Dường như tối hôm qua là một đêm không ngủ, sáng nay lại chạy đến Lâm gia đi qua đi lại lâu như vậy, Lâm Tiểu Kiều nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Thẩm Gia Mộc nghe thấy cô hô hấp đều đặn, trong lòng dần bình tĩnh trở lại, tay vắt ngang eo cô nhẹ nhàng cuộn cô lại vào trong lòng anh. Dường như cô đang ở trong mộng, bị anh quấy nhiễu một trận, ậm ừ hai cái chuẩn bị tỉnh lại, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, dưới sự vỗ về dịu dàng của anh, cô lại nhanh chóng ngủ tiếp.
Thẩm Gia Mộc nghiêng mặt qua hôn lên trán cô một cái, trí nhớ lại bắt đầu nghĩ về chuyện theo quân, nếu lần này xử lý không tốt việc của Lâm Lạp thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô, đến lúc đó việc theo quân cũng sẽ không thực hiện được mất. Không cần phải ngây ngốc ngồi ở chỗ này chịu chết, đêm dài lắm mộng, hay là anh cứ hối thúc ba nhanh chóng lo liệu xong thủ tục theo quân, rồi anh cũng nhanh chóng dẫn Lâm Tiểu Kiều rời khỏi không khí ngột ngạt này của Lâm gia.
Thẩm Gia Mộc kẹp hai chân của cô giữa hai chân của mình, Lâm Tiểu Kiều cử động hai lần, quay về vùi sâu vào trong lòng anh rồi mới tiếp tục ngủ tiếp. Anh sờ khuôn mặt vì say ngủ mà đỏ hồng của cô, thầm hạ quyết tâm: “Nhân lúc này, giải quyết hết tất cả mọi chuyện của Lâm gia, sau đó, cô theo anh đi bộ đội, bất kì ai ở Lâm gia cũng không được can thiệp vào cuộc sống của cô!”
Lúc hai người tỉnh lại, trời đã xẩm tối, Thẩm Gia Giai và Diệp Mặc vẫn chưa trở về, vì vậy Diệp Xa và Diệp Dao cũng được dắt theo ra ngoài. Toàn thân Lâm Tiểu Kiều ê ẩm, đầu đau như sắp nổ tung. Cố gắng lên tinh thần mở hai mắt ra, Thẩm Gia Mộc lại đang nhắm mắt yên tĩnh ngủ, cô vươn tay sờ lên mặt anh, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể xoay người ra khỏi giường.
Thẩm Gia Mộc đã thức dậy từ sớm, thấy cô đang ngủ say sưa mới không dám cử động cơ thể, bây giờ thấy cô cực kỳ không tình nguyện vén chăn lên, anh vừa cười vừa kéo cô lại. Tay anh ấm áp, sưởi ấm da thịt cô, dễ chịu giống như là ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Lâm Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt, tựa đầu trên ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh hưởng thụ nhiệt độ nóng ấm của cơ thể: “Anh tỉnh rồi mà sao không đánh thức em dậy?”
Thẩm Gia Mộc ôm lưng cô đè cô vào trong lòng, mãi đến lúc giữa hai người không còn một kẽ hở nào mới thỏa mãn thở ra một tiếng: “Tối hôm qua không sao ngủ được, ngủ thêm một lúc nữa đi. Lúc này trong nhà cũng không có ai, anh đi làm chút cơm tối để ăn.”
Lâm Tiểu Kiều thấy dưới hai mắt anh là quầng thâm cực kỳ rõ ràng cho nên rất thương anh, kéo tay anh lại không muốn để cho anh vào phòng bếp. Thế nhưng cô lại không quản được dạ dày của chính mình khiến cho bụng kêu lên òng ọc, cuối cùng, cô quấn lấy anh gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài. Lâm Tiểu Kiều gọi một đống món với đầu bên kia, Thẩm Gia Mộc nghe xong nhíu mày, cô nhóc này hệt như một đứa trẻ vậy!
Cô cúp điện thoại, quay đầu lại cười nịnh bợ với anh, hai chân không ngừng cọ xát trên đùi anh: “Ai da, đã lâu em chưa được ăn rồi, sau bữa tiệc này, em bảo đảm về sau cũng không ăn nữa.”
