Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 45: Chương 45: Bồ TÁT CHUYỂN NHÀ




Lão tăng thân mặc tăng y màu tro, đầu trọc sáng bóng, phiêu diêu mà đi.

Da mặt Vương Huyên và Lão Trần đều khẽ co giật, nhìn thấy cái đầu trọc lốc của lão tăng, hai người đều căng thẳng không nói gì.

“Tiểu Vương, tại cậu mà ta phải đi tinh không, cậu định báo đáp ta như thế nào?” Cuối cùng, lão Trần không cứng rắn được nữa, mở lời trước.

Vương Huyên vội vàng vỗ vỗ trên người đáp: “Lão Trần, ông bình thường đi, ngần ấy tuổi đầu rồi, đừng khiến ta nổi da gà.”

“Cậu nói xem, có phải ta ngăn cản tai họa thay cho cậu không?” Lão Trần trợn mắt nhìn y, bộ dáng như muốn đòi lời giải thích.

Về điểu này Vương Huyên quả thực đuối lý, song lúc bấy giờ y chỉ tùy tiện nói hai câu, không ngờ tới nữ phương sĩ lại thực sự tìm tới lão Trần.

“Lão Trần, không thể nói như vậy được, mấy ngày trước ta nói chuyện với Thanh Mộc rồi; chúng ta đều nhất trí cho rằng, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, ông là một trong những người đứng đầu tổ chức, nên thể hiện năng lực và trách nhiệm chân chính của mình, Thanh Mộc cũng hoàn toàn đồng ý”

Lão Trần nhìn y một bộ chính trực, còn lộ ra bộ dạng kính trọng với mình, thực muốn đánh một trận!

Cuối cùng lão Trần than thở, nhìn về nơi xa có vẻ xuất thuần, hiu quạnh, nói: “Cậu không hiểu nước hồ sâu như thế nào, không tưởng tượng được chân tướng của vũ hóa thời kỳ Tiên Tần đáng sợ thế nào đâu, lần này ta đã bỏ ra cái giá không nhỏ.”

Vương Huyên kinh ngạc, tối qua y cũng sợ hãi, lòng có cảnh giác, sinh ra cách suy nghĩ khác đối với vũ hóa, hiện tại ngữ khí của lão Trần lại như vậy, dường như sớm đã nhìn ra thứ gì đó?

Chốc lát, Vương Huyên nghĩ thông, tổ chức thám hiểm hợp tác với quốc gia, xem như một nửa là người chính phủ, tự nhiên biết rất nhiều bí mật mà người thường không thể tưởng tượng, thậm chí chân tướng của lịch sử.

Dẫu sao, làm gì có ai hiểu rõ toàn bộ bí mật hơn được quốc gia? Qua nhiều thế hệ văn hiến, những cuốn sách bí mật còn sót lại nhất định có ghi chép và lưu lại gì đó.

“Đoạn tuế nguyệt đó, vừa thăng trầm lại phong phú, đó không chỉ là lịch sử, cũng là đoạn thời gian làm trời đất cảm động, rũ bỏ những áng thơ rực rỡ trăng sao.” Lão Trần giọng nói trầm trọng, thở dài một cái lộ ra vẻ đìu hiu, cảm thấy hơi bất lực.

“Nữ phương sĩ xuất hiện, là một điềm báo không lành, nàng quay về, ý nghĩa là-------thôi, không thể nói.” Lão Trần day day huyệt thái dương, lộ ra bộ dáng rất mệt mỏi, nói: “Cậu còn trẻ, không biết việc này nghiêm trọng thế nào đâu.”

Vương Huyên nhìn thấy tâm trạng của lão Trần trầm xuống, có chút không thích ứng, ngày thường lão Trần bình thản mà ung dung, hiện tại hoàn toàn không giống, tâm lực tiều tụy.

“Không nên xem thường chuyện này, không xử lý tốt sẽ xảy ra vấn đề đó, cho nên, ta mang nàng đi tinh không, đi hỏi thăm một số nơi, hy vọng có thể giải quyết vấn đề; đáng tiếc, ta thất bại rồi, không thể chịu nổi mà bị nàng chỉ dẫn quay về.”

