Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 28: Chương 28: Câu Cá




Đại Hưng An Lĩnh, trong cánh rừng cây cối um tùm, ráng hồng bao phủ, rừng núi biến dạng; khiến người ta thấy không gian vặn vẹo, mơ hồ, cảm giác bị rối loạn.

“Lực lượng siêu nhiên!” Thanh Mộc nhỏ giọng hô, hơn nữa y xác định cỗ lực lượng siêu phàm này đang khôi phục rất nhanh.

Những năm này, tổ chức thám hiểm gặp phải hiện tượng lạ không chỉ lần một lần hai, học được rất nhiều kinh nghiệm.

Thanh Mộc ra lệnh cho tất cả mọi người đều không nên hành động, yên lặng theo dõi.

“Gào......”

Trong màn sương mù, có mãnh thú gầm thét, chấn không gian yên tĩnh trong núi ầm ầm, lá cây tung bay, vang vọng khắp nơi, nghe như tiếng sấm rền. Tuy cách rất xa, hơn nữa còn bị ngăn cách bởi bình chướng, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác như bản thân đang ở cạnh đấy.

Vương Huyên ngạc nhiên, trong cánh rừng nguyên sơ này chôn cất di thể tiên nhân, phải chăng còn có dị thú? Đã thời đại nào rồi, nếu như có sinh vật trong thần thoại, hay những con thú đáng sợ trong truyền thuyết cổ đại, nhẽ ra đã bị phát hiện mới đúng.

Ráng hồng tản đi, cảnh vật vặn vẹo mơ hồ khôi phục lại bình thường, ở một nơi rất xa, vậy mà thực xuất hiện một sinh vật thân thể to lớn, bị rừng rậm che lấp, hai mắt sâu lạnh, nhìn về bên này, sau đó quay người biến mất.

“Hắc Hổ!” Phong Tranh kêu lên.

“Làm gì?!” Hắc Hổ bên cạnh gã quay đầu hỏi.

Phong Tranh lắc đầu: “Ta không gọi ngươi, ta nói quái thú vừa nãy kia, một con Hắc Hổ cao năm sáu mét, đôi mắt quá đáng sợ, lệ khí xung thiên!”

Không chỉ gã, Vương Huyên, Thanh Mộc cũng nhìn thấy, trong lòng hoài nghi đó có phải là một con Hắc Hổ, thân hình to lớn, da lông đen kịt với đường vằn nhàn nhạt.

Phút chốc, mấy người đều liên tưởng đến rất nhiều thứ, phụ cận mộ tiên nhân tràn ngập hào quang, sương mù bốc lên, sau đó lại xuất hiện một đầu Hắc Hổ trong truyền thuyết cổ đại, chuyện này quả thực có chút quỷ dị.

“Trước đó ta không tin tưởng những thứ như này đâu, nhưng sau khi tham gia đội thám hiểm, ta cảm thấy sớm muộn sẽ cũng phải chấp nhận thần thoại, hôm nay lại thấy loại quái vật này.” Phong Tranh nói khẽ, hiển nhiên trong lòng chấn động không thôi.

Nếu như ở nơi khác thì cũng thôi đi, nhưng nơi này có đại mộ tiên nhân, hơn nữa trời quang mây tạnh, cảnh tượng dị thường.

Vương Huyên nhìn về đằng trước nói: “Nơi đây là Đại Hưng An Lĩnh, trước kia từng có dấu vết của hổ đông bắc, con vừa nãy biết đâu là biến dị của hổ đông bắc.”

Con quái vật đó động tác rất nhanh, lúc này đã không còn bóng dáng đâu cả.

Thanh Mộc căn dặn: “Cho dù là sinh vật thần thoại, hay là hổ đông bắc biến dị, trông bộ dạng đều không dễ chơi, đôi mắt đấy hơi bất thường, lát nữa mọi người chú ý cẩn thận.”

Sau khi bình tĩnh lại y cũng không quá lo lắng, chỉ cần là sinh vật sống, dùng vũ khí trên phi thuyền tuyệt đối có thể giết chết nó. Dù tin tức chính xác, phía trước quả thực là tiên mộ, thế cũng không đáng lo ngại. Đến bản thân tiên nhân còn chết đi, mai táng ở đây, sinh vật khác thì thế nào, có thể lợi hại hơn Liệt Tiên sao?

