Tham Hoan

Chương 13: Chương 13: “Giao chiến”




Lục Nham ăn mặc lịch sự, như là mới từ công ty tới đây. Lâm Tiểu Kiều nhìn Lâm Tĩnh Hảo đứng bên cạnh anh, cười nhạo một tiếng, ngoại trừ Thẩm Gia Mộc, đây là lần đầu tiên chị ấy đưa đàn ông về nhà. Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh nhìn bộ dạng nháy mắt ra hiệu của Lâm Tiểu Kiều, chợt cảm thấy rất khó nhìn thấu lòng cô.

Cô nói cô không thích Lâm Tĩnh Hảo, anh tin cô, không ai sẽ đi thích một người luôn chèn ép mình mọi nơi, cướp đi phần lớn sự yêu mến của mọi người. Thế nhưng, cô đối với Lâm Tĩnh Hảo bộ dạng có chút lấy lòng không giống như cực căm ghét, ngay cả điệu bộ cũng vậy, thậm chí còn có một chút chân thành. Nhất là bây giờ, bộ dáng kia của cô không giống như là chế nhạo, chính xác là bộ dạng vui vẻ khi thấy anh rể tương lai tới nhà chơi. Suy nghĩ mãi ở trong lòng, anh vẫn không rõ, chỉ có nói rằng tâm tư của phụ nữ rất khó hiểu để giải thích, thực ra biết và không biết nguyên nhân đều không quan trọng, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.

Thật ra, lúc Lâm Tiểu Kiều và Lâm Tĩnh Hảo ở cùng nhau khác xa so với tưởng tượng của Thẩm Gia Mộc. Hai chị em gái, chia cắt không rời chính là máu mủ ruột thịt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cuối cùng vẫn là có chút tình cảm. Cho dù không thích đối phương đến tận xương tủy, nhưng cũng không có khả năng khiến cho oán hận nhấn chìm tình thân ruột thịt được. Cho nên, giống như sự mâu thuẫn của Lâm Tiểu Kiều, Lâm Tĩnh Hảo cũng vừa muốn chúc cô hạnh phúc lại không muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, đấu tranh ở giữa, hai bên cũng không quá quan tâm quá.

Ánh mắt Lục Nham có ý cười nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều, Thẩm Gia Mộc rất là khó chịu, vòng qua eo ôm lấy cô, thân mật kéo cô vào trong lòng. Ánh mắt Lâm Tĩnh Hảo buồn bã, không cam chịu yếu thế liền kéo cánh tay của Lục Nham, lôi kéo anh ngồi trên sô pha, vén tóc, cười khiêu khích với Lâm Tiểu Kiều: “Phải đi rồi à? Cũng chưa nói được hai câu mà?”

Thẩm Gia Mộc không muốn để ý đến cô ta, tính kéo cô rời đi. Lâm Tiểu Kiều lại nghe không nổi giọng điệu kia, tính tình bướng bỉnh cũng dâng lên, nhẹ nhàng xoay vai thoát khỏi lồng ngực của Thẩm Gia Mộc, ngồi xuống một đầu khác của sô pha. Thẩm Gia Mộc thấy thế, nhíu mày, vẫn không nói một lời nào đi theo ngồi cạnh Lâm Tiểu Kiều.

Lục Nham là một nhà kinh doanh, không cương trực được như Thẩm Gia Mộc, trong lòng khôn khéo nhanh nhẹn, dù có hứng thú xem hai chị em nhà này tranh giành cấu xé lẫn nhau. Thẩm Gia Mộc nghe lời nói của Lâm Tĩnh Hảo càng ngày càng rõ sự mỉa mai thì chân mày càng nhăn chặt, chỉ là Lâm Tiểu Kiều vẫn cúi đầu không mặn không nhạt trả lời, một người đàn ông như anh nếu xen vào thì không tốt lắm.

Lâm Tiểu Kiều có thể cảm giác rõ ràng được Thẩm Gia Mộc đang tức giận, theo hô hấp nặng nề của anh, dường như dưới ghế sô pha cũng rung theo. Cô hơi dựa về phía sau, dịch người về phía anh, hi vọng có thể trì hoãn cơn giận của anh. Lục Nham thấy thế, ý cười càng thêm rõ ràng, cánh tay tùy ý huých vào Lâm Tĩnh Hảo, cắt ngang lời nói của cô, ngược lại lại hỏi Lâm Tiểu Kiều.

“Tiểu Kiều, thời hạn nghỉ phép sắp hết rồi chứ?”

