Thảm Họa Tình

Chương 11: Chương 11




Faith dành cả buổi sáng trước lúc họp PR để xem xét hết tủ đồ và vứt bỏ những bộ đồ mà cô cho là mình sẽ không bao giờ mặc nữa. Cô chất đống các bộ áo len cashmere và vét đoan trang của mình vào hộp và gọi GoodWill[1].

[1] Một tổ chức từ thiện ở Mỹ. – ND

Cô đã sẵn sàng bùng nổ, hoặc sụp đổ, hoặc sao đó, vì bực mình và thiếu ngủ. Không những đội Chinooks đã thua trận tối qua ở thời gian đấu thêm, mà cô còn phải nghe mẹ cô làm tình cả đêm. Thêm sỉ nhục vào nỗi đau, Pebbles đã chiếm trọn cái giường đáng chết. Làm sao một con chó nhỏ có thể chiếm từng đấy không gian chứ? Mỗi lần cô cố di chuyển Pebbles, con chó lại có vẻ tăng thêm mười pound và nặng chết người.

Và sao cô lại cho phép những điều ấy nhỉ? Cô tự hỏi mình khi mặc đồ để tới buổi họp PR và marketing. Tất cả mọi chuyện sao? Mẹ cô rõ ràng là đã quyết định chuyển vào mà không thèm hỏi và lén gọi bạn trai vào nhà mỗi đêm như thể bà mới mười sáu tuổi. Một con chó mà Faith ghét ngủ cùng cô mỗi đêm và lấn hết giường. Cô không còn nhận ra đời mình nữa. Nó không phải cuộc đời mà cô đã sống ở Vegas trước Virgil hay cuộc đời cô sống cùng ông. Cô đang nhồi đầy khúc côn cầu vào đầu và cố học hỏi nhiều hết mức có thể. Cô không muốn phạm sai lầm và thất bại, nhưng vẫn còn quá nhiều điều mà cô không biết. Và thành thực thì, cô không chắc liệu có ngày nào đó những điều cô biết lại vượt quá những gì cô không biết hay không.

Đống quần áo cô chuyển từ California đã đến hôm qua, và cô mặc quần jean cùng áo phông hiệu Ed Hardy màu hồng in hình trái tim đỏ mọc cánh để đi họp. Cô tìm thấy một đôi bốt lông Ugg đáng yêu ôm đến đầu gối và cô nhét ống quần jean của mình vào trong. Bây giờ là cuối tháng Tư và ở thành phố Lục Bảo[2] trời vẫn lạnh giá và ẩm ướt.

[2] Biệt hiệu của Seattle do thành phố này có rất nhiều rừng cây xanh mướt. – ND

Lượng xe cộ vào sân Key Arena rất đông và cô mất thêm mười phút so với dự kiến. “Bọn tôi nghĩ bức này sẽ rất thú vị,” Bo nói khi Faith ngồi xuống cạnh Jules và chỉ vào một trong những bức ảnh cô đã chụp cùng Ty. “Nó khá khôi hài nhưng vẫn có một mức độ nghiêm trang nào đó.”

Faith nhìn bức ảnh mà chân cô đặt giữa đùi Ty. Mặt cô quay vào máy quay, trông đầy hạnh phúc và tươi cười trong khi Ty ngước lên nhìn cô như thể anh đang cáu điên. Mà đúng thế thật. Màu xanh trên áo đồng phục càng khiến mắt anh đáng chú ý hơn, và quai hàm mạnh mẽ siết chặt khoe ra vết sẹo trắng mỏng trên cằm anh. Anh thật lộng lẫy, vừa tuyệt đẹp vừa ngon lành với vẻ ngoài cáu kỉnh. Anh làm cho mọi cô gái đều ngẹn thở, làm tim cô lỡ nhịp, và dạ dày cô run rẩy. Anh không cần một tấm poster, bảng quảng cáo hay màn hình tivi để khiến anh thêm thu hút. Tất cả những gì anh phải làm là hít thở.

Lần cuối cùng cô thấy Ty là trên tivi khi khán giả San Jose la ó anh vì xâm phạm vị trí thủ môn. Anh đã tranh luận với trọng tài và đập gậy xuống mặt băng, nhưng khi anh trượt về khu chịu phạt, tiếng la ó của đám đông chuyển thành tiếng hò reo và một nụ cười nhẹ kéo một khóe môi anh lên. Điều mà, với Ty, thể hiện sự vui sướng tột độ.

“Tôi nghĩ tấm bên trái tốt hơn,” Jules chỉ ra. Trong khi Faith ăn mặc thoải mái đến họp, Jules mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng cam sáng với sọc đen. Anh trông khá giống một quả bí ngô. “Faith đứng trước mặt Ty tăng thêm chiều sâu cho bức tranh. Và với biển quảng cáo thì, bạn sẽ muốn một thứ sâu hơn đôi chút.” Anh nhún vai. “Và Thánh sẽ không đời nào chọn bức kia đâu.”

