Trong lòng Lâm Tiểu Kiều rất khó chịu, không phải là đau lòng mà là mất mát,
cô cho rằng anh cũng sẽ thích trẻ con, nhân lúc bây giờ còn trẻ sinh một cục cưng chỉ thuộc về riêng hai người, kỳ vọng đẹp đẽ như vậy đã xuất
hiện trong đầu cô vô số lần, bây giờ anh lại tự tay đập những mong ước
đó trở thành tan nát.
Thẩm Gia Mộc ôm cô, lại hôn xuống, nhìn dáng vẻ cô như vậy anh lại có suy nghĩ muốn làm thêm một lần nữa. Lâm
Tiểu Kiều nghiêng đầu trốn tránh anh, sau đó cô đứng lên đi ra ngoài,
Thẩm Gia Mộc ngây ngốc phát hiện ra tâm trạng của cô đang sa sút. Tuy
anh không hiểu sự tức giận của cô từ đâu mà đến, thế nhưng nghĩ tới việc chính ủy đã từng than phiền rằng phụ nữ đều như vậy, tìm không thấy
đoán không ra. Anh cũng đứng dậy đi theo ôm lấy cô, thật vất vả mới gặp
nhau được một lần, anh cũng không muốn cô mất hứng.
Lâm Tiểu
Kiều đang lau người chợt cảm nhận được một thân thể ướt sũng mang theo
hơi ấm lại gần cô, trong lòng cô phiền muộn, trở tay đẩy anh ra: “Anh
ngâm người trước đi, em xuống trước chuẩn bị một chút đồ ăn cho anh.”
“Không vui sao?” Thẩm Gia Mộc cố ý cắn cắn vành tai, mút cần cổ của cô, “Thật
vất vả mới gặp được nhau, vui lên một chút, hửm? Có chuyện gì thì nói
ra, anh cũng biết là mình sai rồi, lần sau sẽ thay đổi. Thủ trưởng, phải đối đãi với binh sĩ ấm áp giống như mùa xuân ý, có biết hay không?”
Lâm Tiểu Kiều ngoảnh đầu liếc anh một cái, gạt tay của anh ra, tại sao
trước khi kết hôn cô không phát hiện ra anh lại bám người như vậy? Thẩm
Gia Mộc bị cô bỏ rơi cũng không tức giận, lại cười hì hì sán vào, anh
còn dùng nơi nóng hổi đó mà chọc chọc vào mông của cô. Cô vẫn không để ý tới anh như cũ, lấy áo choàng tắm mặc lên trên người, Thẩm Gia Mộc thấy vậy mặt tối sầm xuống, trực tiếp cầm vai xoay người cô lại, véo chóp
mũi của cô nói: “Tính nết giận dỗi này cũng có thể chấp nhận được, nhưng đừng học theo con nít, phải có chừng có mực thôi!”
Lâm Tiểu
Kiều vừa nghe vậy liền cảm thấy uất ức, đẩy tay của anh ra mặc áo ngủ
vào, hít mũi trừng mắt nhìn anh: “Vâng, em có chừng có mực... Em xuống
dưới bưng cơm lên cho anh, bây giờ em không muốn nói với anh cái gì cả.
Em không hiểu rõ cái mà anh gọi là chừng mực, đến lúc đó lỡ mà có chọc
giận anh, vậy thì em ở Thẩm gia thật sự là kêu trời trời không biết.”
Thẩm Gia Mộc cố gắng muốn phân tích yếu tố giận dỗi trong lời nói của cô,
thế nhưng cuối cùng kết quả nhận được lại là một số không. Mới vừa rồi
còn là một cuộc gắn kết về cả thể xác lẫn tinh thần giữa hai vợ chồng,
say sưa trong niềm vui tràn trề nhễ nhại. Bây giờ tại sao lại đột nhiên
trở mặt đây? Anh nhanh chóng nhớ lại trong đầu những chi tiết vụn vặt
của hai người lúc nãy, cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận là do chuyện
sinh em bé.
“Là bởi vì chuyện đứa bé sao?” Thẩm Gia Mộc giảm
sức lực ôm lấy cô, Lâm Tiểu Kiều thấy giãy giụa vô ích thì liền ngây
ngốc mặc cho anh ôm, khi anh hỏi câu này thì thân thể cô chợt rung động
khiến cho anh càng thêm chắc chắn.
