Mạc Lỗi nhìn cô bị người phụ nữ nhuộm hồng kéo vào trong, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa cũng muốn đi vào cùng cô, sắc mặt cô thật sự rất khó xem, bộ dáng muốn nôn tới nơi.
Nhưng cô cự tuyệt đề nghị anh đi vào cùng cô.
Người phụ nữ tóc hồng hoàn toàn xem nhẹ sự hiện hữu của anh, vội vã đem cô kéo vào cửa, anh nghĩ chắc cô cũng đã quên sự hiện hữu của anh, nhưng ngay lúc đó, cô quay đầu lại nhìn anh, sợ hãi nhìn anh lộ ra một nụ cười áy náy, lặng lẽ mở miệng nói. “Cám ơn, thực xin lỗi”.
Gần như là phản xạ, anh cong khóe miệng lên.
Sau đó, cô bị kéo vào cửa nhỏ bên cạnh.
Anh nhìn cửa đóng lại, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh bốn phía, rồi mới lại lên xe, đem xe đậu vào bãi xe đối diện.
Nơi này là khu dân cư cao cao, mỗi khu mỗi hộ đều cũng có tiền đình hậu viện, mỗi căn biệt thự đều có tường cao bao quanh ngăn cản những cái nhìn ghen tỵ, trước cửa cũng trang bị không ít thiết bị quan sát.
Mấy ngày này đều mưa, không biết, không biết đã ngưng khi nào, nhưng vẫn là ẩm ướt.
Nói thật, anh thực kinh ngạc khi mình có thể ngủ như vậy, còn ngủ suốt mấy giờ, khi anh bị điện thoại của cô đánh thức thì cũng hoảng sợ.
Từ sau sự kiện kia của mười năm trước, anh rất khó đi vào giấc ngủ, cho nên anh luôn đem bản thân mệt chết đi, bởi vì chỉ có mệt đến cực hạn, anh có thể ngủ ngon giấc...
Có lẽ, chỉ là trùng hợp mà thôi?
Ngồi ở trên chỗ sau tay lái, anh hừ mũi, tự giễu cười cười.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời tối dần, chung quanh đèn đường chậm rãi sáng lên.
Không lâu sau, trăng cũng lên cao.
Rốt cục, cánh cửa sắt kia cũng mở, một chiếc xe hơi đen từ bên trong chạy ra, anh từ cửa sổ xe, thấy một người phụ nữ nhìn quen mắt ngồi ở ghế sau, trên người mặc lễ phục màu hồng đào mà tối hôm qua Đường Tú Tú thức đêm may, trên đầu đội chiếc nón bằng ren có đính trân châu. Đó là một nữ minh tinh, anh đã thấy cô ta trên ti vi.
Xe vừa ra cửa, lập tức liền biến mất ở phần phía trước, cửa sắt đóng lại lần nữa.
Anh tiếp tục chờ, không lâu, cô quả nhiên từ cửa nhỏ bên cạnh đi ra, trong tay đồng dạng kéo theo túi hành lý lớn.
Anh mở cửa xuống xe, đi về hướng cô, cơ hồ như đồng thời, chú ý tới bộ dáng cô đi đường có chút kỳ lạ, hơn nữa cô vẫn cúi đầu, một tay còn lôi kéo bộ quần áo rộng thùng thình trên người.
Thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nháy mắt lại hơi phiếm hồng.
“Thật có lỗi, đã làm anh đợi lâu”. Cô nói.
Anh tự tay giúp cô xách túi, cô không hề kháng nghị, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, sau đó khi anh đem túi đặt ở chỗ ngồi phía sau thì nhanh chóng ngồi vào ghế phụ cạnh chỗ tài xế.
Anh trở lại chỗ tay lái ngồi xong, đang muốn khởi động xe, liền phát hiện cô không thắt dây an toàn.
“Dây an toàn của em.” Anh nhắc nhở cô.
“Thật có lỗi, tôi quên mất.” Cô ấp a ấp úng thắt dây an toàn.
Anh nhíu mày, vừa rồi rõ ràng cô thực sợ hãi, anh không cho là cô sẽ quên chuyện này, bất quá anh không nói thêm cái gì, chỉ khởi động xe, chân đạp ga, xoay tròn tay lái, đem xe chạy ra ngoài.
Lúc này đây, biết cô bị say xe, lại không gấp, anh đem xe chạy thật sự chậm, vừa vặn giữ người phụ nữ có chút đứng ngồi không yên.