“Sao anh biết Ty thích bức nào hơn?” Faith hỏi. Khi cô không ở đó hai người họ đã gắn bó hơn sao?

“Bởi vì bức ảnh trông như thể cô đặt chân vào bi của anh ta vậy.”

Ồ. Thế thì không tốt. Phải không?

“Chà, với tư cách một nghệ sĩ đồ họa có bằng đại học ngành quảng cáo,” Bo nhấn mạnh khi chỉ tay vào bức hình ưa thích nhất của cô, “tôi nghĩ bức này sẽ nói lên nhiều điều hay ho hơn.”

Faith nhìn trợ lý của mình rồi nhìn Bo. Hai người trừng trừng nhìn nhau và Faith tự hỏi mình đã bỏ lỡ những gì.

Tim, giám đốc PR, bước tới trước. “Tôi nghiêng về bức hình có vẻ hài hước hơn. Nếu nó nhận được phản ứng tốt, chúng ta sẽ theo đà và đưa bức hình còn lại lên trong vòng một tháng.”

Faith không phải nghệ sĩ đồ họa, cô cũng chẳng có bằng cấp gì hết, nhưng cô đồng ý với Jules. “Nếu chúng ta định đưa ra liên tiếp hai bức cách nhau có vài tuần, thì bắt đầu với bức hình tôi đứng trước và Ty đứng sau tôi trông vừa tức giận vừa thù địch sẽ hợp lý hơn.”

“Tôi đâu có tức giận đâu,” Ty nói khi anh bước vào và căn phòng bỗng nhiên nhỏ hẳn đi. Anh mặc quần jean và áo cổ lọ đen với biểu tượng Nike trên cổ. Không giống những anh chàng còn lại trong đội, những người bù xà bù xù với bộ râu may mắn, Ty cạo râu sạch sẽ. Tóc anh ướt đẫm, như thể anh vừa ra khỏi phòng tắm. Cô thực lòng không mong sẽ thấy anh. Cô được bảo rằng đội tuyển đang tập luyện, và cô cho là Ty sẽ bỏ qua buổi họp.

Đôi mắt xanh phóng điện của anh gặp mắt cô vài nhịp tim rồi anh đi tới đứng cạnh hai giá tranh. Anh khoanh tay ngang ngực và đứng hai chân rộng bằng vai. Áo anh ôm lỏng quanh tấm lưng rộng và được giắt vào một chiếc quần Levi’s cũ mèm đến mức hai túi sau dịu dàng ôm lấy bộ mông cơ bắp của anh. Anh chỉ tay vào bức hình với chân cô ở giữa hai đùi anh. “Bức này trông như thể cô Duffy dẫm gót giày lên bi của tôi ấy.”

Jules bật cười và Faith cắn môi trên để khỏi cười.

Bo rút dây buộc cao su khỏi mái tóc đuôi gà của cô. “Nó truyền đi một câu chuyện.”

“Phải rồi,” Ty đồng ý. “Câu chuyện là chân cô ấy nghiền nát bi tôi.”

Bo trông có vẻ muốn nghiền nát anh bằng đôi giày Doc Martens khủng bố của mình. “Chậc, chúng tôi chắc chắn không muốn nó trở thành hình ảnh chúng tôi muốn truyền tải,” Tim trấn an đội trưởng đội Chinooks.

“À, tôi không biết nữa,” Faith nói khi Ty quay sang đối mặt với cô. “Tôi nghĩ chắc sẽ có không chỉ vài phụ nữ muốn thấy hình ảnh đó.” Ánh mắt cô hạ xuống phần bụng phẳng lỳ và chỗ phồng lên sau năm khuy khóa quần của anh. Cô chạy mắt dọc lên những cơ ngực cứng cáp, qua vết sẹo trên cằm, tới đôi mắt xanh của anh. Cô nghĩ về trận đấu đêm qua và khoảng thời gian anh ở trong khu phạt. “Cũng không chỉ vài người đàn ông.”

“Phải rồi,” Jules nhảy vào, “nhưng đó không phải trọng điểm của chiến dịch này. Phải tạo ra một hình ảnh mâu thuẫn, nhưng chúng ta không muốn nó trông như thể Faith đang chèn nát bi của Thánh.”

“Cảm ơn, Jules.”

“Không có gì, Thánh.”

Faith cúi đầu và giấu nụ cười. Đàn ông rất kỳ lạ khi dính tới bi của họ.

“Truyền đạt điều ấy sẽ rất hấp dẫn và thú vị,” Bo tranh luận khi thu gọn mái tóc màu nâu đỏ và buộc tóc lại. Và trong khi Bo cùng Jules tranh cãi về bức hình và bi của Ty, mắt anh khóa chặt mắt cô. Ý cười làm nhăn hai khóe mắt đẹp của anh và cô nghĩ anh có thể cười toe toét ấy chứ.