Sức lực của Lâm Tiểu Kiều không so được với anh cho nên bị anh ôm chặt cứng, cảm giác hai khối
thịt mềm trước ngực bị anh ép tới mức biến dạng nghiêm trọng, lúc không
thể hít thở được nữa cô mới há miệng cắn vào cánh tay của anh: “Anh
buông em ra đã, anh ăn cơm xong rồi chúng ta từ từ nói chuyện, dạ dày
của anh mới là quan trọng nhất.”
Cô vẫn còn quan tâm đến anh, cho dù bây giờ rõ ràng là cô tức giận như vậy, nghĩ đến đây, Thẩm Gia
Mộc lại mở cờ trong bụng mà đứng lên, gật đầu một cái rồi buông cô ra,
trở lại bồn tắm thong thả nằm xuống. Lâm Tiểu Kiều buộc chặt áo choàng
tắm, đi ra bên ngoài tìm một bộ quần áo thay cho áo choàng, lại dựng
thẳng cổ áo che khuất những dấu vết khiến cho người khác phải suy nghĩ
lung tung, lúc này cô mới đi xuống lầu.
Không biết là Diệp
Mặc đã đến đây từ lúc nào, vào lúc này anh đang ngồi trên bàn cơm không
coi ai ra gì mà ôm eo Thẩm Gia Giai, vừa nói bên tai cô một câu vừa gắp
thức ăn đút vào trong miệng của Thẩm Gia Giai. Trên mặt Lâm Tiểu Kiều
nóng lên, lại nghĩ tới chuyện cô và Thẩm Gia Mộc vừa mới làm ở trên lầu, cô có chút xấu hổ mà cố ý bước chân thật mạnh.
Thẩm Gia Giai lập tức đẩy Diệp Mặc ra, quay lưng sửa lại tóc một chút, lúc Lâm Tiểu
Kiều đi vào phòng khách thì giải thích vài câu với Thẩm Gia Giai. Người
nọ chỉ vào tủ lạnh nói: “Trên bàn không có thức ăn gì, trong tủ lạnh còn có chút sữa tươi, trong ngăn kéo cũng có bánh bao... Chị đã bảo Xa Xa
dắt Dao Dao xuống dưới lầu chơi rồi, em nhanh chóng mang thức ăn lên cho nó đi, nếu không đến lúc hai đứa nhỏ trở về thì lại làm loạn với hai
em.”
Lâm Tiểu Kiều do dự một chút, cô không biết Thẩm Gia
Mộc có thích ăn những thứ này hay không, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện
đứa bé, cô tức giận cắn môi dưới, động tác nhanh nhẹn cầm sữa tươi và
bánh bao ở trên tay. Sau khi lên lầu, Thẩm Gia Mộc vẫn đang ngâm mình
trong nước, Lâm Tiểu Kiều nói nhỏ “Cũng không sợ bị phù thũng(*) à” rồi
đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn vào trong thì thấy Thẩm Gia Mộc đã tựa vào
bồn tắm mà ngủ thiếp đi.
(*) : chứng phù thũng là sưng phù nề gây ra bởi chất lỏng dư thừa bị mắc kẹt trong các mô của cơ thể, thường được nhận thấy ở bàn tay, cánh tay, bàn chân, mắt cá chân và chân.
Lâm Tiểu Kiều nhìn mặt mũi của Thẩm Gia Mộc đầy mệt mỏi, thở dài một hơi,
thấy bộ dạng này của anh, tất cả mọi oán trách và chán ghét đều tan
thành mây khói mà bay theo gió. Ở bên ngoài, người đàn ông của cô gần
như là liều mạng nhiệt huyết đối với bộ quân trang xanh lục, sau đó,
ngay cả sửa sang lại dung nhan cũng không kịp, anh chỉ mong đợi được trở về để gặp cô. Một người đàn ông như vậy, cô còn có thể yêu cầu cái gì
nữa đây?
Lâm Tiểu Kiều muốn đưa tay xuống thử độ ấm của
nước thì bỗng đánh thức Thẩm Gia Mộc, anh giống như là rất kinh ngạc,
bắp tay căng cứng, ánh mắt mông lung như sương mù, dáng vẻ lờ mờ, Lâm
Tiểu Kiều thấy thế lén cúi đầu cười trộm. Thẩm Gia Mộc từ trong nước
đứng dậy đi ra ngoài, kéo khăn tắm nhét vào trong tay của cô. Mặt cô đỏ
rực, ngoan ngoãn lau sạch hết nước trên người anh, sau đó quay lại phòng ngủ mang áo ngủ tới đưa cho anh.