“Vâng, đến lúc đó em sẽ đi làm lại.”

Thẩm Gia Mộc càng nghe càng tức giận, đương nhiên anh biết Lâm Tiểu Kiều không xin nghỉ kết hôn được, sau ba ngày kết hôn phải đi làm trở lại. Thời điểm tân hôn chính là thời điểm tuần trăng mật, làm gì có người đàn ông nào bằng lòng để vợ yêu của mình quay về làm việc vất vả? Chủ nghĩa đàn ông trong xương tủy của Thẩm Gia Mộc rất lớn, lúc này thấy Lâm Tiểu Kiều trả lời kính cẩn lễ phép, càng thêm nhìn không quen.

Quanh Thẩm Gia Mộc tỏa ra áp suất cực thấp, làm cho bầu không khí có phần khó xử, Lâm Tiểu Kiều biết Thẩm Gia Mộc không vui vẻ, chỉ là cô kết luận nguyên nhân là do Lâm Tĩnh Hảo. Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được nguyên tắc của người đàn ông này, anh nuông chiều cô, yêu cô, không có khả năng phá vỡ nguyên tắc của mình. Đàn ông, có thể cho phép bạn thỉnh thoảng nũng nịu cố tình gây sự, đây là quyền lợi của người yêu, nhưng mà đàn ông không thể dễ dàng tha thứ khi người phụ nữ của mình trở thành người phụ nữ độc ác trong miệng của người khác. Phụ nữ ghen ghét quá mức với người khác là không đáng yêu nhất, vì vậy, cô cũng không muốn để ý đến Lâm Tĩnh Hảo đang ngày càng chèn ép mình, như không có việc gì kéo Thẩm Gia Mộc chuẩn bị rời đi.

Lâm Tĩnh Hảo mắt thấy Thẩm Gia Mộc tự đông cầm túi cho Lâm Tiểu Kiều, ôm vai cô đi ra ngoài, về điểm này cảm giác tự cho mình hơn người của cô bỗng trở nên sụp đổ. Không biết tại sao, một câu nói chưa kịp suy nghĩ lại thoát ra khỏi cổ họng: “Tiểu Kiều, em thật đúng là có một người chồng tốt, quân nhân luôn cầm súng bảo vệ an toàn cho quốc gia và nhân dân còn không thèm để ý hình tượng cầm túi cho em, chậc chậc... Thật là tình nồng ý mật nha...”

Trong nháy mắt cơn tức của Lâm Tiểu Kiều bỗng dâng lên, cô biết ở trong mắt của Thẩm Gia Mộc, quân đội luôn đứng trên tất cả mọi thứ, không thể phủ nhận rằng, có những lúc, có lẽ trong lòng anh vị trí của quân đội còn cao hơn cô. Cô hiểu khi làm vợ lính, nên có một trái tim khoan dung ra sao khi đối mặt với người chồng luôn tôn kính và say mê với sắc xanh thiêng liêng (*) kia. Lâm Tĩnh Hảo nói một câu, khiến Thẩm Gia Mộc mất mặt, nhưng càng làm cho Lâm Tiểu Kiều khó chịu.

(*): màu áo của bộ đội, ý chỉ quân đội.

Ở bên cạnh Lâm Lạp đầy kinh ngạc, nghiêm nghị trách mắng con gái: “Tĩnh Hảo! Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Buổi trưa hôm nay uống rượu, bây giờ vẫn còn mê sảng?”

Lâm Tĩnh Hảo ấp úng hai lần, không nói gì, Lục Nham ho khan hai tiếng, nhìn Lâm Tiểu Kiều nói: “Thời gian nghỉ hết rồi, nên sớm đi làm lại, nếu không đến cuối năm sẽ không có tiền thưởng. Mặt khác, Annie muốn nghỉ việc, bên nhân sự không có tính toán sẽ nhận thêm người mới, em xem xem có nguyện vọng muốn thay thế vị trí của cô ấy không?”

Lâm Tiểu Kiều gật đầu, Thẩm Gia Mộc gật đầu chào với Trần Nhã và Lâm Lạp rồi đi tới cửa chờ Lâm Tiểu Kiều thay xong giày, mới bắt đầu khom lưng đi giày vào. Lâm Lạp ra cửa tiễn, dáng vẻ có chút ngượng ngùng: “Gia Mộc, Tĩnh Hảo là một đứa bé không hiểu chuyện lắm, con...”

