Thám Hoa Giới Giải Trí

Chương 37: Chương 37: Anh hùng cứu mỹ nam 2




Nghiêm Đạm đã thu thập đủ nhân chứng vật chứng kết tội Tạ Quốc Mân. Dù là công an, viện kiểm soát, hay tòa án, Nghiêm Đạm đều tự tin có thể tìm được người xử lý đích đáng thông qua các mối quan hệ ở trường đại học, hẳn sẽ không kém hơn cái gọi là ‘có quen biết với phó bộ trưởng bộ công an’ của nhà họ Tạ. Phó bộ trưởng thì sao? Bộ trưởng bộ chính là giáo sư trong trường đây này.

Quan trọng nhất: công lý, đạo nghĩa, chứng cớ, tất cả đều ở bên này.

Tạ Quốc Mân chắc chắn sẽ nhận được phán quyết đích đáng về mặt luật pháp. Nhưng Nghiêm Đạm còn muốn Tạ Quốc Mân bị ‘dạy dỗ’ theo một kiểu khác nữa.

Tạ Quốc Mân dám ban ngày ban mặt bắt cóc Tiểu Đào, chẳng phải vì ỷ có một người cha chủ tịch?!

Tạ Đông Lai kiêu ngạo, chẳng phải là nhờ có tập đoàn Tinh Huy giá trị hàng tỷ?!

Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Tạ Đông Lai ỷ vào chút tiền này mới có thể tạo mối quan hệ khắp nơi, nhiều lần bật đèn xanh cho những hành vi càn rỡ của Tạ Quốc Mân.

Advertisement / Quảng cáo

Như vậy, nếu Tạ Đông Lai biết con trai mình đã chọc phải người không dễ chọc thì sao đây?

Mặc dù mỗi tuần Nghiêm Đạm đều về nhà ăn cơm với gia đình, nhưng đây là lần đầu tiên xin anh hai Nghiêm Phóng vận dùng tài nguyên của gia tộc giúp một tay. Đây có thể xem như tặng anh hai một cơ hội hiếm có, quy vào phạm vi công việc được.

Nghiêm Đạm quyết định gọi cho anh hai, bởi vì cha quá rộng lượng không chừng sẽ nể chút giao tình còn sót lại với Tạ Đông Lai mà khuyên ‘quân tử phải có lòng khoan dung’. Anh cả thì ngược lại, chắc chắn sẽ đánh cho kẻ thù gào lên như heo bị giết mà không để lại chút dấu vết nào. diễn.dna'f''qe,qýdpdpm Có điều anh cả đang ở trong quân đội, không liên lạc được. Chỉ có anh hai từ nhỏ đã lanh lẹ nhiều mưu, khiến đối phương có khổ nhưng không thể nói, phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Nghiêm Đạm muốn tác động tới sản nghiệp của nhà họ Tạ, nguồn gốc cho sự phách lối của Tạ Quốc Mân.

Nghiêm Đạm thấy khuôn mặt đầy mồ hôi hột của Đào Thanh Phong, lửa giận càng ngày càng mạnh.

Tạ Quốc Mân thấy người đàn ông lạnh như băng trước mặt kia vừa nhìn mình chằm chằm vừa nói chuyện với ai đó qua điện thoại, “Anh hai, một người bạn của em, bị Tạ Quốc Mân, con trai của bác Tạ Đông Lai, bắt cóc. Bị thương rất nghiêm trọng.”



“Có clip theo dõi và điện thoại làm vật chứng. Cảnh sát phá cửa xông vào bắt ngay hiện trường.”



Nghiêm Đạm nghe một lát, nói tiếp với giọng lành lạnh, “Dạ, em rất rất tức giận.”



“Đúng, em cũng nghĩ có lẽ bác Tạ Đông Lai còn giận hơn.”

Tiếp đó, trên mặt Nghiêm Đạm thoáng qua vẻ thoải mái.

“Vừa lúc ngày mai anh và bác Tạ Đông Lai có cuộc họp bàn về chuyện hợp tác tài chính ở Hoa Trung?”



“Tạ Quốc Mân? Tối nay? Tất nhiên là tạm giam trong đồn vì tội bắt cóc cố ý gây thương tích, ít nhất 48 giờ.”

Advertisement / Quảng cáo

Nghiêm Phóng đáp, “Nếu như lấy cái này làm điều kiện trao đổi, mặc dù anh cảm thấy Tạ Quốc Mân chẳng đáng mấy đồng, nhưng trong mắt Tạ Đông Lai, con trai yêu quý chắc cũng được ít nhất mấy triệu đấy!”

Giọng Nghiêm Đạm nghiêm túc hẳn, “Không. Không thể dùng để bàn điều kiện. Em sẽ nhờ đoàn luật sư của trường, mời người giỏi nhất khởi kiện Tạ Quốc Mân. Không khoan nhượng.”

“Được, anh hiểu rồi. Yên tâm, tuyệt đối không nhượng bộ, sẽ khiến ông ta phải dốc hết mạng già… Ai kêu Tạ Quốc Mân là con trai một chứ. Chọc được ông già Tạ Đông Lai kia, giá cổ phiếu của chúng ta chắc chắn sẽ tăng lên một đoạn. Nhà mình không thiếu chút tiền ấy! Phí thuê luật sư mắc không? Muốn anh tìm giùm không?”

Nghiêm Đạm lắc đầu, “Không cần, luật sư là bạn học cũ của em, giá bạn bè, rất rẻ.”

Mặc dù không thể lấy Tạ Quốc Mân làm lợi thế trao đổi, Nghiêm Phóng vẫn hết sức phấn khởi, hai mắt lấp lánh giống như đã thấy vạch biểu thị trên thị trường chứng khoáng tăng lên vùn vụt.