Thẩm Gia Mộc ăn qua loa
vài miếng liền giải quyết hết đống bánh bao cùng sữa tươi, anh lau miệng rồi cau mày: “Tại sao lại ăn cái này?”
“Cũng đã ăn cơm xong
hết rồi thì anh mới trở về, đây là bữa sáng của Xa Xa và Dao Dao đấy,
nếu anh không thích thì đừng ăn, sáng sớm ngày mai hai đứa trẻ còn không có đồ ăn sáng đây này!” Lâm Tiểu Kiều vừa dọn dẹp vừa trách mắng anh.
Đây rõ ràng là bộ dáng của một cô vợ nhỏ, thấy thế khóe mắt chân mày của Thẩm Gia Mộc cũng tràn đầy nụ cười, cả người vô cùng hạnh phúc.
“Anh cũng ăn xong rồi... Nếu không, anh lại đút cho em ăn?” Anh nhìn về phía cô nhướn mày, cái dáng vẻ lưu manh kia ở trong mắt Lâm Tiểu Kiều đã cảm thấy không phải là chuyện gì tốt.
“Nghỉ ngơi đi!” Cô dọn dẹp xong liền vào trong phòng tắm rửa mặt, “Vừa rồi còn ngủ thiếp đi ở
trong bồn tắm, vậy mà bây giờ lại khua môi múa mép ở đây!”
Thẩm Gia Mộc thu lại nụ cười, kéo cô ngồi xuống mép giường: “Bây giờ em muốn anh thẩm vấn hay là muốn tự mình thẳng thắn nói rõ ra đây? Tại sao lúc
nãy lại đột nhiên nổi giận? Còn về chuyện đứa bé, em có ý kiến gì sao?
Vừa nãy anh nói chuyện sinh con kia chẳng qua là suy nghĩ của một mình
anh, em có ý kiến gì khác thì cứ thoải mái nói ra, hai người chúng ta
cùng nhau thương lượng một chút. Em đừng có làm vẻ mặt bỏ rơi anh được
không? Khó khăn lắm anh mới trở về được một lần, kết quả lại cãi nhau
không vui, hai người chúng ta giống như giày vò lẫn nhau vậy, ai cũng
không thoải mái, chúng ta cần gì phải trở thành cái bộ dạng như vậy?”
Lâm Tiểu Kiều đã sớm nguôi giận một ít, bây giờ lại nghe Thẩm Gia Mộc nói
như vậy, cô còn có lí do gì để tiếp tục giận dỗi đây? Nhớ tới lúc mới
kết hôn có hai ngày, Thẩm Gia Mộc có nói hai vợ chồng có chuyện gì thì
ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, dường như cô cũng ngộ ra được một chút
gì đó. Nếu như giữa hai người ngay cả việc trao đổi tối thiểu nhất cũng
không có, cùng nhà khác ngõ (*), vậy thì kết quả cuối cùng nhất định
không phải là điều mà cô muốn. Vì vậy, cô cũng đang muốn nghiêm chỉnh
ngồi xuống để khai thông với nhau, mà bây giờ thì lại vừa đúng lúc.
(*) : cùng sống chung, làm việc với nhau nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.
“Thẩm Gia Mộc, không lừa anh, em thật sự rất muốn có con, anh đi bộ đội, em ở nhà một mình rất không có ý nghĩa. Căn nhà bên kia đã sửa chữa xong,
chỉ còn chờ lắp đặt xong các thiết bị là có thể dọn vào ở, thế nhưng khi anh quay trở lại quân đoàn, chỉ còn một mình em ở nơi đó, cô đơn lẻ loi một người, một mình ra ngoài, một mình ăn cơm, một mình đi ngủ... Em
thật sự không muốn sống một cuộc sống như thế! Em biết nếu đã làm vợ
lính thì nhất định phải dằn lòng chịu đựng sự cô đơn, thế nhưng em rất
sợ cuộc sống chỉ có một người, em không hề kiên cường như trong tưởng
tượng của mình, em vốn cho là em có thể thích ứng được với cuộc sống như vậy. Bây giờ em mới phát hiện, thật sự là rất khó, bởi vì em phải sống
cuộc sống của một người ở trong gia đình của anh. Em muốn sống cả đời
với anh, em không muốn li hôn, cho nên em hi vọng có một đứa con, như
vậy em sẽ không cô đơn đến mức sống trong thế giới ngập tràn hơi thở của anh nhưng lại hoàn toàn không thấy được hình dáng của người mình yêu.”
