Tham Hoan

Chương 11: Chương 11: Mẹ chồng nàng dâu.




Sáng sớm hôm sau, ước chừng tối hôm qua bị giày vò ba lần, xương sống thắt lưng của Lâm Tiểu Kiều đau đến không dậy nổi, Thẩm Gia Mộc thương cô dâu nhỏ nhà mình, nên cũng tùy theo cô. Dù sao vợ yêu ở trong ngực, trong tay là làn da trắng nõn nà, cảm xúc tốt vô cùng, lòng anh tràn đầy vui sướng ôm cô ở trong lồng ngực của mình, vô cùng mãn nguyện. Chẳng qua là trong phòng khách dưới lầu, Tần Tĩnh có chút không vừa ý.

Bà vốn không vừa lòng với cô con dâu này, nhìn không đủ mạnh mẽ, cũng là con gái do Lâm gia nuôi dưỡng, Lâm Tiểu Kiều cùng chị cô Lâm Tĩnh Hảo hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Cho dù là bất mãn đi chăng nữa, thì con trai cũng thích người ta, bà cũng không thể làm gì được, lúc trước anh cũng không cùng người trong nhà bàn bạc đã trực tiếp gửi báo cáo lên cấp trên, cuối cùng vẫn là bộ chính trị bên kia nói chuyện này cho chồng bà, ông trở về lại nói cho bà, bà làm mẹ anh mới biết được anh chuẩn bị kết hôn.

Lúc đầu khi Thẩm Gia Mộc nói thích Lâm Tiểu Kiều, bà không ngăn cản được, lấy kinh nghiệm của người từng trải thì bà cảm thấy, hai người cũng chỉ nhất thời hứng thú mà thôi, chờ đoạn tình cảm mới mẻ này qua đi, Thẩm Gia Mộc vẫn sẽ phải lựa chọn Lâm Tĩnh Hảo - người thích hợp nhất với anh thôi. Điều duy nhất bà không ngờ rằng chính là, vậy mà con trai lại lấy tốc độ nhanh như vậy để xác định người bên gối. Đại khái trên đời này tất cả mọi người mẹ đều cảm thấy con của mình tốt đẹp đến mức không thể bắt bẻ, cho nên ở trong mắt Tần Tĩnh, cuộc hôn nhân này tất cả đều là tính toán của Lâm Tiểu Kiều, nếu không tại sao Thẩm Gia Mộc có thể vừa ý cô?

“Bà đi qua đi lại làm gì?” Thẩm Kiến Đàn ngồi trên sô pha đọc báo cũng không yên lòng, không kiên nhẫn hỏi bà xã.

“Làm gì có chuyện mới ngày thứ hai con dâu đã dậy muộn như thế này? Hôm nay không phải còn muốn về nhà bố mẹ vợ sao, tôi thấy con dâu vừa gả đi đã quên nhà mẹ đẻ, cũng không phải là cái loại...” Ánh mắt của Tần Tĩnh nhìn lên trên lầu, trong miệng lẩm bẩm, còn chưa nói hết lời, đã bị Thẩm Kiến Đàn lạnh lùng cắt ngang.

“Vậy bà nhìn xem bây giờ bộ dạng của bà giống cái gì?” Thẩm Kiến Đàn đặt tờ báo dưới ly trà, phất tay áo đứng dậy chuẩn bị lên lầu, “Thanh niên chúng nó yêu nhau như thế nào là chuyện của chúng nó, cho dù bà là mẹ nó, có lời nên nói cũng có lời không nên nói, trong lòng bà đều tự biết. Bất kể hồi trước bà có ý kiến gì, bây giờ Lâm Tiểu Kiều đã là người của Thẩm gia, cho dù trong lòng bà không vui, ngoài mặt cũng vẫn phải vui vẻ. Nếu không bên ngoài lại nói Thẩm gia đối xử với con dâu mới như vậy thì làm sao, tôi cũng mất mặt!”

Thấy Thẩm Kiến Đàn nổi giận, đương nhiên Tần Tĩnh không dám nói thêm một câu không phải với Lâm Tiểu Kiều nữa, nhưng trong lòng vẫn rất căm hận, nhìn chằm chằm cửa phòng tân hôn một lúc sau đó lập tức gọi người giúp việc cùng đi siêu thị.

