Thâm Hải Trường Miên

Chương 6: Chương 6




Edit:Koliz

“Mẹ nói, con có nên giúp cậu ấy không?”

Vào thời gian nghỉ phép, tôi thuật lại tỉ mỉ chuyện về Frank, về nhân ngư, còn có do dự trong lòng tôi với mẹ. Mẹ có pháp thuật mạnh mẽ, trí tuệ, dịu dàng lại kiên trì, là đối tượng tôi sùng bái từ nhỏ, cũng là tôi đối tượng duy nhất tôi có thể nói hết lòng mình.

“Frank đối với con là gì?” Bà hỏi.

Là gì chứ? Tôi suy nghĩ. Cậu ấy là người bạn đáng tin cậy của tôi, cũng là người số mệnh an bài tôi phải gặp.

Có một việc tôi chưa từng nói với bất cứ ai, đó chính là Frank cũng từng nhiều lần xông giấc mơ của tôi khi tôi còn bé. Cậu ấy có lúc xuất hiện bên cửa sổ tàu ngầm ở đáy biên, có lúc đi lại trên đường phố thành thị. Sở dĩ lần đầu tiên gặp mặt tôi không nhận ra cậu, là vì biểu tình của cậu ấy.

Tôi biết Frank hoạt bát yêu cười, nhưng trong mơ, Frank luôn là mặt không chút cảm xúc, khiến cho lòng người ngột ngạt.

Tôi đã từng cho rằng cậu ấy là người yêu của tôi, vì hiểu lầm mà tạm coi nhau như người dưng nước lã, nhưng điều này hiển nhiên không phải chân tướng.

“Cậu bé ấy đáng giá để con mạo hiểm?” Mẹ lại hỏi.

Tôi… Tôi không biết, nhưng cậu ấy là một người chính trực, có thể tín nhiệm.

itsukahikari.wordpress.com

“Ros, thử dùng trực giác của con xem, con cảm thấy con cần phải giúp cậu ấy sao?”

Mẹ từng nói với tôi, nữ pháp sư đối với tương lai sẽ có đôi lúc cảm ứng ẩn hiện, dù ta không nắm bắt được nó chính xác là gì, nhưng nhiều lúc nó rất chính xác. Nữ pháp sư cần phải tin tưởng xem trọng trực giác của mình.

Trực giác… nói tôi không cần lo chuyện này.

Không nên để Frank biết đến thân phận và năng lực của mình, không nên nhúng tay vào chuyện này, nhân ngư chỉ là một chấp niệm lâu ngày của cậu ấy, thời gian trôi qua cậu ấy tự nhiên sẽ buông xuống. Đến lúc đó, câu chuyện gặp phải nhân ngư sẽ trở thành một trong vô số hồi ức của cậu ấy — đúng vậy, có thể là vô cùng huyền ảo kỳ bí, nhưng là chỉ là một hồi ức.

Này chẳng có gì không tốt cả.

Chỉ là…

“Vậy trái tim con thì sao? Con muốn giúp cậu bé ấy? Con nguyện ý gánh chịu giúp cậu ấy hậu quả có thể phát sinh sau này?”

Tôi nghĩ tới bộ dáng luống cuống chân tay lấy giấy bút vẽ vời, nhớ lại đám thủy tảo bồng bềnh, nhớ lại khuôn mặt dần dần mất đi nụ cười của cậu.

Tôi nghĩ tôi đã biết mình phải làm gì rồi.

“Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy đây là một kết cục tốt đẹp, đúng không?” Cuối cùng tôi hỏi.

“Ai biết được?” Mẹ xoa xoa đầu tôi, “Chỉ mong sẽ là kết cục tốt nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.