Anh có thể cảm nhận được cô đang khẩn trương, không khỏi ngắm cô một cái, lại phát hiện cả người cô ngồi thật thấp, gần như muốn dán sát vào chiếc ghế tựa, còn tay thì vẫn cầm chặt dây an toàn.
“Em muốn nôn sao?” Anh lo lắng hỏi.
“Không có.” Cô lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng chưa từng biến mất.
“Dây an toàn làm em không thoải mái?”
“Không phải.” Cô lại lắc đầu, trên mặt đỏ ửng tựa hồ càng đỏ hơn.
Anh không hiểu cô đang nghĩ cái gì, sợ cô chỉ là bởi vì ngượng ngùng cho nên mới chịu đựng, không khỏi đem xe chạy đến bên đường dừng lại.
“Làm... Làm sao vậy?” Cô mở to mắt, nhìn anh.
Những lời này hẳn là anh nên hỏi, anh nhìn cô, chỉ tắt máy, nói: “Tôi đi siêu thị mua chút đồ, em có cần xuống mua gì không?”
Nghe vậy, cô hỏa tốc lắc đầu, đem cái đầu nhỏ đong đưa giống như trống bỏi. “Không cần, không cần, tôi ở chỗ này chờ là được rồi.
Anh tưởng cô quả thật không phải bởi vì say xe mới trở nên quái dị như vậy.
“Muốn tôi giúp em mua gì không?”
Cô tiếp tục lắc đầu.
Anh xuống xe, đóng cửa xe lại, đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, từ cửa sổ sát đất, anh có thể thấy cô vẫn co người lại trên ghế, nhưng tay cô đã không còn cầm dây an toàn, ngược lại xoa nắn khuôn mặt đỏ hồng, sau đó cô lại cúi đầu bắt đầu kéo quần áo.
Anh cầm hai bình nước khoáng, tò mò nhìn hành vi của cô, phát hiện cô muốn đem áo lông rộng thùng thình cùng mái tóc dài của cô đều kéo đến trước ngực, hơn nữa không ngừng điều chỉnh dây an toàn , lại giống như làm thế nào cũng không vừa lòng.
Anh thanh toán xong trở ra, khi anh vừa ra tới cửa, cô lập tức thu tay trấn định ngồi im.
Anh trở lại trên xe, đem một chai nước khoáng đưa cho cô.
Cô lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ mở miệng nói: “Cám ơn.”
Tuy rằng như thế, anh phát hiện cô không hề uống nó, chỉ ôm nó vào trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ ửng không bình thường như cũ, hơn nữa không ngừng trộm ngắm anh, anh có thể cảm nhận được tầm mắt của cô không quá năm giây sẽ miết lại đây.
Anh tiếp tục đem xe chạy ra, tới quảng trường thứ ba thì cô mới mở chai nước ra, thật cẩn thận uống một ngụm, nhưng tư thế này vẫn có chút cứng ngắc kỳ quái.
Khi anh đem xe chạy đến nhà trọ dưới lầu thì cô nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn nhảy xuống xe, anh xuống xe giúp cô xách túi, khi anh đóng cửa xe lại, một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, người phụ nữ đứng bên cạnh anh kinh hô ra tiếng.
Trận gió kia đem chiếc áo lông mềm mại rộng thùng thình của cô thổi tốc lên, lớp vải nháy mắt toàn bộ áp vào trên người cô, làm cho lộ đường cong của cô, tuy rằng cô rất nhanh để hai tay ôm trước ngực, nhưng anh sớm rõ ràng thấy hai vú tròn như pho mát đang run lên sao lớp vải, còn có nho nhỏ đứng thẳng.
Trong nháy mắt đó, anh rốt cục biết hành động kỳ lạ của cô nãy giờ.
Người phụ nữ này vừa lúc ra cửa rất vội vàng, đã quên mặt quần lót, hơn nữa cũng đã quên mặc cả áo lót, cho nên cô mới có thể đứng ngồi không yên trên suốt đoạn đường như vậy.
Lĩnh ngộ này làm cho anh gần như bật cười.
“Anh cười cái gì?”
Cô xấu hổ chất vấn anh, anh mới phát hiện thật sự mình đã bật cười.
“Không có.” Anh nhịn cười, mắt cũng không chớp hỏi: “Sao em lại sợ lạnh như vậy?”
