Thâm Hải Trường Miên

Chương 9: Chương 9




Trans: Koliz

Lớp vảy dài mọc trên lỗ tai, mang cá trên cổ nhẹ nhàng vỗ theo dòng nước. Không có lông mày và tóc, hàng vây nổi lên từ trên đầu kéo ra sau lưng hệt như vây lưng cá mập. Móng tay sắc bén, vây cá nửa trong suốt che kín khuỷu tay, cái đuôi cường tráng, vảy gần như phủ toàn thân ngoại trừ mặt và cổ.

Khuôn mặt hắn không giống chút nào với mỹ nhân ngư trong cổ tích. Thay vì thiên sứ, nói hắn là yêu tinh biển sâu mới đúng.

Nhưng có một điểm tương đồng với nhân ngư trong truyện, hắn đẹp kinh người.

Vị trí của chúng tôi vừa vặn nhìn được gò má hoàn mỹ của hắn. Hắn nghiêng đầu, mở to đôi mắt không ngừng chớp động, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, bọt khí li ti thoát ra, giờ phút này trông hắn thật giống đứa trẻ vừa chào đời trong sáng đơn thuần không gì sánh nổi.

Tôi thấy ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mắt Frank, cũng nhìn thấy thân ảnh nhân ngư tàn nhẫn mà khắc lòng cậu.

Nhân ngư phát hiện bọn tôi, biểu hiện của hắn xen lẫn hiếu kỳ và kinh hoảng, giống như không biết nên chạy đi, hay là tới nghiên cứu hai con “cá” chưa từng thấy này.

Frank buông lỏng tay đang che miệng tôi, bơi lại gần nhân ngư.

Nhân ngư sợ hết hồn, lui về phía sau một đoạn, thân thể gồng lên nhe răng nanh, bày mặt hung ác.

Frank lấy một tờ giấy ướt đẫm từ trong áo mở ra, giơ về phía nhân ngư.

Đó chính là bức tranh đầu tiên cậu dán lên kính.

Nhân ngư nghi hoặc nghiêng đầu, giống ý thức được đó là bức tranh người cá từng hấp dẫn hắn. Hắn thu hồi tư thế đề phòng, thử thăm dò bơi lại gần Frank từng chút, từng chút một.

Tôi vẫn lượn lờ tại chỗ cũ, không dám quấy nhiễu bọn họ.

itsukahikari.wordpress.com

Tôi thấy Frank vô thức ném bức tranh đi, giơ tay về phía nhân ngư. Nhân ngư cũng do dự đưa tay ra, mắt thấy hai bên đã sắp chạm vào nhau.

Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại.

Tuy miêu tả ra thì như đã qua rất lâu, nhưng thực chỉ mới được ba phút ngắn ngủi. Ba phút là cực hạn tôi có thể thi triển pháp thuật mang theo Frank. Chúng tôi giờ đang ở bên trong tàu ngầm.

Frank nhanh chóng xông về cửa sổ mạn tàu, nhưng nhân ngư đã không rõ tung tích.

“Xin lỗi, tớ…” Tôi gãi đầu, không biết nên mở miệng thế nào, “Nếu tớ mạnh hơn một chút…”

Nhưng Frank chẳng thèm nghe tôi nói, cậu quay đầu nhìn tôi, mắt lóe sáng, lộn xộn nói: “Cám ơn cậu! Ros! Cám ơn cậu!”

“Đây là món quà tốt nhất mà tớ được nhận!”

“Tớ sẽ cẩn thận!”

“Ít nhất vào hôm nay tớ hiểu được một chuyện, tớ yêu hắn.”

——o0o——

Được nửa truyện rồi này… T vẫn chưa chờ được ai vào chào t một tiếng… Tự nói bản thân lúc nào hoàn sẽ có cơ mà nản quá… T tạm nghỉ mấy hôm nhé, cũng đang mệt não đoạn điểm đại học…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.