Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 34: Chương 34




Chỉ là qua ba lần rượu, Tống Vũ hữu ý vô ý tới gần cậu, còn rất mập mờ vuốt ve gương mặt của cậu, cậu cảm thấy như vậy là quá mức thân mật rồi, cũng quá nguy hiểm, không khỏi nhíu mày, nhanh chóng rời đi, cánh tay đột nhiên bị Tống Vũ bắt lấy.”Lê Tuần, Lê Tuần tớ tới nơi này là vì cậu đấy.”

“Cậu nói cái gì vậy?” Lê Tuần cho rằng hắn say, thò tay đẩy hắn ra, Tống Vũ lại giống như dã thú mất đi lý trí, một mực bắt lấy tay của cậu, thô bạo hôn cậu.

“A… ── thả ra ──” Khó mà tin được Tống Vũ sẽ làm chuyện như vậy với cậu, Lê Tuần giãy dụa thân thể lại càng bị ôm chặt hơn, không thể tránh thoát cậu bị hôn càng sâu, càng chặt, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, động tác mạnh bạo, hơi thở hổn hển, dâm loạn.

Trong lúc nhất thời Lê Tuần nắm chặt nắm đấm, trong cổ họng phát ra thanh âm chán ghét, cậu buồn nôn hôn môi với người khác ngoài Sở Diệc Mạc, cũng không thích bị ôm như vậy, nhưng khó khăn nhất là Tống Vũ lại hôn cậu như vậy, dưới sự giận dữ Lê Tuần giơ tay tát một cái.

“BA~!” Tống Vũ không có bất kỳ đề phòng, trúng một bạt tai mạnh mẽ.

“Cậu điên rồi sao!” Lê Tuần vừa giận vừa tức lau dấu vết trên môi, hung dữ nhìn chòng chọc Tống Vũ trên ghế sa lon, trên mặt trái của hắn có dấu bàn tay rất rõ ràng, lòng bàn tay của cậu cũng đau rát, so với những cái này, trong lòng cậu còn đau đớn biết bao nhiêu nữa.

“Lê Tuần, nếu có người chủ động hôn cậu, cậu biết điều này đại biểu cho cái gì không?”

“Không muốn biết.”

“Vậy tớ cho cậu biết, nếu có người chủ động hôn cậu, cái đó biểu thị thích cậu, yêu cậu.” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tống Vũ tràn ngập yêu thương điên cuồng “Mà tớ chính là như vậy.”

“Tống Vũ, cậu đừng nói giỡn nữa” Lê Tuần xấu hổ giận dữ rống to, không thể nhẫn nhịn chịu đựng việc hắn thổ lộ, nụ hôn vừa rồi đã khiến cậu tinh tường hiểu rõ, mình không phải là đồng tính luyến ái cũng không thích nam nhân, ngoại trừ Sở Diệc Mạc thì không thể tiếp nhận bất kì kẻ nào khác.

“Tớ cũng không hay nói giỡn với cậu, cậu đã có thể tiếp nhận nam nhân, tại sao không thử quay đầu lại nhìn tớ, vì cậu tớ đã từ bỏ công việc ở Pháp, chỉ vì muốn ở gần cậu hơn.”

“Cậu nói dối!”

“Điều duy nhất tớ làm sai chính là đã từ bỏ nhiều cơ hội như vậy, rõ ràng cậu đã đừng ở chỗ rất gần tớ vô số lần, tớ lại không quấn chặt lấy cậu, để cho cậu bị người khác cướp đi.”

“Tớ đối với cậu chỉ là cảm giác bạn bè.” Tống Vũ là bạn của cậu, ở Pháp được hắn chiếu cố rất nhiều, chưa từng nghĩ tới hắn đối với mình còn có cảm tình như vậy.

“Nhưng mà tớ thích cậu, thích cậu bốn năm, cậu không thể nói câu đầu tiên liền đuổi tớ đi.” Con ngươi sâu sắc của Tống Vũ thẳng tắp nhìn kỹ cậu, giống như là muốn nhìn xuyên qua linh hồn của cậu.

“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Lê Tuần áy náy nói, ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt che kín dục vọng của Tống Vũ, đôi tròng mắt kia mãnh liệt co rút, cảm tình vùi núp thật sâu bên trong muốn đổ ra, giống như ánh mắt Sở Diệc Mạc lúc hãm sâu tình dục.

Cậu lùi ra sau, một bước lại một bước, tay chưa đụng được vào chốt cửa, thân thể đã bị Tống Vũ hung hăng đặt trên tường, tập kích trong nháy mắt làm cho lưng Lê Tuần run lên, vô thức nắm chặt nắm đấm, cửa nhà đóng chặt đột nhiên bị mở ra.

Mới từ Anh trở về, Sở Diệc Mạc đứng ở đó, khiếp sợ nhìn hai người, áo sơmi màu đen dưới ngọn đèn càng thanh lịch mê người hơn, ngón tay thon dài trắng nõn xách theo cặp táp, thẳng tắp nhìn Tống Vũ đang ngăn chặn Lê Tuần.