Tất nhiên, anh không cười, nhưng thế cũng chẳng ngăn được một thứ gì đó vừa nóng bỏng vừa nhục dục lan khắp da cô. “Tôi đoán mình không muốn chèn nát bi của Thánh. Ít nhất cũng không phải hôm nay,” cô nói. “Tôi cần anh ấy giành cúp cho tôi đã.”

Đầu tiên là bao và giờ là bi của anh. Anh thực sự phải ngừng ngay kiểu trò chuyện thế này với Faith. Đặc biệt là khi có người khác trong phòng. Theo một cách méo mó bệnh hoạn nào đó, nó khiến anh hứng lên. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ dùng bức này trước,” Tim nói, chỉ tay vào tấm ảnh Faith đang đứng trước mặt Ty. “Chúng ta sẽ dùng hình phòng thay đồ vào lúc khác. Hoặc chọn một tấm khác từ đợt chụp hình đó,” anh ta thêm vào, đột nhiên đầy vẻ kiệt sức khi đi ra cửa. “Tôi cần ít Tylenol.”

“Tim, chờ đã,” Bo gọi với theo anh ta khi cô theo anh ta ra khỏi cửa. “Anh đã nghe ý tưởng cho tiêu đề của tôi đâu.”

“Tôi thấy thương anh chàng đó,” Jules nói khi đứng dậy.

“Tôi thích cô ấy.”

“Cô ta giống một con Chihuahua hung dữ nghĩ mình là chó pitbull.”

“Tôi nghĩ đó là điều tôi thích ở cô ấy.”

Faith đứng dậy và Ty hạ mắt từ môi xuống chiếc áo phông dài tay màu hồng có in hình trái tim mọc cánh thiên thần trên ngực cô. Những chiếc quần dài đen và váy be rộng của cô đã đi rồi. Cô mặc một chiếc quần jean ôm lấy eo và đùi, và đi một đôi bốt kiểu thổ dân đầy lông. Không có bộ cánh tối màu, rộng thùng thình, cô trông trẻ hơn. Mềm mại hơn và rõ ràng là bớt cứng nhắc hơn.

“Cô ta rất đáng ghét.”

Faith nắm lấy một cái túi da lớn có dây xích vàng. “Cô ấy rất hăng hái. Như thể đi theo nhịp đập của riêng cô ấy.”

“Mẹ cô đi theo nhịp đập của riêng bà, nhưng tôi không thấy cô yêu quý sự hăng hái của bà ấy lắm.”

“Mẹ tôi không hăng hái. Bà ấy luôn vướng vào rắc rối.” Faith liếc nhìn Ty một cái trước khi hướng ra cửa. “Rắc rối lớn nhất vào lúc này là bà cư xử như mới mười sáu tuổi.”

“Cô Duffy,” Ty gọi với theo cô. “Cô có thể ở lại một chút không?” Anh cần giải quyết mọi chuyện giữa họ.

“Chắc chắn rồi,” cô nói qua vai khi dừng lại ngay sát cửa. “Tôi sẽ ra ngay.” Khi cô nói với trợ lý của mình, mắt Ty hạ xuống khỏi mái tóc vàng dài và quay lại những hàng khuy kim loại đóng túi sau quần jean của cô. Hôn cô đúng là một sai lầm nghiêm trọng. Anh có thể giả vờ nó chưa hề xảy ra, nhưng Ty thích đối đầu với những hiểm họa tiềm tàng trước khi chúng trở thành rắc rối lớn thực sự.

Faith quay lại và để cửa hơi hé mở. “Có phải là về chuyện đêm hôm nọ không?” cô hỏi khi đi về phía anh.

“Phải.”

“Tốt. Vậy là anh cũng biết về nó.”

Tất nhiên là anh biết về nó. Anh đã ở đó khi cô mút cổ anh cơ mà.

“Cả tuần nay tôi đã ghê tởm nó kinh khủng,” Faith tiếp tục.

Ty tựa hông vào mép bàn và khoanh tay ngang ngực. Anh không thích cách nói đó.

“Đầu tiên tôi đã rất kinh hoàng.” Cô lắc đầu và tóc cô rủ xuống từ một bên tai. “Tôi đã rất... rất khó chịu.” Cô khoanh tay dưới ngực. “Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng lì ở đó.”

Khó chịu ư? Cô không hề có vẻ khó chịu khi hôn anh như thể đó là công việc của cô và cô đang kiếm một phần thưởng ngon lành, béo ngậy. Lông mày anh nhăn lại cáu kỉnh. “Cô đâu có đứng lì không đâu.”

“Tôi hẳn đã nói gì đó. Tôi không biết nữa, tôi đã rất sốc.” Cô nhìn xuống mũi giày và tóc cô phủ xuống má và che hết mặt cô.

“Nó sẽ mãi mãi khắc sâu trong não tôi.” Anh cũng thế. Đó là vấn đề đấy.

“Chúa ơi, tôi chỉ muốn lấy một cái gậy phá băng và móc nó ra thôi.”