Đối với bộ dạng này của cô Thẩm Gia Mộc hoàn toàn không có biện pháp, anh trừng phạt vỗ vỗ vào cái mông của cô: “Không phải là anh không cho em ăn nhưng đồ ăn này không hề dinh dưỡng, em thật là một đứa trẻ ham ăn, một mình em giống như có hai mươi đứa trẻ vậy, thật không hiểu chuyện. Em nghĩ xem, đợi lát nữa bọn Dao Dao trở về, nhất định sẽ đòi em muốn ăn chân gà, cái mũi của hai đứa nhỏ thính lắm.”
Lâm Tiểu Kiều cười hì hì bổ nhào lên người anh, ôm đầu của anh hôn một cái lên trên mặt, ngọt ngào nói: “Em sẽ để lại hai cái chân gà cho hai đứa nhỏ, còn lại chúng ta sẽ ăn hết!”
Thẩm Gia Mộc nghe xong, vỗ lên cái mông nhỏ của cô không nặng cũng không nhẹ, Lâm Tiểu Kiều cũng không giận, ôm anh cười ngây ngô. Thẩm Gia Mộc xoa đầu cô, giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Có cái bộ dạng ngốc nghếch của em ở bên cạnh, anh thật sự rất lo lắng, anh nghi ngờ em không có lớn luôn đó. Ngày mai chúng ta đi ra ngoài mua một chút đồ, trở về đoàn sớm một chút, em cũng thích ứng được nhanh hơn.”
Con ngươi của Lâm Tiểu Kiều hạ xuống, cười nhàn nhạt: “Vâng, chờ chuyện của ba em được giải quyết xong, chúng ta liền trở về!”
Thẩm Gia Mộc không nói gì, tay nắm thật chặt eo cô, Lâm Tiểu Kiều cho rằng anh tức giận, cô liền luống cuống tay chân chống trước ngực anh, hôn lên khóe môi của anh. Thấy anh thờ ơ, lòng cô liền hoảng loạn như một tòa thành bị sụp đổ, đứng trên đống hoang tàn do dự nhìn xung quanh mà sinh lòng sợ hãi: “Em... Em không có ý gì khác, ông ấy là ba em, em không thể... Bỏ mặc ông ấy... Cho dù là những năm qua ông ấy đối xử không công bằng với em mà cảm thấy oán giận, thế nhưng em cũng không hề hận ông ấy đến mức đó...”
Thẩm Gia Mộc thấy cô nóng nảy, anh liền ôm cô từ từ vuốt ve mái tóc dài để cho cô bình tĩnh trở lại: “Anh không nghĩ nhiều đâu, ông ta không hề làm tròn trách nhiệm của một người cha, thế nhưng việc chúng ta có thể làm thì phải làm cho bằng được, cũng không thể để thẹn với luơng tâm được. Trong việc này, em làm rất đúng, anh rất ủng hộ.”
Lâm Tiểu Kiều nghe anh nói như vậy mới yên lòng, cả người lại vùi vào trong lòng anh, buồn bực nói: “Việc này em cũng không biết quá nhiều, chỉ có thể giao cho anh, em chuyên tâm chuẩn bị theo anh đi bộ đội là được.”
Thẩm Gia Mộc nghe cô nói như vậy, trong lòng lại trở nên vui vẻ, kéo cô đứng dậy, hôn vào cái miệng nhỏ một cái: “Rốt cuộc thì bà xã của anh cũng thông minh được một lần!”
Mới ăn được một nửa số đồ ăn mua ở bên ngoài thì Diệp Mặc và Thẩm Gia Giai liền dẫn theo hai đứa trẻ trở về. Lúc Diệp Dao nhìn thấy hình ảnh ông già của kfc thì hoan hô một tiếng, chạy tới giương mắt nhìn Lâm Tiểu Kiều. Thẩm Gia Mộc mang đồ ăn vặt tới, lấy cho cô bé một một đôi chân gà, cô nhóc gật gù đắc ý nói “Con yêu cậu với mợ nhất” rồi sau đó không quan tâm hình tượng mà bắt đầu gặm cắn.