Nói đến đây, lão Trần có chút thương cảm, vỗ vỗ bả vai Vương Huyên, giải thích: “Tiểu Vương, tương lại thuộc về đám người trẻ các cậu, qua đoạn thời gian nữa nếu như------ta không còn, các cậu nhất định phải cố gắng, hiểu rõ ràng một số bí mật của Cựu Thuật, tìm được con đường chính xác đã biến mất trong dòng sông lịch sử, có lẽ cũng được gọi là đường tắt!”

Vương Huyên nổi da gà, lão Trần sắp chết sao, mệnh không còn lâu?!

“Đời người a, chính là thăng trầm như vậy, ai cũng không biết cuối cùng bản thân sẽ kết thúc như thế nào!” Lão Trần cảm khái, nhìn về nơi xa, trong ánh nắng ban mai cả người ông ta có một tầng hào quang màu vàng nhạt.

Trước đó Vương Huyên không chú ý, hiện tại mới phát hiện lão Trần rất hốc hác, song thân hình thẳng như tháp bút, có một cỗ khí chất khó nói nên lời.

“Sư phụ, người không cần gắng gượng quá mức, không đạt được tiên pháp vũ hóa của nữ phương sĩ thì thôi, thực lực Vương Huyên đột nhiên tăng mạnh có thể-----”

Thanh Mộc mới tới, vẫn đứng ngoài cửa, nghe được lão Trần cảm khái, cho nên còn cách một bức tường viện vẫn khuyên giải lão Trần, không cần khăng khăng cố chấp, đoạn rảo bước đi tới.

Đương nhìn thấy Vương Huyên, gã lập tức bịt miệng lại, đồng thời hối hận không thể lập tức biến mất, không dám nhìn thẳng lão Trần.

Mẹ kiếp, hóa ra lão Trần thực giữ lại chiêu bài! Vương Huyên cả người chết lặng. Không thốt nên lời, tại trong mắt y, hào quang màu vàng nhạt trên người lão Trần chớp mắt mất sạch, cái gì mà thân hình thẳng như tháp bút, chính khí đều hoàn toàn biến mất.

Thực ra, vốn dĩ Vương Huyên không bị lừa, vả lại cũng không tin tưởng, lúc này tận mắt nhìn thấy, đến lượt y muốn đánh lão Trần.

“Lão Trần, ông được đấy.” Vương Huyên than thở.

Lão Trần một điểm cũng không ngại ngùng; cái được cho là thương cảm, hiu quạnh trong nháy mắt biến mất, khôi phục vẻ bình thản và ung dung, đoạn lắc đầu cảm khái nói: “Đây chính là đời người thăng trầm, mỗi một lúc quỹ tích đều thay đổi.”

Ông ta nhìn tên đệ tử hỏi: “Thanh Mộc, lớn thế này rồi, sao cứ hấp ta hấp tấp, để tiểu Vương phải chê cười rồi?”

Thanh Mộc có thể nói được gì nữa, sau khi lão Trần quay về, hai người nói rõ kế hoạch của mình mới biết được lão Trần định làm gì.

Vương Huyên liếc nhìn lão Trần, thấy ông ta tiều tụy, song không hề đồng tình, lão đồng sự là người tàn nhẫn, vì đạt được tiên pháp của nữ phương sĩ, gắng gượng nhiều ngày như vậy, đến chết cũng không tìm người thay ca, thực là liều!

Y lại gần, khẽ giọng hỏi: “Thực có tiên pháp vũ hóa sao?”

Thanh Mộc không nhìn tiếp được nữa: “Được rồi tiểu Vương, làm người phải phúc hậu, cậu cũng đừng kích thích lão Trần nữa.”

Vương Huyên lườm gã nói: “Thanh Mộc, nếu ta là anh, sẽ lập tức quay đầu mà đi, tiếp đó có khi anh thay sư phụ mình đó, ta thấy sắp rồi đấy.”

“ Cậu câm miệng!” Thanh Mộc lông tác dựng đứng, lui sau vài bước. Sau đó, gã khiếp đảm, cảm giác cả người đều không ổn, tinh thần cảm nhận được một loại áp lực, mồ hôi lạnh túa ra.

Cùng lúc đó, lão Trần thở dài, lòng cảm giác được: “Ta thấy hình như vị thiên tiên đó rời đi rồi, không tản phát ra tinh thần uy áp nữa.”

Không thể không nói, lão Trần thực rất mạnh, ban ngày cũng có thể cảm nhận được nữ phương sĩ rời đi hay không.