Thẩm Gia Mộc không đợi ông nói hết, để cho Lâm Tiểu Kiều lên xe trước, anh đi tới chỗ trống trước xe, đối diện với Lâm Lạp nói: “Ngày trước, Tiểu Kiều ở Lâm gia như thế nào, con nghĩ so với con cha còn biết rõ hơn. Trước kia con mặc kệ, vì khi đó con không có lập trường gì để nói những lời này, nhưng bây giờ, con hi vọng cha có thể hiểu, người vợ mà Thẩm Gia Mộc con lấy được thì bất luận ai cũng phải tôn trọng cô ấy. Cha vợ, đừng chỉ cưng chiều con gái lớn, bởi vì nhỏ mà sau đó mất lớn, thì hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”

Lời nói ngầm uy hiếp rõ ràng như thế, làm sao Lâm Lạp lại không hiểu, luôn miệng nói xin lỗi đảm bảo. Lâm Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ khom lưng cúi đầu của cha mình, trong lòng hận vô cùng nhưng cũng cực kỳ khổ sở, đợi đến lúc Thẩm Gia Mộc trở lại, cô đã sớm cài dây an toàn ngoan ngoãn chờ anh. Anh xoay tay lái, lái xe ra khỏi tiểu khu, mới cẩn thận quan sát Lâm Tiểu Kiều.

“Việc đó Lục Nham là lãnh đạo trực tiếp của em?”

“Ừ.” Lâm Tiểu Kiều gật đầu, lại hỏi Thẩm Gia Mộc, “Anh ta nói chuyện kia, anh thấy thế nào?”

“Cái cô Annie đó làm cái gì?”

“Thư kí.” Lâm Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, lại có chút lo lắng bất an hỏi anh, “Mẹ anh sẽ phản đối công việc này của em sao?”

“Bà phản đối cũng không sao, còn có anh đây mà.” Câu nói đầu tiên của Thẩm Gia Mộc thoải mái giải quyết được vấn đề nhức đầu này, “Tiểu Kiều, sau này cố gắng đừng gặp chị em nhiều, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp, anh sợ em thua thiệt.”

Lúc nói đến đây, Lâm Tiểu Kiều lại cảm thấy tủi thân, cũng không cần biết anh đang lái xe, thò tay véo một cái trên cánh tay của anh. Thẩm Gia Mộc nghiêng đầu không hiểu nhìn cô, lúc này cô gái mới bĩu môi không vừa lòng chất vấn: “Lúc ở trong phòng, nói tốt như vậy, bộ dáng thề thốt son sắt, về sau tại sao lại không giúp em? Hồi trước anh và Lâm Tĩnh Hảo có chuyện gì em cũng không để ý, hai người sẽ không hợp lại cùng nhau để trêu đùa em đấy chứ?”

Thẩm Gia Mộc đỗ xe vào bãi đỗ, vừa cởi dây an toàn liền đè Lâm Tiểu Kiều xuống, giống như trút giận cắn một cái ở trên đôi môi mềm mại của cô: “Vật nhỏ, em nghĩ anh không nỡ trừng phạt em có phải hay không? Lúc trước cùng Lâm Tĩnh Hảo nói chuyện, anh liền hồ đồ phạm phải một lỗi như vậy, em bắt được thì cả đời không tha?”

“Đau!” Lâm Tiểu Kiều muốn đẩy anh ra, sau khi không có kết quả thì hung hăng đập vai anh một cái, “Anh cắn em?”

“Anh chính là muốn em đau chết, em mới nhớ lâu được!” Ngoài miệng Thẩm Gia Mộc nói như vậy, nhưng vẫn giảm bớt sức lực, dịu dàng liếm qua cánh môi cô, “Nếu không phải cô ta là chị em, không nể mặt em thì anh đã đối xử không tốt với cô ta rồi, vừa rồi dựa vào việc cô ta nói với em như vậy, anh đã có thể cho cô ta một cái tát.”

Rất rõ ràng, những lời này của anh là để lấy lòng Lâm Tiểu Kiều, cô mặc cho anh liếm, thỉnh thoảng đưa lưỡi ra liếm cánh môi khô nẻ của anh, dần dần trên đó nhuộm một tầng nước, cô thò người ra rút khăn giấy lau cho anh, lại bắt đầu chế nhạo anh: “Thế nào? Còn đánh cả phụ nữ cơ à?”