“Anh không lạnh sao?” Cô sợ lạnh, cứ dùng hai tay ma sát cánh tay của mình, xem xét anh hỏi lại.
“Tàm tạm thôi.” Anh nén cười, đem xe khóa lại, xách túi đi về phía trước.
Cô đi theo sau anh, bực tức nói: “Da của anh là da trâu à?”
“Tôi chỉ là trao đổi chất tốt hơn”. Anh mở cửa lớn của nhà trọ ra, một người sống cùng khu vừa vặn từ bên trong đi ra, là một người đàn ông.
Cô thấy, lập tức lui đến phía sau anh, chỉ kém không áp vào trên lưng anh cử chỉ này làm cho anh lại muốn phì cười.
Anh tiếp tục đi về phía trước, cô nhắm mắt theo đuôi đi phía sau anh, khi anh xách túi đến cầu thang thì cô mới có lương tâm mà nói:
“À, ừm, cám ơn anh đã giúp đỡ, đưa túi cho tôi là được”.
Anh xoay người lại, trên cao nhìn xuống, cô vẫn như cũ đem hai ta gắt gao ôm ở trước ngực, hỏi:
“Em xác định?”
“Đương nhiên”. Cô gật gật đầu, “Nó rất nhẹ.”
“Tôi biết.” Anh nhìn cô, nhịn không được nhíu mày cười hỏi: “Nhưng em có tay sao?”
“Tôi làm sao có thể không --” Cô nói đến một nửa, mới chịu nhìn lại, lại đột nhiên tỉnh ngộ lại, mắt hạn trợn lên nhìn anh, cô hút một ngụm khí lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ hồng, lại lần nữa đem hai tay nhanh chóng gắt gao ôm ở trước ngực.
“Vậy... cũng là anh mang thì tốt hơn”. Cô mặt đỏ tai hồng nói xong, sau đó từ bên người anh bước nhanh chạy lên lầu.
Anh cười đi theo lên lầu, lại thấy cô thùng thùng thùng chạy về đến, vẻ mặt đỏ bừng vòng đến phía sau anh, dùng một giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh đi lên trước đi”.
“Vì sao?”
Câu hỏi mới ra khỏi miệng, anh liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, không bao lâu sau đã thấy hai vị chủ hộ khác một trước một sau đi xuống lầu, là vợ chồng ở tại lầu bốn.
“Ngủ ngon.” Đối phương thấy anh cùng cô, lễ phép gật đầu chào hỏi.
Mạc Lỗi lễ phép khẽ gật đầu.
“Đường tiểu thư, ngủ ngon.”
Cô lui ở sau lưng của anh, vẻ mặt đỏ bừng nhỏ giọng cũng tiếp đón một câu: “Ngủ ngon.”
Khi vợ chồng kia đi xuống lầu, anh nén không được buồn cười ở trong lồng ngực, đầu vai không ngừng rung động.
Tú Tú xấu hổ vạn phần, nhưng vẫn nhu thuận đi theo phía sau anh, cảm tạ thân hình anh che chính mình, cho đến khi anh bước tới lầu của hai người, giúp cô đem túi đồ đặt trước cửa nhà cô, cô mới vòng đến phía trước anh, hai tay vẫn như cũ vây quanh ở trước ngực, xấu hổ quẫn bách nhìn anh.
“Cám ơn anh hôm nay đã giúp đỡ.”
“Đừng khách sáo.” Anh đem túi đồ gác qua trước người của cô.
Cô xoay người lấy ra chìa khóa mở cửa, sau đó quay đầu nhìn anh.
Anh thu hồi nụ cười, nhìn cô.
“Kia...” Cô vươn một bàn tay, giữ lấy túi, một tay còn che ngực, liếm môi, vẻ mặt không yên.
Anh nhìn cô, chờ cô mở miệng.
Như là một giờ sau, cô nho nhỏ nói, mặt đỏ tim đập nói:”Tôi vào đây.”
“Ừm.” Anh lui về phía sau một bước, giúp cô có chỗ đảo túi.
Cô kéo được túi vào cửa, sau đó quay đầu, e lệ nhìn anh: “Cái kia…”
“Ừ?” Trong lồng ngực, có loại cảm xúc kì lạ dâng lên.
Cô buông xuống tầm mắt, khẩn trương đem mái tóc dài vén ra sau tai, lại liếm đôi môi mềm, sau đó mới nhỏ giọng phun ra hai chữ.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Cô đỏ mặt, chậm rãi đem cửa đóng lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, ngay lúc đó, anh mới phát hiện mình chờ mong cô mời anh vào cửa.