Sự cáu kỉnh của anh biến thành tức giận và lắng xuống bụng ngay cạnh bộ phận nhức nhối thích nhìn mông cô trong chiếc quần jean kia của anh. “Có lẽ cô nên nghĩ đến điều ấy trước khi để lại dấu hôn cho tôi và xin tôi chạm vào khắp người cô.”

“Gì cơ?” Cô ngước lên. “Anh đang nói chuyện gì vậy?”

Anh kéo một bên cổ lọ của anh xuống và để lộ vết tím nho nhỏ mà cô đã để lại trên cổ anh. “Đây.” Tay anh buông xuống bên người và nắm lấy mép bàn. “Tôi thậm chí còn không chú ý tới nó cho đến sáng hôm sau khi Sam chỉ ra nó ở buổi tập nhẹ.”

Cô ném bịch túi xuống một cái ghế gần đó và bước tới trước. Đầu ngón tay mát lạnh của cô lướt nhẹ qua cổ khi cô kéo cổ áo anh xuống. Động chạm mát lạnh ấy trải hơi nóng xuống ngực rồi lao thẳng tới háng anh. “Nó không rõ lắm mà.”

“Nó đã nhạt đi từ Chủ nhật.” Anh ngước lên nhìn vào mặt cô và mắt anh hạ xuống miệng cô chỉ cách miệng anh vài phân. “Tôi đã phải bịa ra chuyện về một cô bồi bàn.”

Mắt cô khóa chặt mắt anh. “Họ có tin anh không?”

Lần cuối cùng cô ở gần thế này, miệng cô đã dính trên cổ anh và cô đã cắn dái tai anh. “Chạm vào em đi,” cô đã thì thào như thế, và Chúa ạ, anh đã muốn chạm vào cô và làm nhiều hơn thế nữa.

“Có. Họ có tin.”

“Xin lỗi.” Cô cau mày và bước lùi lại. Má cô hồng lên và cô nhún vai. “Tôi đoán mình đã quá đắm chìm vào nó và bị mất kiểm soát.”

“Dù cho cô thấy ghê tởm, kinh hoàng, và khó chịu?”

“Gì cơ? Ồ. Tôi không nói về việc đó.” Cô ra dấu về cổ anh. “Tôi đang nói về chuyện đi vào nhà tôi và thấy cha anh đang ở trên người mẹ tôi. Trần truồng. Đang làm tình.” Cô chỉ xuống đất. “Trên sàn trước lò sưởi.”

Giờ đến lượt anh hỏi, “Gì cơ?”

“Cha anh và mẹ tôi... Và tôi đã bắt gặp họ.”

“Chờ đã.” Anh giơ một tay lên. “Cha tôi biết mẹ cô ư?”

“Rõ ràng là thế.”

Anh nghĩ đến người phụ nữ anh gặp hôm chụp ảnh. Bà trông không xấu, chỉ là tóc hơi rối và lòe loẹt. Đúng tuýp của cha anh. “Và cô đã bắt gặp họ đang làm tình?”

“Phải, và nó thật ghê tởm. Họ đang...” Cô giơ lòng bàn tay lên làm như cô có thể ngăn ký ức đau đớn ấy lại.

“Cô đang đùa à?”

“Giá mà thế!”

Dù việc cha cô hẹn hò mẹ cô chỉ có thể kết thúc bằng một thảm họa vĩ đại, Faith trông buồn khổ đến mức, anh phải bật cười.

“Ồ.” Cô chỉ tay vào anh. Bộ móng tay ngắn của cô được sơn màu hồng nhạt. “Anh nghĩ chuyện đó vui lắm à? Người đàn ông chẳng bao giờ cười kia?”

“Tôi có cười mà.”

Cô quay ngón tay mảnh mai vào ngực mình. “Cười tôi!”

“Chậc, cô rất hoảng, trông buồn cười lắm.” Cô cũng trông có chút căm phẫn, và vừa dễ thương vừa quyến rũ, đứng đó trong chiếc áo hồng và đôi bốt lông.

“Nếu anh thấy những gì tôi đã thấy, anh cũng sẽ rất hoảng.”

“Tin tôi đi. Tôi đã thấy rồi.” Pavel chưa từng cố tình phô trương thành tích tình dục của ông, nhưng ông cũng chẳng kín đáo cho lắm. “Lần đầu tiên là khi tôi tầm bảy tuổi.” Anh đã vào phòng khách và thấy cha anh đang làm tình trên tủ cổ của mẹ anh. Mẹ anh vào lúc ấy không có ở nhà.

Đôi môi hồng của cô hé ra và cô thở dốc. “Tôi thì năm tuổi! Và bà đang lén cho ông ấy vào mỗi đêm rồi ông rời đi mỗi sáng trước khi tôi dậy. Ông ấy cứ như ma vậy. Nếu họ không ầm ĩ đến thế, tôi chắc cũng không biết ông ấy đang ở đó.”

