Lời của con gái, làm Chu Lỵ Hinh ngây người một lúc, nắm chặt tay, không nhịn được xoay đầu nhìn người đàn ông kia đang ở phía dưới.
“Mẹ, nếu mẹ còn quan tâm ba, thì phải nói cho ông ấy biết.” Tú Tú nhịn không được mở miệng khuyên bảo.
“Dựa vào gì mẹ phải nói trước –” Không chút suy nghĩ, Chu Lỵ Hinh căm giận buột miệng nói, mới phát hiện mình nói gì đó, sắc mặt trắng bệch hơn.
“Lòng tự tôn đáng giá bao nhiêu?” Tú Tú vừa bực vừa buồn cười khuyên nhủ: “Mẹ lùi một bước, đổi được người đàn ông yêu mẹ, có gì không tốt chứ?”
Chu Lỵ Hinh cứng nhắc ngồi trên ghế, vẻ mặt tái nhợt.
Thấy khuôn mặt lạnh lùng quật cường của mẹ, Tú Tú thở dài, điều cô nên nói cũng đã nói hết rồi, nếu mẹ không nghe lọt, thì cô có nói toát cả mồm cũng không dùng được.
“Mẹ tự suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, Tú Tú xoay người, đi tới chỗ người đàn ông mình yêu.
Chu Lỵ Hinh nghe tiếng bước chân con gái rời đi, xoay đầu lại nhìn, bèn thấy người đàn ông kia dang hai tay về phía Tú Tú, ôm chặt cô vào lòng.
Tựa như đêm qua, trong lòng không khỏi đau xót.
Trước đây, bà cảm thấy bà rất thành công, ngoại trừ người đàn ông đáng chết kia, và đứa con gái thất bại, cả đời này bà rất thành công, cho đến đêm qua, cho đến khi bà nhìn thấy một gã, vì cứu Tú Tú, mà dứt khoát nhảy khỏi xà ngang cao chót vót –
Gã không do dự, chưa từng lo lắng, khi Tú Tú rơi xuống, gã trực tiếp buông tay đang nắm lan can, thả người nhảy xuống, chỉ vì cứu người con gái mình yêu.
Khoảnh khắc ấy, bà biết, đời này chẳng có kẻ nào vì bà mà làm như vậy.
Cho nên, đúng vậy, bà rất hâm mộ, cũng ghen tỵ vô cùng.
Người đàn ông kia xoay người ôm Tú Tú rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn bà một lần.
Từ trước đến nay, bà chưa bao giờ tin vào tình yêu, bà không cho phép mình tin, Đường Hạ đã tổn thương trái tim bà sâu sắc, nhưng mà…
Hít sâu một hơi, bà xoay đầu, lần nữa nhìn người đàn ông trên boong tàu bên dưới.
Ánh nắng chiếu rọi lên người ông, chiếu rọi lên chiếc nhẫn cưới trên ngón tay ông.
Đột nhiên, lệ nóng dâng trào.
Giây phút này, bà biết thực ra bà rất thất bại, đặc biệt vô cùng thất bại, nhưng trừ khi bà chết, bà tuyệt đối không thừa nhận chuyện này với bất kỳ kẻ nào.
Cho nên, bà run rẩy hít sâu một hơi, giọt lệ dâng nơi hốc mắt, vừa vặn quay trở lại.
Bà là Chu Lỵ Hinh, là nữ hoàng thời trang.
Bà nâng ly Martini trên bàn, uống một ngụm, tự nói với mình ---
Bà không cần tình yêu.
Sau đó, Tú Tú và anh cùng nhau trở về Hồng Nhãn.
Cô thích cái ổ này của anh, thích người ở đây, thích sự tương tác giữa họ.
Tuy rằng tất cả đều yêu mến anh và cô, nhưng cảm giác đó thật tốt, rất quan tâm.
Cô thích trái tim có cảm giác trực thuộc, thích được đánh dấu làm người phụ nữ của anh, thích ở cùng anh.
Cũng trong tháng đó, khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ, cô trở về nhà làm trang phục, trong lúc ấy cô lần lượt tới lui giữa nhà cô và Hồng Nhãn, gặp được rất nhiều nhân viên của Hồng Nhãn cùng với vợ và con của họ, nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến anh.
Cô để ý, bọn họ, hoàn toàn không hề nhắc tới A Quang trước mặt anh.
Đó là nỗi đau khắc sâu trong lòng anh, cô không có cách nào để anh không còn đau lòng nữa, cũng rõ ràng cảm nhận được những người này tốt bao nhiêu, cô biết, nếu không có họ, thì anh không thể nào vượt qua giai đoạn khó khăn của đời người.