Lâm Tiểu Kiều cảm thấy có cái gì ẩm ướt nong nóng ở cổ, dinh dính rất là khó chịu, sau khi từ từ tỉnh lại, liếc mắt một cái thì thấy đây là đầu của một người đàn ông. Trên những sợi tóc ngắn phủ một chút mồ hôi, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu xuống, hiện ra rực rỡ, lại cũng có vẻ lóng lánh trong suốt.

Thẩm Gia Mộc ôm cô vào trong ngực, thế nhưng mới vuốt ve cô đã không chịu nổi. Tối hôm qua vừa được trải nghiệm, lại là lúc tuổi trẻ mạnh mẽ, thèm ăn nên kéo chăn nhào tới. Đầu lưỡi thuận theo cần cổ duyên dáng của cô xuống dưới, ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô, khiến cho anh cảm thấy vô cùng mất hồn.

Lâm Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, vội vàng hối thúc người đàn ông trên người mình: “Đứng lên, hôm nay còn phải về gặp bố mẹ em mà! Cũng sắp mười giờ rồi, trời ơi, anh mau đứng lên nhanh!”

“Không muốn!” Thường ngày trong quân đội Thẩm Gia Mộc bị bỏ đói đã lâu, lúc này chỉ muốn trêu chọc yêu thương cô, làm sao chịu buông tay, anh đè nặng người nâng chân lên phản đối mà đi vào.

Lâm Tiểu Kiều thực sự sốt ruột, bối rối muốn kéo chăn quấn quanh người mình, thế nhưng sức lực kinh người của người đàn ông kia, đè cô thật chặt, ngoài miệng càng không ngừng cắn cổ của cô. Cho nên khi kéo chăn đến, đương nhiên cũng quấn quanh người anh, người đàn ông nằm trên người cô cười khanh khách, trên cổ bị thổi một luồng hơi nóng, cơ thể của cô bị kích thích co rụt lại, âm thanh khàn khàn của anh ở ngay bên tai cô: “So với anh bảo bối còn đói hơn? Vậy anh trai đút cho em ăn, được không?”

“Lộn xộn cái gì?” Lâm Tiểu Kiều biết khi ở trên giường Thẩm Gia Mộc thích gọi cô là bảo bối, tối hôm qua gọi suốt một đêm, chỉ là làm gì có người chồng nào tự gọi mình là anh trai, “Anh là anh trai em bao giờ? Mau đứng dậy nhanh, nếu cứ như thế này mẹ anh lại nói em, ngày hôm qua trong hôn lễ đã nhìn em suốt, em cũng không muốn mới ngày thứ hai đã làm phiền bà.”

“Ngay cả anh em cũng làm phiền, em sợ cái gì? Hai chúng ta cùng làm phiền mẹ không phải rất tốt sao, một mình anh rất cô đơn, có vợ giúp đỡ thật là tốt! Về phần anh trai, trước kia em gọi anh là anh rể không phải rất thuận miệng sao? Bây giờ không phải anh rể, gọi là anh trai đi? Lúc là anh rể chẳng lẽ bây giờ không thể là anh trai?” Đối với tiếng gọi “Anh rể” Thẩm Gia Mộc vẫn còn ghi hận, bây giờ đúng lúc lấy ra để xả giận.

“Ghét!” Lâm Tiểu Kiều đẩy anh một cái, thấy không đẩy được, cũng kệ anh ở trên người mình lại làm một lần. Đến mười một giờ rưỡi, hai người mới mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu.

Tần Tĩnh đang sai bảo người giúp việc lấy rau cải từ trong tủ lạnh ra, mang hoa quả ra rửa để lên mâm đựng trái cây, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đi xuống. Con trai đứng bên cạnh một người phụ nữ khác, thấy bộ dạng thân thiết gắn bó của hai người trong lòng bà càng thêm chán ghét khó chịu, lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt không tự giác trở nên bén nhọn.

“Mẹ, bọn con đi đây ạ, hôm nay sẽ không về ăn cơm đâu.” Thẩm Gia Mộc ôm Lâm Tiểu Kiều trực tiếp đến chỗ cửa chính.

Anh là người ở trong bộ đội đã lâu nên đương nhiên sẽ không hiểu rõ tâm lý của phụ nữ lúc này, nhưng mà Lâm Tiểu Kiều cũng không thể hồ đồ làm theo anh được. Lén lút lấy khuỷu tay huých anh một cái, Lâm Tiểu Kiều cười cười đi tới, kính cẩn giải thích cho Tần Tĩnh: “Mẹ, hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, bây giờ có thể hơi trễ, nên con và anh ấy sẽ về trước. Buổi tối chúng con sẽ trở về sớm một chút, con đã nghe Thẩm Gia Mộc nói cơm nhà mình làm ăn rất ngon, nhất định con phải nếm thử tài nghệ của dì giúp việc mới được.”