À. Điều ấy giải thích sự thoát ẩn thoắt hiện của cha anh. Ty dạo này không gặp cha anh mấy, và đoán rằng điều ấy phải có liên quan gì đó tới một phụ nữ.

“Và họ đá Pebbles ra ngoài và để nó ngủ với tôi.”

“Pebbles ư?”

“Chó của mẹ tôi.” Cô đẩy tóc ra sau tai và thả cánh tay xuống hai bên người. “Pebbles ghét tôi và cảm giác ấy là hai chiều. Lúc nào nó cũng cắn và gầm gè tôi. Trừ những lúc nó cần gì đó. Như một chỗ để ngủ chẳng hạn.”

Anh nghiêng đầu sang một bên và nhìn cô. “Sao cô không đá nó ra?”

“Tôi đã cố,” cô nói qua một tiếng thở dài. “Nhưng nó lại nhìn tôi bằng đôi mắt hạt đậu bé nhỏ và tôi không thể xấu tính thế được. Giờ thì mỗi lần Pebbles nhảy lên giường với tôi, tôi lại biết rằng Pavel đang ở phòng bên kia đang cởi đồ với mẹ tôi.” Cô làm mặt hề và lắc đầu. “Tôi hẳn sẽ không thấy tởm lắm nếu không phải mẹ tôi cứ rên rỉ và la hét như thể có ai đó đang giết bà vậy.”

Đó không phải dạng phản ứng mà anh trông chờ từ một cựu vũ nữ thoát y và người mẫu Playboy. Đặc biệt là một vũ nữ thoát y và người mẫu Playboy không biết ăn năn. Anh không biết rõ mình mong chờ gì. Có lẽ ai đó nghĩ tình dục chẳng phải chuyện gì lớn, bất kể là ai làm chuyện đó đi nữa. Ít nhất, đó cũng là thái độ của các vũ nữ thoát y mà anh từng biết.

“Hừm.”

“Hừm cái gì?”

“Với một người từng khỏa thân để kiếm sống, cô có vẻ quá bảo thủ về mặt tình dục đấy.”

“Đó là công việc.” Cô lắc đầu khi nhìn vào mắt anh. “Cởi đồ chẳng bao giờ liên quan đến tình dục hết.”

Một điều chẳng hợp lý chút nào. Phụ nữ cởi đồ luôn là vì tình dục. “Cả Playboy cũng không phải,” cô thêm vào.

Cô nên nói thế với tất cả những tên nhìn hình chụp của cô, bởi vì cực kỳ chắc chắn là nó trông rất tình dục. Ít nhất là với anh. Nó cũng mang lại cảm giác như thế nữa. Anh nghĩ đến bức ảnh cô đeo chuỗi ngọc trai và cảm giác bi của mình siết lại. “Vớ vẩn. Cô đã bán tình dục.”

Cô nhún vai. “Đó là diễn thôi.”

Anh không tin cô, nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện về tình dục này khiến anh nghĩ đến việc trượt tay lên sau quần jean và ôm lấy bộ mông mượt mà, trần trụi của cô khi cô ép khuôn miệng ẩm ướt nóng hổi của mình vào cổ anh một lần nữa. Anh cần tránh xa khỏi cô, nhưng anh chưa muốn đứng lên vội. Quần jean của anh lỏng, nhưng không lỏng đến thế. “Một lần nữa, tôi xin lỗi vì đã hôn cô đêm nọ.” Anh nhìn chiếc Rolex của mình như thể anh có chỗ khác phải tới. “Tôi đã uống quá nhiều bia. Đó không phải một lời biện hộ đâu, và tôi xin lỗi.”

Cô hiểu được dấu hiệu - tạ ơn Chúa - và với tay lấy ví của mình trên cái ghế kế bên. “Chuyện ấy không đứng đắn về phần cả hai chúng ta,” cô nói.

“Hãy đổ lỗi cho cồn và quên rằng nó đã xảy ra vậy.”

“Tôi có thể làm thế.” Cô vắt sợi xích vàng qua một bên vai. “Anh có thể chứ?”

Anh sẽ cố gắng đến phát điên. “Tất nhiên. Tôi thề rằng nó sẽ không xảy lần nữa đâu.”

Cô đứng trước mặt anh như một bữa tiệc tình dục và anh muốn lao người vào.

“Cô có thể khỏa thân chạy lung tung trước mặt tôi và tôi sẽ chẳng làm gì hết.”

Cô nhướn một lông mày hoài nghi. “Thật sao?”

“Thật.” Anh hạ mắt xuống đường cong đầy đặn dưới áo cô rồi lại ngược lên. “Cô có thể tiến tới rồi cởi phăng cái áo đó ra và tôi sẽ chỉ chán ngán ngồi đây mà thôi.”

“Anh sẽ chẳng động đậy đến một múi cơ sao?”

Anh nhún một vai. “Tôi chắc sẽ ngáp ấy chứ.”