Vì thế, cô thực sự biết ơn sâu sắc.
Sau đó có một ngày, Khả Phỉ sốt ruột lấy ảnh chụp khi anh còn bé cho cô xem, cô nhìn thấy người anh em của anh.
Mặt mũi hai người bầm dập lại giống nhau như đúc, hai người họ và Phượng Lực Cương cùng ở công viên, trong tay mỗi người đều có một chai Coca lớn đang phun trào, ba người họ cầm chai Coca ấy công kích nhau, cười nắc nẻ dưới ánh nắng mùa hè.
“Đây là A Quang, đây là A Lỗi, có lẽ, thời gian chị chơi chung với bọn họ không bao nhiêu, nên nắm không rõ lắm.”
Khả Phỉ cười cười, nói với cô: “Có điều bọn A Chấn có thể biết rõ đấy, dĩ nhiên Mạc Sâm và Như Nguyệt cũng thế. Thai song sinh khi còn bé thực sự cực kỳ đáng yêu, như thiên sứ vậy, trước đây chị ở quê có xem một tấm hình, thực sự đáng yêu vô cùng. Tình cảm giữa hai người họ rất tốt, đôi khi không nói lời nào cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì, cho nên sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn chị rất lo lắng A Lỗi nghĩ quẩn.”
Nhắc đến sự kiện đó, ý cười nơi khóe miệng của Khả Phỉ biến mất, chỉ vào đầu mình nói: “Em biết trên đầu anh có vết sẹo không?”
“Biết ạ.” Tú Tú gật đầu.
“Chuyện xảy ra không bao lâu thì, anh ấy thường xuyên bị mộng du, có một lần nửa đêm anh ấy mộng du, lại chạy đến bến cảng, ngã lộn mèo trên mặt đất, đụng vào đầu, suýt chút nữa lăn xuống biển, vết thương ấy là khi đó tạo thành. May là Mạc Sâm phát hiện sớm, Đồ Cần vừa vặn ở nhà, đúng lúc hỗ trợ tìm được anh ấy đang té xỉu ở bờ đê. Nhưng chuyện này dọa chị Như Nguyệt sợ chết khiếp, tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn đồng ý cho anh ấy chuyển tới bên này để tránh suy nghĩ lệch lạc.”
Khả Phỉ thở dài, xúc động nói: “Ai ngờ từ đó về sau A Lỗi cũng không chịu về quê nữa.”
Tú Tú nghe vậy ngẩn người, cô biết anh có nói anh không thể về nhà, cô chỉ cho rằng anh đã về hoặc ít hoặc nhiều, nhưng cách nói của Khả Phỉ --
“Khi anh tới đây, bèn không về nhà nữa?” Cô kinh ngạc nhìn Khả Phỉ.
“Ừ.” Khả Phỉ gật đầu, nói: “Mạc Sâm có đến thăm anh ấy, nhưng anh ấy không trở về, ngay cả tết cũng không về, anh ấy có cả đống cớ và lý do, ngay cả anh Vũ và Chị Lam đều hết cách với anh ấy.”
“…Mẹ anh ấy thì sao?” Tú Tú hỏi lại.
“Như Nguyệt chưa từng tới, có một lần chị hỏi, Như Nguyệt nói đợi A Lỗi chuẩn bị tốt rồi, tự nhiên sẽ trở về.” Khả Phỉ lại thở dài: “Có điều chị đoán bà cũng không ngờ A Lỗi lại cố chấp như vậy.”
Bỗng dưng, cô nhớ tới đoạn đối thoại ngày đó của hai người.
A Lỗi, anh đã nghỉ phép, tại sao không về nhà?
Anh không thể.
Anh nói, nói như vậy.
Anh không thể…
Nhớ tới nét mặt anh khi ấy, cổ họng cô thắt chặt, trong lòng không khỏi nhói đau.
Anh không phải cố chấp, anh chỉ sợ, anh cảm thấy bản thân đã hại chết A Quang, nên không dám về nhà.
Ngày đó, cô về nhà, nằm trên giường rất lâu cũng không thể thiếp đi.
Cô không ngừng nhớ tới ảnh chụp Khả Phỉ cho cô xem, dưới bầu trời xanh nước biếc anh và người anh em của anh cùng nhau chạy xe đạp, ở sân bóng đá banh, ở bờ ruộng trộm hoa quả, ở vùng đất trống nướng khoai lang.
Cô thấy người ba điển trai và người mẹ xinh đẹp của hai người họ cùng tản bộ ở bờ biển, ôm nhau dưới đêm trăng nhìn đôi song sinh chơi đùa.
