ngang nhà Trang Duy đưa thức ăn cho cậu.

Quý Sâm và Ứng Tín Viễn có một kỳ nghỉ vô cùng vui vẻ ở suối nước nóng, sau khi về Quý Sâm cũng không về nhà mình trước mà trực tiếp đến thẳng nhà của Trang Duy.

“Đem quà về cho cậu này” Quý Sâm vừa vào nhà liền để quà ra “Tôi thấy hàng thủ công ở đó rất đặc sắc nên mua cho cậu mấy cái nè”

“Cám ơn” Cho dù không phải là đồ vật đặc biệt nhưng cũng là tấm lòng của Quý Sâm.

Quý Sâm quan sát Trang Duy đã mấy ngày không gặp, cười nói “Sắc mặt không tồi, xem ra nghỉ ngơi rất đầy đủ nha”

“Ừ” Trang Duy đáp lại, đưa một chai nước khoáng trong tủ lạnh cho Quý Sâm.

Quý Sâm cầm chai nước đi vào phòng khách, vừa định ngồi xuống thì nhìn thấy một áo khoác tây trang và một cái cravat vắt trên ghế sopha. Quý Sâm không nhớ được Trang Duy lại có một bộ tây trang như vậy, hơn nữa nhìn size thì hình như lớn hơn của Trang Duy một chút.

“Trang phục này không phải của cậu thì phải?” Quý Sâm hỏi.

“À, của Cố Diễm” Trang Duy thẳng thắn, tối hôm qua Cố Diễm bỏ quên ở nhà cậu, cậu chưa đem lên cho anh.

Quý Sâm nhạy bén phát hiện cách gọi của Trang Duy thay đổi, trước đây Trang Duy gọi anh đều là “tổng giám đốc Cố”. Nhìn lại sắc mặt Trang Duy hồng hào, xem ra tâm trạng rất tốt nữa, cộng với bộ trang phục này… Quan hệ gì mới có thể làm cho Cố Diễm tùy ý để trang phục lại trong nhà Trang Duy mà không đem về chứ?

“Cậu và tổng giám đốc Cố…” Quý Sâm nhìn Trang Duy, không trắng trợn hỏi ra nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Trang Duy cười nói “Chúng tôi ở cùng nhau”

“Tôi biết ngay mà!” Quý Sâm cười to, quả nhiên đúng như dự đoán của cậu ta “Từ khi nào?”

“Mấy ngày trước” Trang Duy trả lời.

“Cậu vậy mà không thèm gọi điện báo với tôi một tiếng” Quý Sâm cảm thấy nếu như không phải cậu ta cẩn thận quan sát, không chừng vài ngày nữa Trang Duy mới cho hay quá, cậu ta biết Trang Duy không phải cố tình giấu mình, chỉ là trước nay Trang Duy không phải là người sẽ chủ động nói ra chuyện như vậy.

Trang Duy cười cười không nói, nếu cậu gọi cho Quý Sâm nói chuyện như vậy thì mới là kỳ lạ.

Quý Sâm nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Trang Duy “Tôi nói tổng giám đốc Cố đối xử với cậu rất đặc biệt mà. Chúc mừng cậu và tổng giám đốc Cố ở bên nhau, tôi cũng yên tâm rồi” Quý Sâm cảm thấy Cố Diễm là người tuyệt đối đáng tin, có Cố Diễm chăm sóc Trang Duy, cậu ta cũng an tâm hơn.

“Ừ, khi nào có thời gian thì cũng đi ăn một bữa” Trang Duy nói, tuy Quý Sâm là đồng nghiệp của cậu nhưng cũng là bạn tốt của cậu, bây giờ cậu và Cố Diễm đã xác định quan hệ, mời Quý Sâm một bữa cơm cũng là chuyện nên làm.

“Được, đến lúc đó tôi phải chọn một nhà hàng đặc biệt xa hoa mới được” Quý Sâm cười nói.

“Tùy cậu” Trang Duy thoải mái đáp lại.

Sau khi Ứng Tín Viễn về, công việc của Cố Diễm nhẹ nhàng hơn không ít, cũng rất nhanh sắp xếp được thời gian trống, hẹn Trang Duy đi ăn cơm tối một bữa xem như hẹn hò.

Sau khi tan tầm, Cố Diễm đi về đón Trang Duy, sau đó hai người mới đến nhà hàng đã đặt trước. Thức ăn ở đây đều là những món chính gốc, khung cảnh cũng rất lịch sự tao nhã. Diện tích phòng riêng ngược lại hơi nhỏ nhưng vừa đủ cho hai người ngồi, có cảm giác như ở nhà, không hề xa cách.

Vào cửa báo tên xong, nhân viên phục vụ lễ phép đưa hai người vào trong. Mới vừa đi đến cửa phòng riêng của hai người thì cửa phòng riêng bên cạnh mở ra, người đi ra khiến Trang Duy hơi sửng sốt một chút.

Lâm Tân khi thấy Trang Duy cũng lộ vẻ bất ngờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, gật đầu chào với cậu, gọi một tiếng “Anh Trang”

Gương mặt Lâm Tân vẫn chưa hoàn toàn ổn, có một vết sẹo vẫn còn khá rõ nhưng nếu không đối diện với ống kính thì cũng không dễ nhận ra. Mà khí chất của Lâm Tân lại thay đổi hoàn toàn với trước đây, dường như chỉ trong một đêm đã trưởng thành.

Trang Duy quay lại nói với Cố Diễm đi vào trước, cậu sẽ vào sau. Cố Diễm cũng không hỏi nhiều, đi vào phòng riêng trước.

Quan hệ trước đây của Trang Duy và Lâm Tân đúng là rất tệ, nhìn không vừa mắt nhau, nhưng bây giờ, cậu cũng muốn hỏi thăm Lâm Tân một chút…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.