Cô thả túi xuống sàn, vắt chéo tay ngang ngực, và nắm lấy gấu áo. “Anh chắc chắn sẽ không cảm thấy gì chứ?”

Bố khỉ. “Ừ.”

Các ngón tay cô nắm lấy gấu áo, kéo nó lên cho tới khi một vệt da trắng mịn hiện lên ngay phía trên nơi quần jean dừng lại ở hông cô. “Vẫn không cảm thấy gì à?”

Ty đã chơi ở NHL hơn mười lăm năm rồi. Anh biết khá rõ cách đeo mặt nạ. “Chẳng gì hết.” Để chứng minh, anh ngáp. Một việc khá khó khăn xem xét đến chuyện giờ anh thở cũng thấy khó nhọc.

Cô bật cười, một tiếng cười nhẹ quyến rũ dịu dàng khi cô kéo áo lên quá cái rốn được xỏ một viên ngọc hồng. “Không gì cả?”

Máu từ đầu chảy hết xuống háng và anh phải đấu tranh chống lại thôi thúc khuỵu gối xuống và ép miệng mình vào da bụng mượt mà của cô. “Xin lỗi, cô Duffy.” Rồi anh thốt ra lời nói dối trơ trẽn nhất trong ngày. “Cô không quyến rũ đến thế đâu.”

Cô kéo gấu áo cao lên trên xương sườn. “Anh không nghĩ thế à?”

“Không.”

“Rất nhiều đàn ông đã bảo tôi rằng tôi tuyệt đẹp.”

“Rất nhiều đàn ông nói dối để cởi đồ của phụ nữ.” Cái áo lại cao lên vài phân bủn xỉn nữa.

“Thậm chí cả với những phụ nữ mà họ không thấy hấp dẫn sao.”

Mắt anh thu vào khoảng bụng mượt mà của cô khi cô kéo áo phông vừa quá chỗ satanh hồng đang ôm lấy bầu ngực cô. “Còn tùy.”

“Vào cái gì?”

“Nếu đó là sau nửa đêm và quán bar chuẩn bị đóng cửa.” Anh nín thở, chờ có thêm. “Rất nhiều người trở nên hấp dẫn hơn vào lúc đóng cửa. Nhưng tôi chưa bao giờ là loại đàn ông kiếm cả những người xấu xí chỉ để làm tình. Cô có thể qua đây và múa mông cho tôi xem ngay bây giờ còn tôi thì sẽ vẫn y thế này rồi ngủ gục.”

Tiếng cười nhỏ của cô sâu hơn như thể cô có thể đọc ý nghĩ của anh và biết anh đang nói dối. “Tôi đã không múa mông từ khi bỏ Aphrodite cách đây mấy năm, nhưng tôi cho rằng chuyện đó cũng giống như lái xe đạp thôi.” Cô tóm gọn áo trong một tay và rê một bàn tay chậm rãi, có chủ đích ngang phần bụng trần của mình. “Tôi bảo đảm rằng anh sẽ không ngủ gục đâu.” Có gì đó thật tội lỗi và nóng bỏng khi một phụ nữ tự chạm vào mình. “Trong vài giây anh sẽ thút thít như trẻ con và xin được khoan dung đấy.”

“Lời phát biểu dũng cảm đấy, cô Duffy.”

“Chỉ nói lên sự thật mà thôi, anh Savage ạ.” Ngón tay bé nhỏ của cô lướt qua cạp quần và thọc xuống dưới chiếc khuy quần đầu tiên. “Anh đã thấy buồn ngủ chưa?”

“Cứ tiếp đi. Tôi sẽ cho cô biết.”

Đầu ngón tay đeo nhẫn của cô đi theo cái móng hồng xuống dưới cạp quần. “Nhàm chán?”

“Sắp sửa đây.”

“Chờ đã.” Tay cô dừng lại cùng lúc với tim anh. “Không phải múa mông được coi là một hành vi không đứng đắn sao?”

Khỉ thật không!

Cô bật cười và thả áo xuống. “Và lại ngay sau khi chúng ta nói nó sẽ không xảy ra lần nữa chứ.”

Hai tay anh nắm chặt lấy mép bàn để khỏi với lấy cô. Khỏi túm lấy cạp quần của cô và kéo cô về phía anh cho tới khi cô đứng giữa hai đùi anh, đủ gần để chạm vào. Anh muốn bảo cô rằng cô có thể cư xử không đứng đắn đúng như cô muốn. Ở đâu cũng được. Giường anh xuất hiện trong đầu, nhưng ánh mắt trong suốt, gần như toan tính của cô dừng anh lại. Trong khi cô đang làm anh loạn tùng phèo, cô lại chẳng cảm thấy gì hết.

Cô với lấy ví. “Chúng ta cũng có thể quên rằng điều này đã xảy ra chứ?”

“Không vấn đề.” Với thằng bé đang đập rộn bên đùi, anh nói, “Tôi thì đã quên rồi.”