Mười năm rồi, anh không trở lại, chưa từng quay về dù chỉ một lần…
Khả Phỉ nói mẹ anh đợi anh chuẩn bị tâm lý xong, tự nhiên sẽ về thôi, Tú Tú biết người phụ nữ kia lo lắng nếu bà đến thăm con trai, thì anh sẽ không về nhà nữa, nhưng nếu anh không quay về đối mặt, thì vĩnh viễn không có cách nào vượt qua chuyện đó, cả đời này sẽ đau đớn.
Cho nên bà không đến, bà muốn con trai tự về nhà.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tú Tú cảm giác được anh đã trở về, ôm chặt cô.
Cô rúc vào lòng anh, ôm người đàn ông này đau lòng không thôi, thật hy vọng thật hy vọng có thể thay anh ngăn chặn hết thảy bi thương, vì anh an ủi toàn bộ đau đớn trong lòng.
Sáng hôm sau, cô hiếm khi dậy sớm hơn anh, người đàn ông gối đầu bên cạnh ngủ rất say rất say.
Dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, cô vuốt ve khóe mắt chân mày anh, vuốt ve vết sẹo trên trán anh, nghĩ đến anh và người anh em của anh, nghĩ đến người cha dũng cảm, nghĩ đến người mẹ kiên cường của anh, sau đó đột nhiên, cô biết mình phải làm sao.
Phải làm chuyện kia, cô thoáng không yên lòng, nhưng mà cô biết, vì anh, cô phải gọi cuộc gọi đó.
Tú Tú rón rén xuống giường, tới ban công điện thoại.
Sau đó, cô trở lại phòng bếp, giúp anh làm bữa sáng, tài nấu nướng của cô không giỏi bằng anh, nhưng cô biết thực ra anh rất thích cô thay anh nấu cơm.
Đây là tâm ý, ngon hay không không phải là vấn đề.
Cô phủ tấm trải lên bàn ăn, rồi bày biện bộ đồ ăn, sau đó đợi anh.
Khi anh rời giường, thì cô đang chiên trứng cuộn kiểu Pháp mà anh đã chỉ cô.
“Chào buổi sáng.” Thấy người đàn ông kia trần như nhộng, mặt cô đỏ bừng, chào anh. “Em làm bữa sáng rồi, anh rửa mặt đi, rồi qua đây ăn nè.”
Anh thoáng bước vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, mặc quần áo, sau đó đến bên người cô, nhưng anh không ngồi xuống, chỉ kéo cô vào lòng hôn, hôn đến đầu óc cô choáng váng, mới buông cô ra, nở nụ cười quyến rũ, khàn khàn mở miệng.
“Chào buổi sáng.”
Bị anh hôn như vậy, đĩa trứng chiên trên tay cô suýt chút nữa rớt rồi, nhưng anh sớm đoán được, đã dùng tay trái giúp cô cầm vững.
Cô xấu hổ đỏ mặt, chỉ có thể nhìn người đàn ông kia giúp cô đặt đĩa trứng chiên lên bàn.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Anh kéo cái ghế đến ngồi.
“Có một khách hàng muốn sửa trang phục, em hẹn 11 giờ kém.” Cô lấy lại tinh thần, giúp anh rót ly nước chanh mật ong, cô không giống anh thích nước ép trái cây có cả thịt quả, cho nên đã sớm dùng thìa gạt hết tép chanh, làm một bình lớn.
Cô ngồi đối diện anh, cầm dao nĩa của mình, bắt đầu ăn, một mặt lại liếc trộm anh.
Vẻ mặt anh ung dung thoải mái, bởi vừa ngủ dậy, nên tóc anh còn vểnh, hệt như cậu bé mười tuổi vậy, có điều cơ bắp trên người anh lại không giống.
Cô liếm môi, bất ngờ nếm được vị bạc hà anh để lại trên môi cô, là kem đánh răng.
Khuôn mặt không tự chủ lại nóng bừng.
Anh thoáng cái uống sạch ly nước chanh, bản thân lại rót thêm một ly nữa.
Xem ra tâm trạng anh khá tốt, cô lấy hết dũng khí.
“A Lỗi?”
“Hửm?”
“Hôm nay anh có rảnh không? Có thể đi cùng em không?” Cô làm bộ không thèm để ý nói: “Nếu anh mệt thì không sao, em có thể tự đi một mình, em biết khuya lắm anh mới về.”
Anh chẳng nghĩ nhiều, chỉ nhai cười nói: “Anh ngủ đủ rồi.”
Cô nở nụ cười, “Thật ư?”
“Ừ.” Anh nhét miếng trứng cuộn cuối cùng vào mồm, sau đó nói: “Anh đi cùng em.”