Song ông ta sợ hãi nhảy lui một bước, không kìm được nhìn Vương Huyên, tiểu tử này vừa mở miệng nói xong liền linh nghiệm rồi? Dường như y thực có cách nói chuyện với nữ phương sĩ!

“Thực----đến lượt ta?!” Thanh Mộc muốn khóc, đen đủi bị một tên miệng thối nói trúng rồi, vả lại mấy ngày trước đã nói rồi.

Vương Huyên cũng trở nên trịnh trọng, nữ phương sĩ không cần tiến vào mộng cảnh sao, ban ngày cũng có loại thủ đoạn này? Thực khiến người khó chịu mà.

Lúc này vẻ mặt Lão Trần khá phức tạp, có giải thoát, cũng có tiếc nuối, trước là trút được trọng trách, sau là than thở; ông ta kiên trì đến nay, bị hành hạ quá sức, vẫn như cũ trắng tay.

Vương Huyên mở miệng: “Lão Thanh, anh mau đi Đại Hưng An Lĩnh, đừng học lão Trần giày vò lung tung; ta thấy tốt nhất anh nên rủ theo Kim Xuyên, Tiền Lỗi, thêm người thêm sức, có việc cũng dễ san sẻ cho nhau.”

Thanh Mộc trợn mắt nhìn y, muốn nói, Kim Xuyên chỉ tiệt hồ cậu một lần mà thôi, Tiền Lỗi hình như chỉ xin cậu mấy viên đá?

Có điều trong lòng của y cũng đồng ý, phải tìm người chia sẻ, cùng nhau đi Đại Hưng An Lĩnh, nếu không bản thân một người hơn phẩn nửa sẽ không chịu nổi.

Lão Trần mở miệng: “Mấy ngày này, ta kính cẩn thành kính nói chuyện với vị thiên tiên tử đó, vì vậy cả đêm không ngủ, ta thấy nàng thấu tình đạt lý, Thanh Mộc cậu đi đi.”

Thanh Mộc còn có thể nói gì nữa, không thể lúc nào cũng dựa vào sư phụ, lão già này đau khổ vô ích, lúc này còn thếp vàng lên mặt, cuối cùng khiến đồ đệ tiếp nhận “di sản”.

Trong viện chỉ còn lại lão Trần và Vương Huyên, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cũng lão Trần cười trước.

“Tiểu Vương, nói đi, bí mật trên người cậu không ít, đến nữ phương sĩ cũng nhìn cậu với ánh mắt khác, chẳng qua nàng luôn muốn rời đi, quay về lòng đất.” Lão Trần khôi phục vẻ bình thản và ung dung khi trước, tuy giọng nói xem như hòa nhã, song lại tản phát ra một cỗ áp lực vô hình.

Vương Huyên không nói gì, yên tĩnh không tiếng động. . Ngôn Tình Hay

“Đừng phủ nhận, lúc cậu vừa tốt nghiệp mạnh bao nhiêu, ta rất rõ; mà đêm hôm đó cậu lại dễ dàng đánh bại hai tên sát thủ luyện Thiết Xa Chưởng, đúng hôm từ Đại Hưng An Lĩnh quay về, lúc đó ta biết được, trên người cậu có bao phủ một tầng sương mù.” Lão Trần mở miệng, giọng nói đều đều không có bất cứ xao động nào.

Ông ta tiếp tục: “Thực lực của cậu tăng lên rất nhanh, lần này còn đánh bại Tôn Thừa Khôn, dọa Thanh Mộc một trận, đừng nhìn hắn không nói gì, nhưng đối với loại tốc độ trưởng thành nhanh như cậu, lại không biết nguyên nhân, hắn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cứ tiếp tục như vậy, đến mí mắt ta cũng không yên được.”

Hiển nhiên, hiện tại lão Trần vẫn xem như vững vàng, nói rõ thực lực của ông ta cực kỳ cao thâm, là một cao thủ siêu cấp hiếm thấy.

Vương Huyên than thở, y biết loại tình cảnh này sớm muộn sẽ xuất hiện, bởi vì thực lực của bản thân tăng lên quá nhanh, chỉ cần người bên cạnh có lòng để ý, hoặc sớm hoặc muộn chắc chắn sẽ phát giác vấn đề.

Lão Trần rõ ràng muốn moi được thứ gì đó từ trên người y!