Tần Tĩnh cười khéo léo nhìn Lâm Tiểu Kiều, bộ dạng dè dặt, càng nhìn càng thấy cô hẹp hòi, cũng không lên được mặt bàn(*). Bà vẫy vẫy tay bộ dạng như không chút để ý, nhưng lời nói nói ra lại không dễ nghe: “Biết là hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, còn ngủ đến mười một giờ mới dậy? Cũng đã lập gia đình rồi mà vẫn nghĩ mình được chăm sóc như thiên kim tiểu thư ở nhà? Thôi quên đi, hai đứa cũng đừng trở về ăn cơm, để mẹ và cha khỏi phải chờ hai đứa!”

(*) Thường dùng trong nhà giàu, ý nói là không đủ năng lực, mặt mũi, quá vô dụng để tiếp khách, để gặp người ta.

Nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Kiều dần dần nhạt xuống, cô biết vì Tần Tĩnh vừa ý với Lâm Tĩnh Hảo, cho nên không quá thích cô. Trong lòng cô có thể chấp nhận chuyện này, nhưng khi gặp mặt cũng không để lại mặt mũi cho cô, thực sự cô cảm thấy rất khó chịu. Không phải bởi vì không cam lòng, mà là cô cảm thấy oan ức, cô toàn chủ động dùng mặt nóng để dán vào mông lạnh của bà, nhưng Tần Tĩnh vẫn như vậy không nể mặt cô chút nào.

Thẩm Gia Mộc nhíu mày, đi tới cầm tay Lâm Tiểu Kiều nắm trong lòng bàn tay, sức lực hơi chặt, anh yên lặng nhìn về phía mẹ của mình. Tần Tĩnh có chút kinh ngạc, trong cái nhìn của Thẩm Gia Mộc rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao lại làm cho bà hoảng hốt đứng lên. Thẩm Gia Mộc nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô dâu nhỏ nhà mình thì đã cảm thấy đau lòng vô cùng, trong lời nói của mẹ có ý quở trách, đương nhiên anh nghe hiểu được. Anh biết mẹ có bất mãn với Lâm Tiểu Kiều, lại không nghĩ rằng vừa mới kết hôn mà bà lại ở trước mặt anh không cho Lâm Tiểu Kiều mặt mũi, xem ra, sau khi kết hôn phải lập tức đăng lên mạng mua nhà riêng mới được.

“Mẹ, ngày mai cũng không cần làm cơm cho chúng con, chúng con không về nhà ăn đâu.”

“Vậy các con ăn ở đâu?”

“Con làm cho cô ấy ăn, chúng con sẽ tự tìm chỗ, dù sao con cũng không có nhiều ngày nghỉ, để cho một mình cô ấy ăn ở nhà không phải làm phiền mẹ sao?” Thẩm Gia Mộc nói xong, không để ý tới sắc mặt khó coi của Tần Tĩnh, nắm tay cô đi ra ngoài.

Lâm Tiểu Kiều vừa lên xe đã đấm anh một cái, Thẩm Gia Mộc đang thắt dây an toàn bỗng dừng động tác lại, quay người sang ôm cô. Cô hiểu được lúc nãy anh nói những lời kia là để cô hết giận, bây giờ cũng ngoan ngoãn để anh ôm. Anh gác cằm ở đỉnh đầu cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô vài cái, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi...”

“Cũng không phải vì anh muốn cho em mặt mũi sao!” Lâm Tiểu Kiều ôm eo anh, chui vào trong ngực anh, trong vòng tay ấm áp thoải mái thở dài một tiếng: “Anh nói như vậy, mẹ anh sẽ càng ghét em hơn.”

“Chỉ cần về sau em và bà ấy không xung đột chính diện là tốt rồi, ghét thì ghét thôi, anh thích em là được rồi.” Thẩm Gia Mộc rất tự nhiên nói ra những lời này, hoàn toàn không giống như những người đàn ông khác khi đối diện với vấn đề mẹ chồng nàng dâu đều rất lưỡng lự chần chừ.