Trong nháy mắt, có một loại cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng, cô nhìn anh, thật lòng nói; “Cảm ơn.”
Anh chỉ nhếch miệng, nghiêng người đưa tay lên, lau vệt sốt cà chua trên khóe miệng cô.
Ánh mắt dịu dàng kia của anh, làm cổ họng cô thắt chặt trái tim co rút, cô hi vọng lúc anh phát hiện chân tướng sự thật, thì đừng tức giận quá.
“A Lỗi, anh biết không, em thực sự yêu anh.” Cô nghiêm túc nói.
“Anh biết mà.” Anh mỉm cười.
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô hi vọng bản thân không làm sai, thực sự hi vọng.
Không dám để bản thân suy nghĩ nhiều, sau khi ăn sáng xong, cô thu dọn một ít đồ đơn giản rồi kéo anh lên xe.
“Em còn chưa nói anh biết địa chỉ.” Sau khi lên xe, Mạc Lỗi buồn cười hỏi cô.
“Ở sân bay.” Cô bình tĩnh nói: “Khách hàng đó ở sân bay.”
Anh không nghĩ nhiều, cô hẹn người ta mười giờ, nghĩa là sân bay gần nhất, anh trực tiếp lái xe tới đó.
Sau khi cô xuống xe, nắm tay anh một mạch tiến về phía trước, rồi nói cô muốn đi vệ sinh, khi ấy anh vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, cho đến khi cô bước ra, kéo tay anh, dẫn anh băng qua đại sảnh, tới cửa ra vào chuyến bay quốc nội, sau đó đối diện với người đứng cạnh cửa, Tú Tú chìa ra hai tấm vé máy bay.
“Giấy chứng minh.” Người kia nới với anh.
Anh có thể cảm nhận được cô khẩn trương, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cô vốn không dám xoay đầu nhìn anh, nhưng cô vẫn nắm tay anh, giống như e sợ anh sẽ chạy mất.
Vì vậy, vừa nãy cô không đi vệ sinh, mà đi mua vé.
Anh đoán, trong nhà vệ sinh, Tiểu Phỉ sớm đã mua vé giúp, và chờ ở đó.
Tú Tú cắn môi, chột dạ không thôi, trong nháy mắt rất sợ anh sẽ tức giận, sẽ từ chối không đi với cô, nhưng cô không lùi bước, chỉ lấy thẻ chứng minh từ túi xách trên người cho người nọ xem, sau đó cô nhìn người đàn ông bên cạnh, nín thở chờ đợi.
“Em biết em đang làm gì không?” Anh rũ mắt xuống hỏi cô.
“Em biết.” Cô khẩn trương liếm môi, ngước nhìn anh, nói: “Em sẽ đi cùng anh.”
Đôi mắt xanh biếc ấy híp lại, thoáng hiện tâm trạng không rõ, nhưng anh không tức giận, cũng không rút bàn tay được cô nắm về, anh chỉ nhìn cô.
Một lúc sau, anh chậm rãi móc bóp da ở túi sau lấy thẻ chứng minh cho người nọ kiểm tra.
Cô không có cách nào hít thở, cho đến khi anh nắm chặt tay cô, cùng cô bước qua cửa hướng tới nhà anh, tới chiếc máy bay đang chờ đưa anh về nhà.
Hai mươi phút sau, máy bay tiến lên vòm trời xanh, băng qua áng mây, bay dưới trời xanh, mây trắng.
Trên đường đi, anh không nói tiếng nào, cô không đoán được tâm trạng của anh, chỉ có thể an phận ngồi bên cạnh anh, liếc trộm.
Mặt anh không chút biểu cảm gì nhìn bầu trời áng mây ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng khi máy bay càng ngày càng tới gần điểm dừng chân, anh bất giác siết chặc tay cô, gần như làm cô đau.
Cô không hề hé răng, cô biết anh không cố ý.
Bỗng dưng, máy bay xoay một vòng, nghiêng một bên, cô có thể thấy biển cả xanh biếc vô cùng rộng lớn ngoài cửa sổ mà anh đang nhìn, cả người không tự chủ căng thẳng.
Sau đó, biển cả ngoài cửa sổ biến mất, cô trông thấy thành thị, đường phố, còn có sân bay.
Không bao lâu sau, máy bay hạ cánh.
Từ cửa sổ nho nhỏ trên máy bay, cô có thể thấy, đó là một thành phố gần biển, có sân bay gần biển, còn có núi non xanh biếc cao vút như bình phong.
Máy bay hạ cánh, hành khách từng người từng người một bước xuống.