“Lão Trần, nếu như ta nói cho ông, ta thực không có tiên pháp vũ hóa, ông tin không?” Vương Huyên sắc mặt nghiêm túc hỏi.

“Vậy lớp sương mù dày đặc trên người cậu là gì?” Lão Trần hỏi.

“Có bí mật nhưng nó không phổ quát, nói ra người khác cũng không làm được, có thể gây nên phiền phức cực lớn.” Vương Huyên cảm thán, y cũng rất bình tĩnh, không sợ hãi chút nào.

Lão Trần lắc đầu, vỗ vỗ bả vai y đáp: “Cậu đừng nghĩ nhiều, ta không ép cậu, nhưng cậu suy nghĩ thật kỹ xem có muốn nói ra hay không; hiện tại không cần vội trả lời, ngày mai ta với cậu đi câu cá, đến lúc đó lại nói.”

Sau đó, ông ta lại mở miệng cảnh cáo: “Cậu cũng đừng quấy rối, tốt nhất đừng nghĩ ngợi lung tung, nữ phương sĩ lần này chắc chắn sẽ quay về lòng đất, không xuất hiện nữa đâu, dẫu sao cơ thể của nàng ở dưới đó.”

Vương Huyên không hề để ý, mà lại cười nói: “Lão Trần, ông lại nghĩ nhiều, tối nay ngủ thật ngon vào, dẫu sao chịu khổ bao nhiêu ngày rồi.”

Lúc này, mí mắt lão Trần giần giật, sao lại sinh ra dự cảm không lành? Lập tức nhanh chóng gọi điện cho Thanh Mộc, hỏi gã đến đâu rồi? Phải chăng đang ở gần.

Vương Huyên hỏi: “Ông nghĩ nhiều rồi, ta là người như thế sao? Nữ phương sĩ đã đi rồi, chẳng lẽ ta còn có thể kêu nàng quay lại sao, ta cũng sợ nàng giày vò mình lắm.”

Lão Trần gật đầu, đúng là có chuyện đó, bản thân cũng cảm thấy Vương Huyên không thể điều khiển nữ phương sĩ.

Tiếp đó, Vương Huyên hỏi lão Trần về chùa Phổ Pháp.

“Lão Trần, ông biết trong lịch sử ngôi chùa này từng xảy ra chuyện gì lớn không, sao ta thấy, nơi này tuy thần thánh trang nghiêm, nhưng lại hơi thiếu phật khí?”

Lão Trần lắc đầu, ngáp dài một cái, nói mình không biết, ông ta muốn đi ngủ bù, hiện tại cuối cùng có thể thanh tĩnh rồi.

Lát sau, Vương Huyên thỉnh giáo một vị cao tăng trong chùa, hỏi thăm lịch sử ngôi chùa, có truyền thuyết gì không, hay từng phát sinh chuyện gì lớn không.

Lão tăng nói rất nhiều, nhắc đến những chuyện gần như là truyền thuyết thần thoại, chùa Phổ Pháp ngày trước có thánh tăng đạo quả cao thâm, cuối cùng thành tựu quả vị bồ tát!

Vương Huyên chú ý sàng lọc, nhặt những tin tức có giá trị, cuối cùng nghe được một sự kiện lịch sử khiến tâm thần chấn động.

Ba trăm năm trước, khu vực chùa Phổ Pháp phát sinh một trận động đất, chùa cổ, phật tháp đều sụp đổ.

“Nói như vậy, cái gọi là chùa cổ ngàn năm, tuy truyền thừa lâu đời, nhưng những kiến trúc này thực sự mới chỉ ba trăm năm sao?”

Lão tăng than thở, ủ rũ lắc lắc đầu đáp: “Thực ra những kiến trúc này chỉ có niên đại mấy chục năm mà thôi.”

“Cái gì?” Vương Huyên kinh ngạc.

“Mấy chúc năm trước, người bên Tân Tinh đã đào móc các dấu vết dưới lòng đất Cựu Thổ, cũng để ý tới chùa cổ, đạo quán; có ông già tin vào phật, đạo trong đám tài phiệt, nguyện ý bỏ ra cái giá cực lớn, ‘mời đi’ toàn bộ chùa viện, đạo quán.”

Vương Huyên nghe đến đây, tức khắc bừng tỉnh, rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.