Cô không có, anh nghe được cô khóa cửa.
Anh đi trở về.
Tú Tú nhìn trộm từ mắt mèo thấy anh xoay người rời đi.
Nói trở về, nhà anh ở cách vách, anh không trở về nhà còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ tiếp tục cùng cô sao? Cô cũng không phải là gì của anh, chỉ là không cẩn thận nhất thời như sao hỏa đụng địa cầu - Đối tượng lên giường mà thôi.
Vừa nghĩ tới hình ảnh mãnh liệt nóng bỏng của sáng nay, toàn thân cô liền nóng lên, từ đầu đến chân tất cả đều đỏ lên.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, cô có chút buồn bã, có như vậy một giây, cô thiếu chút nữa mở cửa hỏi anh muốn tiến vào hay không, nhưng cô lại không nghĩ ra được lấy cớ gì, khi anh đi ra ngoài đều đem quần áo vớ đều mặc, không có sót lại món gì, huống hồ mới vừa rồi ở cửa, anh hoàn toàn không có ý muốn vào nhà cô.
Cô thở dài thật sâu, để túi đồ lên bàn làm việc, lại kéo ghế nhỏ tới, đem túi không thu hồi để trên giá sách, rồi vào phòng bếp tùy tiện làm đồ ăn, lại vào phòng tắm tắm một chút, mới quấn khăn đi ra.
Ngồi ở trên giường thoa mỹ phẩm bảo dưỡng thì cô mới phát hiện trên ngực phải có một điểm nhỏ sưng đỏ ước chừng như tiền đồng, tới gần trong bắp đùi nơi đó cũng có dấu hồng cùng loại.
Kỳ quái? Cô bị thương khi nào nhỉ?
Tú Tú ngẩn người nhìn hồi lâu, cũng không nhớ rõ mình gần đây có bị muỗi cắn không, hơn nữa vết muỗi cắn hẳn là sẽ không lớn như vậy chứ?
Cô cúi đầu xem xét, vươn ngón trỏ đè đè lên vết đỏ, không đau lắm, cũng không ngứa lắm.
Cô nhíu mày nghĩ một chút, một hình ảnh tràn đầy tình dục bỗng nhiên hiện lên, làm cho cô hít một ngụm khí lạnh, mới nhớ tới đó là dấu hôn mà sang nay anh hôn lên đó.
Ngồi một lúc, vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cô trong gương, toàn thân đỏ hồng, tựa như một con tôm nấu chín.
Cô nhanh tay đem mình gói kỹ, nhanh chóng kéo về tầm mắt, bò vào trong ổ chăn nằm xong, nhưng dù lớp chăn bông thật dày lại không ngăn được hình ảnh sắc tình kia, cô vừa nhắm mắt liền thấy bộ dáng anh vùi đầu ở trên ngực cô hôn liếm, hình ảnh đó sống động rõ ràng, cơ hồ giống như là anh còn cùng cô cùng nằm trong ổ chăn, đang cùng làm chuyện đó.
Nha, trời ạ.
Cô nhanh chóng đem chăn xốc lên, mở mắt ra nhìn trời, lại cảm nhận được anh cắn hút nơi mẫn cảm trong bắp đùi của cô, cảm giác mái tóc mềm mại của anh lướt qua đùi cô, vuốt ve da thịt cô.
Cô thẹn thùng kẹp chặt hai chân, vẫn không thể ngăn được cái loại cảm giác đó.
Người đàn ông đó đúng là quá mức mãnh liệt rồi.
Cô đến bây giờ vẫn không dám tin tưởng, mình thế nhưng thật sự cùng anh lên giường, tuy rằng hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, bạn bè bên người cô đại bộ phận cũng đều đã trải qua loại chuyện này, nhưng cô thủy chung không hề từng cùng ai.
Một mặt là không có xem mắt, về phương diện khác cũng là bởi vì cô chưa từng có xúc động mãnh liệt, thẳng đến khi gặp phải anh.
Cô thường nghe người ta nói có khi 'tình dục' nhất thời dâng trào, thật sự nhịn không được phải tìm đại một căn phòng để thuê, lúc ấy cô nghe xong cảm thấy rất không đúng, ở bên ngoài xằng bậy, bị người ta phát hiện không phải thực khủng bố sao?