Diệp Mặc nhìn con gái như vậy thì liền nở nụ cười, đi tới xoa đầu cô bé: “Con cầm chân gà lên lầu chơi cùng anh trai đi, ba có chuyện muốn nói với cậu.”
“Vâng...” Đêm nay Dao Dao cực kì vui vẻ, ngoan ngoãn đáp lại ba, trượt từ trên đùi Thẩm Gia Mộc xuống, kép Diệp Xa lên trên lầu.
Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, vừa đưa khăn tay cho Lâm Tiểu Kiều vừa hỏi: “Chuyện anh muốn nói là chuyện của Lâm gia?”
Diệp Mặc không nghĩ rằng Thẩm Gia Mộc sẽ đoán trúng, vuốt vuốt mũi, ho khan hai tiếng, ý tứ có chút không tốt lắm nói: “Đâu có... Chuyện thứ nhất chính là, anh và chị cậu đã lấy giấy chứng nhận, cho nên tối mai anh tính sẽ tới mời cha vợ mẹ vợ ăn cơm, ngày mai cậu giúp anh mời họ được không?” Anh thấy Thẩm Gia Mộc gật đầu mới tiếp tục nói chuyện thứ hai, “Tiếp đó nữa chính là chuyện của Lâm Lạp, phía trên đã điều tra rõ ràng phương án cụ thể, cho nên, tốt nhất là chuyện này các cậu nên nắm vững tiến độ, nhanh chóng giao số tiền đó lên đi, đợi đến khi xét duyệt lần nữa thì tính chất sự việc đã có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi.”
“Em hiểu.” Thẩm Gia Mộc gật đầu, lại lấy cái bánh trứng từ trong hộp đưa cho Lâm Tiểu Kiều, “Hôm nay em nói chuyện tương đối dứt khoát, nếu ông ta thật lòng nghĩ muốn thoát thân thì sẽ nhanh chóng nộp số tiền đó lên. Để đảm bảo đạt được kết quả, ngày mai em sẽ đi gặp ông ta một lần nữa.”
Diệp Mặc gật gật đầu, kéo Thẩm Gia Giai lên lầu hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc lần thứ hai. Lâm Tiểu Kiều yên lặng nuốt miếng bánh trứng cuối cùng vào trong miệng, lau sạch dầu mỡ trên tay nói: “Ngày mai khi anh đến gặp ông ấy, nếu khuyên mãi cũng không thể thay đổi cách nghĩ của ông ấy thì anh cứ bỏ mặc đi. Giống như anh đã nói, điều chúng ta có thể làm được thì đều đã làm, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”
Thẩm Gia Mộc trầm mặc không nói gì, anh biết là cô xuất phát từ tình thương đối với anh nên mới nói ra những lời này. Có ai nguyện ý nhìn cha của mình rơi vào vực sâu mà không giúp đỡ chứ? Cho dù là người cha đó không đủ tư cách, cho dù là địa vị của cha trong cảm nhận của cô không hề quan trọng, thế nhưng dưới sự thúc đẩy của tình thân, chút lương tri của con người sẽ không để cho lòng hiếu thuận bị biến mất. Đương nhiên, trong lòng anh cũng có kế hoạch của mình, nếu Lâm Lạp không muốn giao khoản tiền kia ra, như vậy thì anh cũng sẽ có biện pháp bắt ông ta phải nhổ ra!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Kiều vừa rời giường thì liền đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày để đến bộ đội, nhân lúc rảnh rỗi, Thẩm Gia Mộc quyết định đi gặp Lâm Lạp, sau khi dặn dò Lâm Tiểu Kiều mua đồ xong thì gọi điện cho anh, anh liền lái ô tô đến thẳng Lâm gia.
Mở cửa vẫn là Trần Nhã, lúc thấy anh thì bà có chút sửng sốt, lại nhìn về phía sau anh, có chút mất tự nhiên hỏi: “Tiểu Kiều không tới sao?”
“Cô ấy ở trong khu thương mại mua chút đồ, cha có nhà không ạ?”
