Xe vững vàng chạy, nói thật đêm nay gặp được Lê Tuần tại quán bar, cho đến bây giờ cảm xúc của Sở Diệc Mạc vẫn chưa có bình phục lại, anh hiếu kỳ nguyên nhân cậu xuất hiện ở đó, hiếu kỳ cậu ở chung với người nào, hiếu kỳ vì sao cậu lại uống say đến không biết gì như vậy, chuyện có liên quan đến cậu đều không có biện pháp bỏ qua, cảm giác như vậy cũng là lần đầu tiên anh có.
Lúc lên đại học, anh cũng từng kết giao với một đàn em, khuôn mặt người nọ tú lệ, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, rất yêu anh, cũng rất nghe lời anh, hai người bên nhau hai năm, đàn em nói chia tay, lý do là là không cảm thụ được tình yêu của anh. Anh không biết tình yêu là cái gì, không có người nào khiến anh có cảm giác động tâm, cũng chưa từng vì tình yêu mà ngã vào nỗi thống khổ sâu sắc, mỗi một ngày anh đều trải qua vô cùng bình thản.
Không có lửa làm sao có khói, Lê Tuần xuất hiện trước mắt, người này tạo cho anh một cảm giác rất đặc biệt, lần đầu gặp mặt chưa nói được mấy câu, đã phá lệ cho cậu thuê phòng, lúc trước nhiều người điện thoại cho anh như vậy, suy tư liên tục cũng không có được kết quả, không thể tưởng tượng là lại không có một chút do dự đối với cậu. Biết cậu không có giường ngủ liền để cho cậu ngủ trên giường mình, bởi vì tuổi của cậu của em trai cũng gần gần nhau, vừa tốt nghiệp phải đi ra ngoài làm việc, đã có duyên nên ở cùng chỗ, lấy việc giúp người làm niềm vui, thế nhưng anh cũng không khỏi là quá nhiệt tình với cậu rồi.
Đèn đỏ sáng, Sở Diệc Mạc dừng xe lại, thuận tiện bớt chút thời gian nhìn thoáng qua người bên cạnh, chỉ liếc một cái đã không có biện pháp di chuyển ánh mắt nữa.
Lê Tuần nghiêng đầu trên cửa sổ, rất lười biếng, bởi vì liên quan đến tư thế, vài sợi tóc nâu rơi trên gương mặt cậu, đôi má rất hồng, không cần đụng cũng biết nhiệt độ rất cao, cậu nhắm chặt mắt nhẹ nhàng thở dốc, trong lúc thở đầu lưỡi vừa đỏ vừa ướt liền lộ ra.
Mặt của anh “Bùm” một phát nóng lên, có loại xúc động rất muốn hôn cậu, cảm giác như vậy mãnh liệt hơn bất luận một cái gì khác, mãnh liệt đến mức không có biện pháp bỏ qua, nhưng mà anh không dám làm như thế… Bản thân vẫn chưa làm rõ được cảm giác dành cho cậu là gì, không thể uổng công tùy tiện hành động, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, vô tình cúi đầu xuống, hơi thở của cậu đột nhiên vây quanh thân thể anh, trong hương rượu mát lạnh có thoang thoảng một chút mùi chanh nhàn nhạt
Đây là khí tức thuộc về cậu, vì khoảng cách rất gần mà cảm nhận được rõ ràng hơn một phần, khoảng cách thân mật như thế, cánh môi gần trong gang tấc, hơi thở cực nóng rơi trên mặt. Sở Diệc Mạc khó kìm lòng nổi liếm liếm môi của cậu, môi của cậu rất mềm, mang theo mùi vị ngòn ngọt nhàn nhạt, không giống cái kiểu tinh tế như nữ nhân, nhưng lại mềm không thể tưởng tượng nổi.
Anh ngập ngừng hôn cậu, lập tức nhịp tim đập không thể khống chế được nữa, thế là liếm lấy đôi môi ướt át của Lê Tuần, ngậm trong miệng nhẹ nhàng hút, lúc cậu vô tình há mồm, đưa đầu lưỡi nóng ướt thâm nhập vào trong…
Động tác của Sở Diệc Mạc rất chậm chạp, thậm chí mang theo một sự dịu dàng khó hình dung, nhưng sau khi đầu lưỡi xâm nhập vào miệng của cậu thì chuyển thành bá đạo. Anh thật sự không ngờ đầu lưỡi của Lê Tuần lại mềm như vậy, ẩm ướt như vậy, miệng tràn đầy tư vị thơm ngát như kem, cảm giác hôn cậu thật sự rất thoải mái.