“Anh cũng không muốn đánh phụ nữ, nhưng mà bắt nạt vợ anh thì không được!” Bởi vì cô lau một lúc, Thẩm Gia Mộc lại bắt đầu không thành thật mổ một cái trên môi cô, “Vợ anh thì chỉ có anh mới được bắt nạt, những người khác ai mà bắt nạt anh sẽ đánh người đó!”

Lâm Tiểu Kiều cũng biết bên dưới người này không nghiêm chỉnh, hờn dỗi đẩy anh vài cái, lúc này Thẩm Gia Mộc mới chịu ngồi xuống khởi động xe. Lâm Tiểu Kiều nhìn cảnh vật ngoài cửa xe một lúc, nhớ tới lời nói châm chọc Thẩm Gia Mộc của Lâm Tĩnh Hảo, vừa có chút áy náy lại có chút đau lòng nhìn gò má người đàn ông bên cạnh, lúng ta lúng túng xin lỗi: “Lúc nãy Lâm Tĩnh Hảo nói anh... Em... Em lúc đó không nói được lời nào để bảo vệ anh, xin lỗi...”

Thẩm Gia Mộc vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt to của cô đầy nước, trong lòng mềm nhũn, một tay nắm tay lái, một tay để trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ: “Không có chuyện gì, là lỗi của anh, em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Anh cam tâm tình nguyện yêu thương vợ anh và chuyện anh là quân nhân không liên quan đến nhau, ngược lại, bởi vì anh là quân nhân, mới càng phải yêu thương bà xã, quân nhân nhiều như vậy, em lại thích bộ đội, nếu mà anh không xiết chặt yêu thương, thì không nên có vợ rồi.”

Lâm Tiểu Kiều mím môi cười, ý bảo anh nhìn kỹ đường. Lúc thu tay lại Thẩm Gia Mộc thuận tiện nhéo mặt cô một cái, cô kinh ngạc thét chói tai, Thẩm Gia Mộc cười ha ha. Hai người rất ăn ý không nói chuyện ở Lâm gia nữa, dọc đường đi tâm trạng không tệ, Lâm Tiểu Kiều dựa trên ghế ngồi rộng lớn cứ như vậy ngủ thiếp đi. Đợi đến lúc Thẩm Gia Mộc gọi cô dậy, Lâm Tiểu Kiều mới phát hiện, anh thật sự dẫn cô tới nơi bán nhà.

“Anh thật sự muốn mua phòng?” Lâm Tiểu Kiều cũng đã nghe qua giá cả thị trường của ngày hôm nay, có chút lo lắng kéo người đàn ông đang cởi dây an toàn, “Bây giờ mua nhà quá đắt, anh lại thường không ở nhà, cho nên không cần mua đâu.”

“Về sau có con thì dù sao vẫn phải mua căn nhà lớn một chút.” Thẩm Gia Mộc sờ mặt cô an ủi, “Chuyện tiền nong, em không cần lo lắng đâu, anh ăn ngủ đều ở trong bộ đội, tiền lương của em thì em dùng, tiền trợ cấp mấy năm nay của anh vẫn còn, mua nhà xong còn dư lại tiền tất cả đều ở trong thẻ tiền lương, em cũng dùng thoải mái đi, không cần quá tiết kiệm đâu.”

Trong vấn đề quản lí tiền bạc phụ nữ so với đàn ông luôn cẩn thận hơn, Lâm Tiểu Kiều cũng không nói thêm nữa, nếu đã kết hôn cũng nên thoải mái nhận lấy thẻ tiền lương của anh. Nhưng đối với chuyện mua nhà này, cô vẫn kiên trì bảo vệ ý kiến của mình: “Dù sao nhất thời cũng chưa quyết định được, sau này em sẽ từ từ tính xem, hơn nữa chuyện như vậy cũng phải cùng cha mẹ bàn bạc đã, nếu tự ý mình mua, mẹ anh còn không phải giận chết em à?”

Thẩm Gia Mộc nghĩ mẹ mình luôn lạnh nhạt với Lâm Tiểu Kiều, cũng cảm thấy đi về bàn bạc trước một chút cũng tốt, chỉ có điều, chuyện mua phòng là anh chủ ý quyết định, cũng không thể để vợ anh ở nhà bị mẹ mắng suốt được. Đừng nhìn Lâm Tiểu Kiều bộ dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng khéo léo, anh so với ai khác đều hiểu rõ tính khí cô nàng này ngang bướng, thật sự chọc phải cô, đòi ly hôn cũng không phải là chuyện không thể, anh cũng không muốn có một ngày như vậy, anh cưới cô về chính là hi vọng ngày nào cũng trôi qua trong hạnh phúc.