Phong Tranh nhỏ giọng càu nhàu: “Hay là Hắc Hổ do tiên nhân lúc còn sống nuôi dưỡng, mấy nghìn năm qua đi, sống đến tận bây giờ không chết, các ngươi xem, lúc nãy nó có thể nuốt mây nôn sương, không gian trở nên mơ hồ, còn lợi hơn tiên nhân thời bấy giờ?”

“Câm miệng!” Thanh Mộc tát cho gã một cái, cảnh cáo, hôm nay các đội tề tụ, nếu thực sự xuất hiện sinh vật trong thần thoại cũng sẽ bị nổ thành đống bùn nhão.

“Người tổ chức hôi huyết lẽ nào đào sai nơi? Có người từ trong lưng chừng núi đi ra!” Lão Mục nhìn chăm chú màn hình, theo dõi hành tung của kẻ địch.

Người của tổ chức hôi huyết tới trước, dùng người máy cao mấy mét đào xuyên lưng núi, hiện tại tất cả đang ở dưới mặt đất. Bọn họ nghe thấy tiếng hổ gầm, có một bộ phận đi ra. Cuối cùng, khởi động một số người máy, chạy hướng khe sâu, người tổ chức hôi huyết cho rằng khả năng quật sai phương hướng, nên chạy về nơi mà Hắc Hổ biến mất.

“Có trò hay rồi, xem đám người này đụng độ sinh vật thần thoại sẽ xảy ra chuyện gì nào.” Phong Tranh hứng thú.

Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ chơi tổ chức hôi huyết, gã có chút nóng lòng.

“Gào!”

Khu rừng núi tiếp giáp với khe sâu truyền ra tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, kèm theo đó là ráng hồng, trông như có lực lượng siêu tự nhiên đang rung động.

Đùng đùng! Một đống người máy phát ra tia lửa, xuất hiện trục trặc, nhao nhao ngã xuống mặt đất.

Đầu Hắc Hổ nọ lóe lên trên bức bình chướng biến mất trong rừng núi, là nó làm sao?

Trong lòng Thanh Mộc nhảy một cái, Hắc Hổ bỏ đi, kèm theo ráng hồng, có lực lượng siêu tự nhiên rung động, dẫn đến một đống người máy xuất hiện vấn đề.

“Lão Mục, lùi xa chút!” Thanh Mộc nhắc nhở, loại lực lượng này có thể ảnh hưởng đến người máy, tự nhiên cũng có thể tác động đến phi thuyền.

Bây giờ cõi lòng y cũng có chút hồi hộp, thiệt là sinh vật thần thoại sao? Xem ra không dễ đối phó rồi.

Lão Mục vẫn nhìn chằm chằm vào số liệu phân tích trên màn hình camera giám sát, nói: “Yên tâm, chúng ta cách đủ xa rồi, phi thuyền khác sẽ giám sát năng lượng bất thường, nguyên nhân chủ yếu là ráng hồng, ảnh hưởng đến người máy còn lớn hơn đầu Hắc Hổ.”

Thanh Mộc nói: “Nói như vậy, cốt yếu là do lực lượng siêu nhiên từ trong mộ tiên nhân khuếch trương gây ra?”

Lúc này, toàn bộ người tổ chức hôi huyết từ lưng núi đi ra, có người khởi động phi thuyền loại nhỏ, đuổi theo con Hắc Hổ, hòng giết nó. Ngoài ra còn có một nhóm người máy cao cấp, có thể chống được xung kích mạch điện, tiến vào trong khu vực ráng hồng, không bị lực lượng siêu nhiên ảnh hưởng.

Thanh Mộc nói: “Tổ chức hôi huyết lần này xuất huyết rồi, mang theo một đội tinh nhuệ, đám đó là người máy cao cấp đấy, nghe nói chúng có thể giảm thiểu ảnh hưởng của vật chất siêu tự nhiên đối với bản thân.”

Vương Huyên cõi lòng dậy sóng, thứ này là người máy mà bên Tân Tinh mới nghiên cứu ra sao?

Thanh Mộc giải thích: “Sau khi phía Tân Tinh thu hoạch thành công nguyên tố lực lượng siêu nhiên, bọn họ bắt đầu tiến hành cải tạo người máy, kết quả rất khả quan.”

“Gào.....” Trong rừng núi lại truyền ra tiếng hổ gầm.

Một người máy tay cầm đao hợp kim dài mấy mét, mạnh mẽ chém ngang, giống một tia sét trắng xóa xoẹt ngang bầu trời, phù một tiếng, rơi xuống thân con mãnh thú. Hắc Hổ dù rằng động tác nhanh nhạy, vẫn không thể tránh thoát hoàn toàn, miệng vết thương trên lưng máu chảy máu đầm đìa, nhìn thấy cả xương.