“Có đây, con vào phòng khách ngồi trước đi, mẹ đi gọi ông ấy.” Trần Nhã để một ly trà trước mặt Thẩm Gia Mộc, bộ dạng khách sáo giống như đang tiếp một người khách quý nào đấy mà không phải là con rể của bà.
Lâm Lạp đang ở trong phòng sách do dự cầm tấm chi phiếu kia, đang đấu tranh kịch liệt, vừa nghe Trần Nhã nói Thẩm Gia Mộc đến đây, ông liền vô cùng lo lắng chạy xuống. Thấy cuối cùng trên con đường làm quan của ông cũng có một bè gỗ để cứu mạng, ông kích động đến mức không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ mỉm cười ngồi đối diện anh trên ghế salon.
Thẩm Gia Mộc thấy ông ngồi xuống mới từ từ mở miệng nói, “Ba, khoản tiền kia, ba tính xử lý như thế nào?”
“Bây giờ ba cũng rất tức giận, cứ như vậy nộp lên thì có phần hơi...” Từ trong đáy lòng, Lâm Lạp vẫn không muốn buông tha khoản tiền kia.
Thẩm Gia Mộc liếc ông một cái, sau đó biến sắc: “Hôm nay con đến tìm ba, không phải là để nói biện pháp mới cho ba, con chỉ hi vọng ba có thể tìm được một con đường tốt nhất để giải quyết việc này, lạc đường nhưng biết quay lại. Ba cũng biết, nếu không phải là vì Tiểu Kiều, con, Thẩm gia chúng con sẽ không giao du với kẻ xấu. Dù sao có mấy lời con vẫn phải nói ra, tuy rằng không đến mức sẽ làm Thẩm gia vấp ngã, nhưng cũng không hề dễ dàng, mà cha con thì lại cực kì để ý đến việc này.”
Lâm Lạp vừa nghe lời này liền hiểu, căn bản là Thẩm gia không nghĩ tới việc bảo vệ ông, tất cả chỉ nhìn ông có thể nhanh chóng thẳng thắn hay không để được khoan hồng. Nghĩ như vậy, hai nhà lại là thông gia, trong lòng ông liền không hề thoải mái, quan hệ thân thiết như vậy, lại không chịu giúp đỡ một lần, Thẩm gia cũng quá vô tình rồi!
Thẩm Gia Mộc chỉ cảm thấy Lâm Lạp quả thực là không có thuốc nào cứu chữa nổi, đến thời điểm nguy cấp mà ông vẫn còn ôm bọc tiền kia không chịu rời. Ngoại trừ Lâm Tiểu Kiều thì Thẩm Gia Mộc không hề kiên nhẫn đối với người khác, nhìn thấy bộ dạng do dự của Lâm Lạp, tâm trạng anh càng cảm thấy phiền phức. Cuối cùng, anh đứng dậy nói ra một câu cực kỳ tàn nhẫn:
“Theo lý thuyết, những lời này con không nên nói, thế nhưng con nghĩ thay vì nhẫn nhịn thì không bằng quang minh chính đại nói với ba, về phần ba có để những lời này vào trong lòng hay không, thì đấy là việc của ba. Lúc trước Lâm Tiểu Kiều ở Lâm gia lâu như vậy là ở trong hoàn cảnh gì, trong lòng con đều hiểu rõ, bây giờ cô ấy đã là người của Thẩm gia, con không thể để cho cô ấy chịu oan ức thêm một lần nào nữa. Lần này con trở về chính là muốn đưa cô ấy đi bộ đội, nhưng lại gặp phải chuyện này, cô ấy muốn làm tròn chữ hiếu, con cũng sẽ không làm ra vẻ không biết chuyện gì được, việc cô ấy muốn làm con đều thay cô ấy làm hết rồi, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là chuyện này có thể làm tổn thương đến cô ấy, con sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ cho cô ấy. Vì vậy, tốt nhất là tự ba hãy cẩn thận suy nghĩ xem... Đợi đến lúc cô ấy đi bộ đội, đương nhiên con sẽ nghĩ biện pháp để cắt đứt toàn bộ mọi việc bên này với cô ấy, con nghĩ là ba đã hiểu rõ ý của con đúng chứ!”