Cuối cùng hai người đến nhà của Thẩm Gia Giai, mới vừa mở cửa đã thấy cô bé đàn dương cầm ngày đó đang đứng cạnh bàn cơm khóc sướt mướt, Thẩm Gia Giai mặt đầy nước mắt đứng ở cửa. Sắc mặt Thẩm Gia Mộc lạnh lẽo, đẩy Thẩm Gia Giai ra, sải bước đi vào, một quyền đánh vào khuôn mặt người đàn ông đang ở trong phòng khách.

Hồi trước Lâm Tiểu Kiều có nghe Thẩm Gia Mộc nói qua chuyện của Thẩm Gia Giai, nhìn vào trong, trong lòng cũng hiểu đại khái, đi tới đỡ Thẩm Gia Giai vào trong nhà. Bên trong tình hình chiến đấu rất kịch liệt, hai người đánh nhau một lúc, mặc dù Diệp Mặc làm chính trị, nhưng nhìn bản lĩnh cũng không tồi, Thẩm Gia Mộc càng không cần phải nói, các chiêu thức trong bộ đội cũng rất được chú trọng, một quyền đi xuống, cũng có thể nghe được tiếng xương và máu thịt trong lúc đó kêu lên nặng nề, dọa cho cô bé đứng bên cạnh càng khóc lớn.

Lâm Tiểu Kiều nhìn Thẩm Gia Giai rơi lệ một mình, thở dài đi ôm đứa bé tới, để đứa bé ngồi trên đầu gối dỗ dành thật lâu. Cô bé dừng khóc chuyện đầu tiên làm chính là kéo Thẩm Gia Mộc ra: “Cậu, cậu đừng đánh ba con!”

Hai người sợ bị thương đứa bé liền đồng thời dừng tay, lúc này cô bé mới xoay người lại kéo Thẩm Gia Giai: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con không muốn anh trai, con sẽ để cho anh trai đi theo ba, con cũng không cần ba, mẹ đừng khóc, mẹ cũng đừng để cho cậu đánh ba.”

Lâm Tiểu Kiều nháy mắt với Thẩm Gia Mộc, anh gật đầu, sau đó gọi Thẩm Gia Giai và Diệp Mặc đến thư phòng. Lúc đi xuống một lần nữa, Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Kiều nở nụ cười, khóe miệng vẫn còn sưng, trong ngực ôm đứa bé, hai người đi tới trước cánh cửa màu đen, không biết nói cái gì, lúc trở lại lần nữa, đứa bé ngoan ngoãn theo Thẩm Gia Giai vào phòng ngủ.

Thẩm Gia Mộc từ trong thư phòng ra ngoài, dáng vẻ rất mệt mỏi tựa vào trong ngực Lâm Tiểu Kiều. Lâm Tiểu Kiều sờ chân mày nhíu chặt của anh, Thẩm Gia Mộc nhắm hai mắt nói ra một câu: “Anh ta muốn tái hôn, chị anh thì không muốn.”

Đối với việc an ủi người khác, Lâm Tiểu Kiều không am hiểu lắm, không biết nên nói cái gì, lúc này cũng vậy. Nhưng Thẩm Gia Mộc cũng chưa cho cô thời gian an ủi, anh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lẩm bẩm nói ra một câu: “Sau này, em cố gắng đừng nghe mẹ anh nói chuyện, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải tới hỏi anh nghe chưa.”

“Anh làm sao vậy?”

“Tiểu Kiều, sau này, ngàn vạn lần đừng dễ dàng nói ly hôn! Dù có cho hôn nhân là số một mà em không ngừng đòi ly hôn, thì tất cả cũng sẽ sụp đổ.”

Lâm Tiểu Kiều không biết giữa Thẩm Gia Giai và Diệp Mặc rốt cuộc tồn tại vấn đề gì mà lại ảnh hướng lớn đối với Thẩm Gia Mộc như vậy. Cô chỉ biết rằng cuộc hôn nhân này là do tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi đã tạo nên một sinh mệnh, đến quá nhanh, cho nên không thể nào bền chắc được, chị ấy chắc phải cố gắng lắm mới có thể ổn định được cuộc hôn nhân này. Lời nói của Thẩm Gia Mộc không thể nghi ngờ cho cô một lòng tin cực lớn, cô kề sát vào ngực anh, cầm tay anh, kiên định trả lời: “Em sẽ không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.