Tạ Quốc Mân chờ Nghiêm Đạm cúp máy rồi mới hỏi dò, “Cậu… cậu là?”

Nghiêm Đạm không để ý tới Tạ Quốc Mân, cũng không có ý định làm rõ thân phận. Tạ Đông Lai nhất định sẽ tới gặp con trai, khi đó thế nào Tạ Quốc Mân cũng biết mình đã đụng phải ai. diễn/dàn'peq'yd.đôn Hoàn toàn không cần nói chuyện với người như thế.

Mọi người nghe thấy tiếng xe cấp cứu hú bên ngoài. Nhưng ngõ hẻm quá nhỏ, chắc là xe vào không được. Nghiêm Đạm dịu dàng nói với Đào Thanh Phong, “Tiểu Đào yên tâm, chuyện của Tạ Quốc Mân cứ để cảnh sát lo, xe cấp cứu tới rồi, để tôi đỡ cậu ra ngoài.”

Đào Thanh Phong nghe Nghiêm Đạm nói chuyện điện thoại, mặc dù không rõ lắm, nhưng vẫn hiểu đại khái: chẳng những Nghiêm Đạm tìm ra, cứu mình, còn tiếp tục giúp mình trừng trị Tạ Quốc Mân. Hình như gia đình Nghiêm Đạm có bối cảnh không thể khinh thường.

“Thầy Nghiêm, cám ơn thầy… Không biết phải tạ ơn thầy thế nào...” Đào Thanh Phong muốn đứng dậy chắp tay, nhưng vừa động, vết thương ở tay lại đau thấu tim, mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều.

Nghiêm Đạm vội vàng ngăn lại, “Cậu đừng cử động.” Nghiêm Đạm Đào Thanh Phong bị trật khớp, không thể cử động lung tung, bèn cẩn thận vòng tay dưới lưng và cẳng chân Đào Thanh Phong, cẩn thận nâng người lên. Hông của Tiểu Đào thật nhỏ, chỉ một vòng tay đã muốn hết.

Anh cảnh sát đứng bên cạnh định giúp một tay, thấy Nghiêm Đạm có thể nâng lên dễ dàng, ngạc nhiên nói, “Thầy Nghiêm cũng khỏe ghê.”

Nghiêm Đạm nhíu mày, mặc dù có tập luyện nên mạnh hơn người thường một chút, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì, “Tiểu Đào nhẹ quá.”

Đào Thanh Phong ngượng ngùng nghĩ: bị thương ở tay chứ chẳng phải chân, chỉ là nhấc người không nổi thôi, chỉ cần đỡ hờ phía sau là đi được rồi, bèn nói, “Thầy Nghiêm, thả tôi xuống đi, như vậy cực lắm.”

Nghiêm Đạm đã ôm Đào Thanh Phong ra tới cửa, lắc đầu đáp, “Lười thả xuống. Chút nữa lại phải xốc lên cáng. Chỉ vài bước, không cực.”

Advertisement / Quảng cáo

Tự nhiên trong lòng Nghiêm Đạm có một cảm giác kỳ lạ: bộ dạng yếu ớt này của Đào Thanh Phong dường như đã chạm tới một nơi hẻo lánh nào đó trong tim, đã đợi nhiều năm, rốt cuộc hiện ra trước mắt…

Nghiêm Đạm bất giác thở dài. Không biết nếu cố nhân cách cả ngàn năm thời không nhìn thấy cảnh này, sẽ khó chịu tới mức nào. Không phải không đau, mà là không dám thể hiện mình đau. Hi vọng vào lúc yếu đuối hiếm hoi, người ấy sẽ có mặt vỗ đầu cậu, thậm chí để cậu tựa vào nghỉ một lúc…

Đào Thanh Phong đành để Nghiêm Đạm ôm đi. Nghiêm Đạm cố ý xoay cánh tay đi một chút, để tránh đè vào vết thương của Đào Thanh Phong. Nhưng Đào Thanh Phong vẫn cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền qua lớp vải mỏng manh.

Ra ngoài hẻm, gió lạnh thổi qua, cuốn áo sơ mi của Đào Thanh Phong lên, khiến cậu phát run.

Lúc này Nghiêm Đạm mới phát hiện, áo sơ mi của Đào Thanh Phong không phải không cài nút, mà là tất cả nút đã bị bay hết, chỉ còn lại đầu chỉ nhỏ phất phơ trong gió, lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì. Nghiêm Đạm suýt chút vòng ngược lại, đánh sưng mặt Tạ Quốc Mân mới thôi.

Vì lạnh, Đào Thanh Phong vô thức rụt sát vào người Nghiêm Đạm hơn. Lửa giận của Nghiêm Đạm lập tức biến thành thương tiếc. Anh khẽ thở dài, nói với giọng dù nghiêm khắc nhưng vẫn rất dịu dàng. “Tiểu Đào, rốt cuộc cậu làm công việc gì mà lại xảy ra chuyện thế này với Tạ Quốc Mân? Chờ một hồi bác sĩ khám xong, rảnh rỗi phải nói cho tôi biết ngay.”

Đào Thanh Phong im lặng nghĩ thầm: không biết phải thẳng thắn với Nghiêm Đạm thế nào đây. Nói rõ thân phận diễn viên của mình, không sao. Nhưng những chuyện chán ghét giữa Đào Thanh và Tạ Quốc Mân chẳng lẽ phải nhận hết? Mặc dù đã chiếm lấy tthân xác này nhưng những chuyện bẩn thỉu kia, Đào Thanh Phong vừa không cam lòng vừa không chấp nhận nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.