Thâm Hải Trường Miên

Chương 12: Chương 12




Trans: Koliz

Ngày thứ hai, Frank lại mang về một con cá vây chân.

Ngày thứ ba, Frank mang về một sinh vật không rõ dài mảnh trong suốt (thứ lỗi, tôi cũng không muốn gọi nó là cá…).

Ngày thứ tư, ngày thứ năm…

Hành động Frank và nhân ngư từ trước đến nay trong mắt tôi chỉ có thể gọi là hành vi trao đổi lễ vật. Tình cảm giữa bọn họ có tiến triển hay không tôi không rõ, tôi chỉ biết độ khoan dung với đồ ăn của nhân viên tàu ngầm đang giảm xuống theo cấp lũy thừa.

Lại qua mấy ngày, chúng tôi nhận được mệnh lệnh trở lại đất liền. Chẳng qua nhận lệnh trở lại do chuyện như “toàn bộ đồ ăn dự trữ biến chất không rõ nguyên nhân”, tôi sao có thể không nghĩ đến.

Lúc nhận được thông báo này, mọi người trừ Frank và tôi đều sung sướng hoan hô, thậm chí có người kích động nói muốn ăn bánh scone nguyên tháng để chúc mừng đi thoát khỏi điều đáng sợ này.

Tôi cười khan, chột dạ cực kỳ, cũng hết sức vui mừng — mãi đến tận khi nghe lý do này tôi mới kinh ngạc phát hiện hành vi trước đó qua loa đến mức nào, tôi rốt cuộc lấy đâu ra tự tin những sinh vật biển chưa từng thấy đó không có độc? Nếu mọi người ăn vào xảy ra chuyện, lấy cái chết tạ tội cũng chẳng thể bù đắp lại sai lầm.

itsukahikari.wordpress.com

Tôi đi xem Frank, phát hiện ánh mắt cậu trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

Đó, tôi biết chẳng thể hi vọng mấy người chìm đắm trong tình yêu suy nghĩ theo hướng bình thường mà.

Tôi thở dài một hơi, đáy lòng mơ hồ tức giận, đối với Frank hay cũng với chính tôi. Ros ơi là Ros, cậu ta có vứt não đi, nhưng mày thì không! Cái gì có thể làm, cái gì kiến quyết không thể làm, mày phải biết nghĩ!

Đêm đó, tôi thuyết giáo một trận bên tai Frank, cũng dự định hủy chuyến dạo biển đêm nay, lấy đó trừng phạt.

“Xin cậu Ros, ” Frank làm như trời sập, “Tớ biết sai rồi, tớ đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa đâu, cho tớ một cơ hội khác gặp hắn đi.”

Tôi lắc đầu.

“Đừng như vậy, Ros, dây thừng bọn mình quấn vào tầm ngầm cũng cần xử lý mà!”

“Mình tớ có thể làm được.” Tôi nhìn thẳng hai mắt của cậu, không chút nhượng bộ, “Nghe này, Frank. Tớ tình nguyện trợ cậu là bởi vì cậu là bạn tớ, là người bạn cùng chung chí hướng yêu biển cả tha thiết duy nhất. Tớ không hối hận đã giúp cậu, sau này cũng sẽ tiếp tục giúp cậu, nhưng tớ không hề muốn việc này có khả năng liên lụy đến người khác!”

“Frank, tớ không nhìn thấy bất cứ hối hận nào ở cậu cả.”

Frank rủ mí mắt xuống, rốt cuộc bình tĩnh lại.

Lan tràn trên khắp con tàu, chỉ có tiếng “Tích — Tích —” của máy móc làm việc yếu ớt vang vọng.

Tôi thở dài một hơi, quay người rời khoang tàu: “Cậu hãy suy nghĩ lại thật kĩ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.