Cô đi về phía cửa nhưng quay lại và nhìn anh qua vai. “Cả tôi cũng thế. Anh không phải người duy nhất thấy chán đâu.” Cửa bật mở trước khi cô với tay lấy nó và trợ lý của cô bước vào. “Có chuyện gì thế, Jules?” cô hỏi.

Jules nhìn từ cô sang Ty. “Tôi tới để cho cô biết rằng tôi đã lên một cuộc họp tuần tới với giám đốc quỹ từ thiện Chinooks.”

“Nghe hay đấy.” Cô chỉnh lại ví trên vai và nhìn Ty lần cuối. “Gặp anh sau, anh Savage.”

Jules nhìn cô bỏ đi, rồi hỏi. “Có gì đang diễn ra giữa anh và Faith à?”

“Không,” anh trả lời thật. “Chẳng có gì và cũng sẽ chẳng bao giờ có thể có gì hết.”

“Trông có vẻ có gì đó đấy.”

“Tôi là trưởng đội khúc côn cầu của cô ấy.” Anh nhấc hai tay lên và xoa mặt. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? “Thế thôi.”

“Tôi hy vọng đó là sự thật. Cô ấy là sếp của tôi và tôi không cho phép mình nghĩ về cô ấy như thế,” Jules nói.

Anh thả tay xuống. “Như thế nào?”

“Như cái cách anh đang nhìn cô ấy. Như thể cô ấy đang trần truồng đứng trước mặt anh.”

Nó gần sự thật đến mức Ty chằm chằm nhìn vào kẻ khó chịu kia. “Dù cho đó là sự thật đi nữa, sao đó lại là chuyện của anh - nhở?”

“Bởi vì chồng cô ấy mới chết và cô ấy cô đơn. Tôi ghét thấy cô ấy đau khổ.”

Ty khoanh tay ngang ngực. “Anh có vẻ quan tâm quá mức tới cảm xúc của cô ấy rồi đấy.”

“Tôi quan tâm đến cô ấy, phải, nhưng cô ấy là một chiến binh. Tôi quan tâm đến đội Chinooks hơn.” Giờ đến lượt Jules khoanh tay ngang ngực. “Anh nghĩ những người khác sẽ nói gì về việc anh hẹn hò với chủ đội bóng chứ?”

“Anh có vẻ biết đấy nhỉ. Vậy, sao anh không nói cho tôi nghe?”

Jules lắc đầu và nhìn thẳng vào mắt anh. Và dù Ty rất muốn đấm vào đầu anh ta, anh vẫn luôn ngưỡng mộ một người đàn ông không lùi bước khi anh ta đúng. Và dù Ty rất ghét phải thú nhận, nhưng Jules nói đúng. “Tôi không nghĩ mình phải liệt kê ra những điều sẽ khiến chuyện đó cực kỳ ngu ngốc. Không có lý do gì chúng ta lại không thể hạ gục đội Sharks ở trận đấu kế tiếp và tiến vào vòng ba hết. Rồi chúng ta sẽ chỉ còn hai đội nữa là thắng cúp. Tôi không nghĩ mình cần bảo anh chuyện kia sẽ làm anh và mọi người khác xao lãng đến thế nào.”

“Đúng vậy. Anh không cần nói.” Ty đứng dậy. “Đó là lý do chúng tôi nói chuyện về việc cha tôi hẹn hò mẹ cô ấy.” Điều này là sự thật. Trong lúc anh nhìn cô như thể cô trần truồng. “Tôi thích anh, Jules. Nếu tôi không thích anh, tôi sẽ bảo anh cút ngay khỏi chuyện của tôi.” Anh đi ra cửa và dừng lại để nhìn xuống khuôn mặt anh ta. “Vậy nên, tôi sẽ thẳng thừng với anh. Mọi người đàn ông trong đội đều đã xem các bức hình trên tờ Playboy đó. Từ chối điều ấy chẳng có ích gì. Khỉ thật, anh cũng đã xem nó, và cô Duffy không có vẻ lo lắng đến chuyện đó tí nào hết. Nhưng có vô khối khác biệt giữa việc nghĩ về cô ấy trong các bức hình đó và bước xa hơn một bước đấy. Tôi bảo đảm với anh rằng sẽ không có gì được xen vào giữa con đường đi tới chung kết của tôi hết. Không giành được cúp đã là nỗi ám ảnh của tôi suốt mười lăm năm. Tôi chỉ còn cách thời điểm được khắc tên lên cúp một tẹo thôi, và điều cuối cùng tôi sẽ làm là phá loạn nó.” Anh cứng rắn nhìn Jules một lần cuối và đi khỏi phòng.

Anh đã đỗ chiếc BMW của mình ở tầng dưới của hầm đỗ xe, và trên đường về nhà, anh nghĩ về những gì anh cần làm trong trận đấu tối mai. Họ cần chặn hàng phòng thủ của San Jose, chốt lại vòng hai, và đi tới vòng ba. Anh nghĩ về Faith và Jules. Và anh nghĩ đến cha anh và mẹ Faith. Trong tất cả những phụ nữ ở Seattle, sao cha anh lại phải lăng nhăng với bà ấy cơ chứ? Ty không hiểu nổi. Cứ như thể Pavel là Pied Piper[3] của quý và phụ nữ đi theo ông tới bất kỳ đâu vậy.