“A……” Trong mơ mơ màng màng Lê Tuần mở mắt ra, con ngươi hỗn loạn không nhìn rõ đối phương, thần chí của cậu vẫn giống như đang bị thôi miên, đầu óc cũng không có thanh tỉnh, cho nên không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, chỉ cảm thấy có người ngăn chặn môi của cậu, quấn lấy lưỡi của hắn hôn sâu, cái này đoán chừng là cậu đang nằm mơ, chỉ có điều giấc mơ này cũng quá mức chân thật rồi. Nụ hôn kia vừa nhanh vừa sâu, hận không thể nuốt hết không khí của cậu, hôn như vậy một lúc lâu vẫn chưa ngừng lại, thời gian dần qua cậu không thể hô hấp bình thường được nữa, tay vô thức đẩy đẩy ngực đối phương, người nọ lại bắt lấy tay cậu, sờ tới sờ lui trên người cậu, cuối cùng dừng lại ngang thắt lưng của cậu.
Lê Tuần lắc đầu, muốn khôi phục một chút ý thức, một đôi tay thon dài bóp chặt sau gáy của cậu, để cậu phải trực tiếp thừa nhận nụ hôn của anh.”Ưm… Buông ra…”
Ngay lúc Lê Tuần cảm giác mình sẽ không thể hít thở được nữa, một tràng tiếng còi xe bén nhọn từ phía sau vang lên, Sở Diệc Mạc không thể không buông cậu ra, ngẩng đầu nhìn đèn xanh đã sáng lên, chủ xe phía sau không kiên nhẫn thúc giục anh đi. “Này ── phía trước đứng đó làm gì vậy, đi mau!”
Sở Diệc Mạc vội vàng đạp chân ga. Anh không nghĩ tới chính mình lại chìm sâu trong một nụ hôn như vậy, hưởng thụ tư vị gắn bó cùng Lê Tuần, không muốn dừng lại, không cách nào tự kềm chế được, cảm giác như vậy cũng là lần đầu tiên có được, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng mà quả thật anh đã bị Lê Tuần hấp dẫn, nếu không thì cũng sẽ không kìm lòng không được đi hôn cậu.
Sở Diệc Mạc quay đầu qua, nhìn thấy Lê Tuần vẫn mê man tựa vào bên cạnh cửa sổ xe như trước, quả nhiên là cậu uống quá nhiều rượu, say mất tiêu rồi, không có ý thức được những gì vừa xày ra, chỉ là cái khuôn mặt anh tuấn lại rất hồng, đôi môi bị gặm cắn qua cũng hiện lên khí nóng, bởi vì đầu cậu rũ xuống, nên đôi mắt của cậu bị mấy sợi tóc mềm mại rũ trước trán che khuất, chỉ thấy được cái mũi thẳng tắp cùng cái cằm cong hoàn mỹ.
“Rốt cuộc là cậu đã uống bao nhiêu rượu rồi vậy? Nếu đêm nay không gặp được cậu, có phải là cậu định ngủ ở quán bar luôn rồi không.” Sở Diệc Mạc nhìn thật sâu vào Lê Tuần, một tay cầm tay lái, tay kia nắm lấy tay Lê Tuần, tay của cậu thật ấm áp, thoạt nhìn có vài phần khí tức của nghệ thuật gia, anh không khỏi cầm chặt hơn.
Sau khi về đến nhà, Sở Diệc Mạc đỡ Lê Tuần đến phòng ngủ, chống tay vào vách tường vặn chốt cửa, “BA~” một tiếng ánh sáng rạng rỡ chiếu vào phòng, Sở Diệc Mạc ngạc nhiên sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới phòng ngủ Lê Tuần lại bừa bộn đến như vậy, đây rõ ràng là trường kì tích lũy.
Trên sàn nhà khắp nơi toàn là đồ ăn vặt, chocolate, bánh bích quy, quả đông lạnh, quả hạch… Đủ loại thức ăn, trên mặt bàn rơi lả tả vài tờ giấy bản thảo, trên mặt ghế cũng chất đầy quần áo, bởi vì chồng chất quá cao nên có vài bộ rơi trên mặt đất, trên giường cũng rất loạn, thậm chí còn để một quả bóng rổ, còn có tạp chí đã rất cũ rồi, nhìn cả căn phòng một lượt thấy nó rất chật chội, còn rất mất trật tự, không có một chỗ nào trống.