Lâm Tiểu Kiều nhẹ nhàng gật đầu, lại ngẩng đầu lên hôn vào cằm anh một phát, cười đến ngọt ngào. Vừa rồi nếu không phải Thẩm Gia Mộc thân thiết nắm chặt tay cô, rất có thể cô sẽ không có tiền đồ mà khóc lên. Cho tới bây giờ Lâm Tiểu Kiều đều là bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn, không tranh giành không phân biệt, cũng không phải trái tim của cô đã chết lặng mà có thể để bất cứ ai cũng tùy ý quát mắng cô. Bị Tần Tĩnh ôn hòa như vậy mỉa mai, trong lòng cô không dễ chịu, nhưng còn có thể nói cái gì đây? Bà là mẹ chồng của cô, về thân phận thì đã có thể một phát giết chết tất cả các cơ hội phản bác của cô, mẹ chồng giáo huấn con dâu là đạo lý hiển nhiên, cho dù không phải lỗi của mình cũng phải lắng tai mà nghe mắng.

“Thẩm Gia Mộc...”

“Hả?”

“Em đột nhiên cảm thấy em gả cho anh, ở nhà các anh có phần hơi oan ức.” Lâm Tiểu Kiều thò tay chọc chọc cánh tay của anh, bĩu môi oán giận: “Anh có cảm thấy em nói ra lời này hơi có chút bất an không?”

“Không, em nói là lời nói thật.” Đàn ông trong bộ đội chính là như vậy, vĩnh viễn là dùng sự thật để nói chuyện.

“Vậy về sau anh đối tốt với em một chút, hồi trước ở nhà, ba mẹ em đều chiều theo Lâm Tĩnh Hảo, muốn gì được nấy, em chưa bao giờ dám nói ra yêu cầu nào. Lúc đó, em đã nghĩ về sau em lập gia đình nhất định sẽ tìm người đối xử thật tốt với mình, anh có thể làm được không?”

“Có thể! Làm sao mà không thể được? Em có yêu cầu gì cứ việc nói, phục vụ trong quân đội thường không dễ lấy vợ, anh mà không cưng chiều em, trong cơn tức giận em không muốn ở cùng anh, anh sẽ hối hận muốn chết!” Thẩm Gia Mộc vươn tay giữ sau đầu cô, áp đầu cô vào trong ngực anh, mùi hoóc môn nam tính trên người anh tràn ngập trong mỗi tế bào khứu giác trên cơ thể cô. Dường như anh có hơi xúc động, lồng ngực chấn động run một cái, trút giận cũng có chút nồng nặc.

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Tiểu Kiều đẩy anh ra ngồi xuống, sửa sang lại quần áo rồi hỏi anh, “Về sau thật sự không thể về ăn cơm được?”

“Không đi!” Thẩm Gia Mộc giúp cô sửa lại khăn lụa một chút, che khuất dấu vết quá mức kịch liệt tối hôm qua, “Mấy ngày này chúng ta phải đi xem nhà ở, mua trước kiểu nhà dành cho một người, em ở trước, qua một thời gian ngắn phải tùy quân đội hoặc là tùy em đổi một căn nhà rộng hơn. Về phần mấy ngày tiếp theo, phải đến nhà của chị anh ở tạm, dù sao thì phòng trong nhà chị ấy cũng đủ rộng.”

“Không tốt lắm đâu, vừa mới kết hôn mà ngày hôm sau đã ở nhà của chị anh, hơn nữa, việc mua nhà này sao có thể một hai ngày mà đã quyết định được?”

“Em yên tâm, đối với chị anh, trong lòng ba mẹ đều có phần áy náy, chỉ cần nói là chị ấy rủ chúng ta qua đó vui chơi vài ngày, ba mẹ sẽ không nói gì.” Thẩm Gia Mộc sắp xếp đâu vào đấy, lại vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, thả lỏng cười, “Cho dù là có chuyện gì, đều có anh đây, em khiến anh thật vui vẻ sống qua ngày là được!”

Lâm Tiểu Kiều gật đầu cười rộ lên, bởi vì anh thắt dây an toàn cho cô mà cúi đầu, nhiều năm qua trong lòng cũng chưa từng trôi qua yên bình như thế này. Người đàn ông này trước mặt người ngoài không giỏi nói chuyện, phần lớn là một người đàn ông trầm lặng, cũng là người mà hai mươi tư năm qua cô được một lần duy nhất làm chủ sự lựa chọn của mình, cũng là sự lựa chọn tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.