[3] Tên một nhân vật cổ tích của Đức dùng kèn để dụ trẻ em đi theo ông ta. – ND

Anh lái xe qua chiếc cầu nổi trên hồ Washington dẫn ra đảo Mercer. Anh đỗ chiếc BMW ở giữa chiếc Bugatti Veyron của anh và Cadillac của cha anh.

“Chúa ơi, cha,” Ty nói khi vào bếp và ném chìa khóa xe của anh lên mặt quầy bằng đá granit nâu. “Cha không hề kể gì với con về chuyện Faith Duffy bắt gặp cha đang làm tình với mẹ cô ấy hết.”

Pavel nhún vai khi quay người khỏi tủ lạnh và đóng cửa lại. “Cô ấy đáng ra phải đang ở California.” ông mở nắp một lon bia Molson và nhún vai như thể thế là hết chuyện. “Nhưng cô ấy bị ốm và đã về nhà sớm.”

Ty nghi ngờ chuyện cô bị ốm và hoài nghi rằng vụ rời San Jose đột ngột của cô liên quan nhiều tới nụ hôn ở hành lang hơn là đồ ăn thiu hay vi rút cúm. “Sao cha không kể với con?”

“Con rất thích phán xét.” Pavel nâng lon bia lên môi và hớp một ngụm.

“Không. Cha không kể với con vì cha biết con sẽ không thích nó.” Anh thở dài và lắc đầu. “Seattle là một thành phố lớn, cha à. Cha không thể tìm ai khác ngoài mẹ của Faith Duffy sao?”

Pavel từ tốn hạ bia xuống. “Đừng ăn nói thiếu tôn trọng, Tyson.”

Đó là nghịch lí ngược đời kỳ cục nhất ở Pavel. Bạn có thể đối xử với phụ nữ như rơm rác, thế không sao. Nhưng bạn không thể ăn nói thiếu tôn trọng. “Chuyện gì sẽ xảy ra khi cha chia tay bà ấy?” Ty không chút hoài nghi rằng ông sẽ làm thế. “Con không muốn phải xử lý một phụ nữ quá khích sẽ xuất hiện ở đây.” Như những lúc phụ nữ phát hiện ra Pavel đã cưới, hay sẽ không cưới họ, hay ông đã đá họ vì ai khác.

“Val không phải tuýp trở nên quá gắn bó. Bà ấy chỉ ở trong thị trấn một thời gian để giúp con gái vượt qua giai đoạn khó khăn thôi. Bà ấy là một bà mẹ tận tụy.”

Điều này lôi lên một chủ đề mà Ty đang có ý nói đến. Anh sẽ không thể nói thẳng ra và hỏi ông bao giờ ông sẽ quay về nhà. “Kế hoạch của cha là gì?” thay vào đó anh hỏi khi đi về hướng tủ lạnh và mở cánh cửa inox ra.

Pavel nhún vai và nâng lon bia của mình lên. “Chỉ uống bia thôi. Valerie đã mời cha tí nữa đến ăn tối. Cha chắc chắn hai quý cô đó sẽ không ngại nếu con đến cùng.”

Sau cuộc trò chuyện mới nhất của anh với Faith và cây gậy gỗ khổng lồ mà cô đã ban tặng anh, điều đó sẽ không xảy ra đâu. “Con sẽ gặp vài cầu thủ ở quán Conte’s để chơi poker và hút xì gà Cuba.” Anh thực sự đang có tâm trạng giải quyết vài tên trên bàn poker.

“Con dành quá nhiều thời gian với cánh đàn ông và điều đó khiến con nóng tính đấy.”

“Con không nóng tính! Trời ạ, con ước gì mọi người ngừng nói thế ngay đi.”

Pavel lắc đầu. “Con luôn rất nhạy cảm. Giống mẹ con.”

Cha anh lại đang nói linh tinh mà chả biết gì cả. Nhạy cảm ư? Giống mẹ anh ư? Ty chẳng giống mẹ chút nào hết. Mẹ anh đã dành cả đời yêu nhầm người đàn ông. Ty thì chưa từng yêu bao giờ.

“Con cần tìm một người phụ nữ đi,” Pavel gợi ý. “Một phụ nữ để chăm sóc con.”

Điều đó chỉ chứng minh cha anh biết rõ anh đến mức nào. Điều cuối cùng Ty cần là một phụ nữ trong đời. Một lần hẹn hò cuồng nhiệt là chuyện khác, nhưng kể cả chuyện ấy cũng làm xao lãng quá nhiều. Và ngay bây giờ, anh thậm chí còn không đảm đương nổi chút xao lãng chớp nhoáng, gọn lẹ ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.