Ba người bọn họ ở trong phòng giằng co, áp bách làm cho nhiệt độ trong phòng hạ thấp, lạnh lùng, phảng phất tùy thời sẽ đóng băng không khí, Sở Diệc Mạc cứ bình tĩnh đứng ở đó như vậy, cũng không làm gì cả, trên người phát ra hàn khí bén nhọn rét thấu xương: “Buông em ấy ra!”

Tống Vũ cũng bị chấn trụ bởi nam nhân trước mắt, chỉ là chưa có động tác gì, Lê Tuần đã đẩy hắn ra, không có bất kỳ lưu luyến nào, đi về hướng nam nhân đang nổi giận, nắm lấy tay của anh kéo anh vào phòng.”Anh về rồi, em chờ anh thật lâu.”

“Cậu ta là ai?” Con ngươi Sở Diệc Mạc không rời khỏi Tống Vũ, anh nhìn chòng chọc hắn, tùy ý dò xét hắn, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì đó trên người hắn.

“Cậu ấy là ──” Chữ bạn, Lê Tuần không nói nên lời, cậu giải thích với Sở Diệc Mạc, “Cậu ấy là Tống Vũ, bạn đại học của em, biết em ở chỗ này nên đến đây gặp.” Cảm nhận được hàn khí tản mát ra từ trên người Sở Diệc Mạc, cùng với nắm đấm nổi lên gân xanh, biết được anh rất để ý chuyện vừa rồi, cậu càng dùng từ cẩn thận hơn.

“Đi ra ngoài!” Sở Diệc Mạc không nghe Lê Tuần giải thích, chỉ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tống Vũ, nộ khí điên cuồng dâng lên ở đáy lòng, vừa rồi vào cửa trong nháy mắt, anh nhìn thấy nam nhân này ngăn chặn người của anh.

Tống Vũ hoàn toàn bị khí thế của Sở Diệc Mạc làm cho ngơ ngẩn, đó là tham muốn giữ lấy sâu tận xương tủy, hắn cảm thụ được nam nhân này rất yêu Lê Tuần, chẳng lẽ Lê Tuần cũng như thế, hắn nhìn về phía Lê Tuần, chú ý tới ánh mắt của cậu dừng trên người Sở Diệc Mạc, khóe môi có nụ cười rực rỡ sáng ngời, lập tức đã hiểu rõ lý do cậu cự tuyệt hắn, biết được bản thân dây dưa cũng không còn ý nghĩa, nhưng cũng không cam lòng rời đi như thế, hắn không chuyển mắt nhìn Lê Tuần hỏi.

“Lê Tuần, anh ta đối với cậu mà nói là cái gì?”

“Anh ấy là người quan trọng của tớ.” Lê Tuần cầm chặt bàn tay cương cứng của Sở Diệc Mạc, không giấu diếm nói cho hắn biết.

“Nguyên lai là như vậy.” Tống Vũ đắng chát nhíu mày, áy náy nhìn Lê Tuần nói, “Cậu đừng để chuyện vừa rồi trong lòng, vài ngày nữa tớ sẽ trở về Pháp, hi vọng cậu còn có thể liên hệ với tớ.”

“Được.”

“Lê Tuần cậu phải hạnh phúc.”

“Tớ biết rồi.”

Lê Tuần thản nhiên cam đoan với hắn, ở cùng một chỗ với Sở Diệc Mạc cậu sẽ rất hạnh phúc, cậu biết rõ người này rất yêu cậu, để ý cậu hơn so với bất kì kẻ nào, nếu như không phải vậy, tay của anh cũng sẽ không phát run như bây giờ.

Tống Vũ cất bước, Lê Tuần xoay người đã nhìn thấy Sở Diệc Mạc đứng phía sau, vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, cặp mắt thâm thúy kia chỉ chứa mỗi bóng dáng của cậu, sâu như vậy, đậm đặc như vậy, vùi cậu vào chỗ sâu nhất.”Em thiếu anh một lời giải thích.”

“Cậu ấy chỉ là bạn học của em.”

“Lê Tuần, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh cũng không hi vọng em dấu diếm anh, chuyện mới phát sinh, anh muốn biết toàn bộ.” Sở Diệc Mạc trầm thấp nói, anh phẫn nộ có người đụng vào cậu, nếu không phải tay bị cậu nắm lấy, suýt nữa đã xông lên đánh Tống Vũ.

Biết được anh để ý cái gì, Lê Tuần kéo anh vào phòng khách ngồi xuống, rót cho anh chén trà, kể chuyện giữa cậu với Tống Vũ cho anh biết, giữa hai người bọn họ là quan hệ thuần khiết, không có không sạch sẽ giống như anh đang nghĩ đâu.

Chỉ là cậu giảm bớt chuyện đêm nay bị hắn cưỡng hôn, Tống Vũ đã không dây dưa nữa, chuyện bị hắn hôn cũng không cần phải nói với Sở Diệc Mạc, chỉ mới nhìn thấy cậu bị Tống Vũ đè trên tường, sắc mặt đã âm trầm như vậy, hung ác giống như dã thú muốn xé rách đối phương, nếu cho anh biết còn có hành vi thân mật khác, không chừng sẽ đuổi theo tháo đối phương thành tám khối. Lại nói thêm Tống Vũ cũng là bạn của cậu, cậu không muốn Sở Diệc Mạc huyên náo lớn với hắn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.