“Xem ra nơi này không thể ngủ rồi.” Sở Diệc Mạc ôm Lê Tuần, không khí ở đây quá kém thì làm sao mà ngủ ngon được, huống chi cậu còn say khướt như vậy, nửa đêm mà lăn xuống giường, không chừng có thể bị mấy thứ rác rưởi kia quẹt bị thương. Càng nghĩ thì càng thấy vẫn là quan tâm đến Lê Tuần nhất, đến mức độ phòng ngủ của anh mất trật tự như vậy cũng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn tương phản với tính cách bình thường, không có để trong lòng, có lẽ đây chính là cái gọi yêu ai yêu cả đường đi, thích một người thì ngay cả khuyết điểm của cậu cũng có thể bao dung được.
Sở Diệc Mạc bỏ Lê Tuần lên giường mình, đến phòng tắm thay quần áo, anh bị Lê Tuần nôn khắp cả người, trên người cứ thoang thoảng vị chua kì quá, vì muốn loại bỏ cái mùi khó chịu đó nên đi tắm trước, trở lại phòng ngủ nhìn thấy Lê Tuần vẫn duy trì tư thế nằm trên giường y nguyên lúc nãy.
Xem ra cậu thật sự là ngủ mất rối, nguyên bản còn nghĩ cách tắm rửa cho cậu cũng đành bỏ qua, có điều vì để cho cậu ngủ thoải mái, Sở Diệc Mạc bưng một chậu nước ấm từ trong phòng tắm ra, thấm ướt khăn mặt, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cùng trên cổ cậu. Sau khi cởi bỏ nút áo của cậu, áo sơmi tuột ra, lồng ngực màu đồng loã lồ trước mắt, cái lồng ngực này rất rắn chắc, giống như bôi mật, chặt chẽ bao vây da thịt cùng cơ bắp cân xứng, khăn mặt ấm áp lướt qua từng tấc da thịt thì tạo ra một tầng sáng bóng óng ánh, lòng của anh rộn ràng hơn một chút, lau hết bờ vai của cậu, cánh tay, thân trên, đi tới thắt lưng, muốn cỡi bỏ dây lưng…
Một hồi chuông điện thoại di động thanh thúy vang lên, Sở Diệc Mạc giật mình, theo vị trí tiếng điện thoại phát ra mà nhìn thẳng Lê Tuần, trễ như thế rồi còn có ai gọi điện đến, anh liếc mắt nhìn người mê ngủ kia một cái, vì tôn trọng riêng tư nên không muốn đón điện thoại của cậu, tiếng chuông vang lên một lát, im bặt. Chỉ là một giây sau lại mãnh liệt vang lên, giống như chắc chắc chủ nhân điện thoại nhất định đang ở đó, chưa từ bỏ ý định cứ kêu liên tục, chú ý tới trong cơn mê ngủ Lê Tuần nhíu nhíu mày, Sở Diệc Mạc buông khăn mặt, lấy điện thoại trong túi quần của cậu ra.
Mở ra xem xét, điện báo chớp động biểu hiện cái tên Tống Vũ. Đoán có thể là bạn của cậu, muộn như thế mà gọi tới có lẽ có việc gấp, Sở Diệc Mạc ấn nút nghe, đầu kia của microphone lập tức truyền đến âm thanh truy vấn của một nam nhân: “Lê Tuần cậu chạy đi đâu rồi vậy? Ở quá bar tớ tìm cậu khắp nơi, gọi điện thoại cho cậu thì không tiếp, gởi tin nhắn cũng không có trả lời lại, cậu có biết tớ sắp phát điên rồi hay không.”
Nghe giọng điệu của nam nhân thì dường như là rất để ý hành tung của Lê Tuần, ánh mắt Sở Diệc Mạc dừng lại nhìn xuống Lê Tuần trên giường, thì ra đêm nay Lê Tuần đi quán bar là để gặp mặt nam nhân này.
“Tại sao không nói lời nào?” Tựa hồ phát giác không đúng, đột nhiên Tống Vũ bén nhọn chất vấn “Cậu đang ở chung với ai?”
“…” Sở Diệc Mạc không có biện pháp trả lời, cũng không có khả năng trả lời, BA~ một tiếng cúp điện thoại, nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn cho đối phương, đại khái là Lê Tuần đã về nhà.