Lâm Tiểu Kiều nói đến phần sau thì nghẹn ngào đứng lên.
Thẩm
Gia Mộc biết ở nhà mẹ đối với cô cũng không hề dễ dàng, thế nhưng anh
lại không biết cô phải một thân một mình như vậy. Nhìn bả vai gầy yếu
của cô run run, lần đầu tiên anh có cảm giác mình không phải là một
người đàn ông tốt. Anh ôm cô kéo vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cô giải
thích: “Chính xác là anh không mong muốn có con sớm như vậy, trong mắt
của anh, em tựa như một đứa trẻ vậy, tự em chăm sóc bản thân cũng đã rất khó khăn, lại còn phải chăm sóc con cái, anh thật sự không yên tâm. Anh ở trong quân đoàn nên không thể lúc nào cũng chạy về nhà được, em mang
thai thì nhất định phải về nhà, mẹ anh lại là một người như vậy, anh lại càng không yên lòng hơn. Còn thời gian ở cữ (*) thì tính sao đây? Người nào có thể chăm sóc em được? Em cũng không thể ở chỗ của chị anh quá
lâu, phải không? Anh vừa nghĩ rồi, nếu như em thật sự muốn có con, vậy
thì đi bộ đội với anh, trong khu gia đình có rất nhiều chị dâu, anh cũng có thể chú ý đến em hơn. Thế nhưng vừa nghĩ, anh lại cảm thấy mình quá
ích kỉ, em yêu công việc của mình giống như anh yêu bộ đội vậy, anh
không thể vì vậy mà trói buộc em được.”
(*) : ở cữ chỉ phụ nữ sau khi sinh trong một tháng đầu tiên.
Lâm Tiểu Kiều lau khóe mắt một cái mới nói: “Em đã từng nói với anh rằng em muốn nói với anh một chuyện, anh còn nhớ không?”
Thẩm Gia Mộc hồi tưởng một lát rồi gật đầu. Lâm Tiểu Kiều tựa vào trước ngực anh, trên mặt có chút xấu hổ: “Thẩm Gia Mộc, có lẽ anh thật sự phải
nuôi em rồi! Em nhớ trước kia em từng nói với anh, tình yêu giống như
một cái lồng, sự nghiệp tựa như dây an toàn, hôn nhân là bệ đỡ, bây giờ
dây an toàn của em đã bị người khác cắt đứt, cho nên bị rách rồi...”
“Nghĩa là sao?” Thẩm Gia Mộc cau mày hỏi, rồi sau đó như tỉnh ngộ ra, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chính là lần em gọi điện thoại cho anh nói có chuyện đó, ừm... Là lúc mà phát hiện ra Diệp Xa bị Diệp Vũ Nhu ngược đãi ý.”
Thẩm Gia Mộc cười lên: “Bị đứt thì đứt thôi, có anh che chở thì hoàn toàn
không phải lo lắng việc bị rách, anh bao bọc cho em rồi! Nếu không bây
giờ em theo anh trở về đi? Quay trở về thì chuẩn bị việc sinh con luôn!”
Lâm Tiểu Kiều hờn dỗi đánh anh một cái: “Chuyện kia không phải cứ nói có là có được, anh gấp cái gì cơ chứ?”
“Vợ anh sinh con cho anh, cho nên anh mới vui vẻ thôi!” Thẩm Gia Mộc mổ mổ
trên môi cô, “Sau này có chuyện gì thì phải trực tiếp nói cho anh, không cho phép giận dỗi với anh, nghe chưa? Chúng ta là vợ chồng, có cái gì
mà lại không thể nói cho nhau biết cơ chứ?”
“Vâng.”
Giờ phút này được Thẩm Gia Mộc ôm vào trong ngực, Lâm Tiểu Kiều biết ơn vô cùng, đối với số phận, cũng đối với anh...