Vương Huyên kinh sợ, thân thể sinh vật thần thoại chỉ là máu thịt bình thường, xem ra không chống đỡ được người máy cao cấp.

Bành!

Một khẩu pháo năng lượng bắn ra trụ sáng, cơ thể Hắc Hổ cao gần sáu mét bị xuyên thủng một lỗ, phát ra tiếng gào đau đớn, thân hình lung lay, phù một tiếng ngã trên đất.

Một cỗ người máy đi tới, dùng đao hợp kim chém liên tiếp mấy nhát, chặt xuống đầu hổ, máu tươi phun tung tóe, nhiễm đỏ cả một vùng núi.

“Chết rồi, một sinh vật thần thoại cứ chết như vậy sao?” Phong Tranh không cam lòng, không dám tin tưởng.

Trong phi thuyền Hắc Hổ nhẹ giọng: “Thực không may!”

Vương Huyên cũng hơi xuất thần, rốt cuộc là sinh vật thần thoại hay chỉ là hổ đông bắc biến dị? Bản thân luôn cảm thấy nó không mạnh như tưởng tượng, bị đồ sát quá nhanh.

Người tổ chức hôi huyết tiếp tục đi về đằng trước, thẳng tiến vào trong khe núi sâu âm u, kết quả ráng hồng cuồn cuộn, sương mù bao chùm, cả khu rừng càng ngày càng quỷ dị.

Oanh!

Phi thuyền loại nhỏ khai hỏa, súng năng lượng tức khắc bùng nổ, trong khe núi phát sinh đại địa chấn, mặt đất nứt ra, nham thạch sụp đổ, bị bắn phá không còn hình dạng gì cả. Đột nhiên, có ánh sáng chói mắt phun ra, cỗ phi thuyền nhỏ kia gặp phải xung kích nghiêm trọng, rung động kịch liệt, bay xa khu vực này.

Người máy lưng đeo đao hợp kim, tay cầm vũ khí năng lượng cao, đều xuất hiện biến cố, bắt đầu đứng im, tia lửa bắn tung tóe.

“Trong sơn cốc có lực lượng siêu nhiên mãnh liệt phát xạ!” Lão Mục mở miệng, thần sắc ngưng trọng, bọn họ cũng không thể dễ dàng đi tới, nếu không chắc chắn sẽ gặp phải xung kích.

Trong khe sâu mờ ảo, xuấy hiện không ít sinh vật to lớn, đó là một đám bạo viên lớp lông toàn thân dầy đen nhánh, cao tận ba bốn mét, từ trong sương mù xông ra.

Người đằng trước của tổ chức hôi huyết dùng người máy mở đường, mà đằng sau một số người mặc áo giáp phòng hộ, đột nhiên gặp tình cảnh này, quả quyết rút lui. Nơi xa, có phi thuyền nhanh chóng bay tới, tiếp ứng bọn họ.

Những trụ sáng năng lượng mãnh liệt bắn ra, hơn mười con bạo viên to lớn bị bắn thành bột mịn.

“Trường hợp này hơi lạ nha.” Lão Mục chau mày.

Những sinh vật hư hư thực thực có lực lượng siêu tự nhiên, đứng trước vũ khí hiện đại cũng không làm nên trò trống gì, đều bị đánh nát nhừ, người tổ chức hôi huyết vào như chốn không người.

Có thể địch được người máy, uy hiếp được phi thuyền, là vầng hào quang xông ra từ trong khe núi sâu, hiềm một nỗi loại lực lượng siêu tự nhiên này không thể kéo dài, đến giờ đã sắp tiêu tán hết.

Đám người hôi huyết lấy vũ khí năng lượng cao mở đường, không ngừng tiến về phía trước, hơn nữa còn có cơ giáp cao cấp xuất hiện, nếu như chỉ mặc áo giáp bảo hộ, ở trong khe núi rất nguy hiểm.

“Phượng hoàng vặt lông cũng như gà, tiên nhân đã chết cũng chỉ như vậy mà thôi.” Thanh Mộc cảm khái. Đột nhiên, thân thể hắn chấn động, sắc mặt trở nên nghiêm túc, có tin tức mật, cấp cao tổ chức thám hiểm thông báo.

“Thanh Mộc, vị trí ẩn nấp của phi thuyền các cậu không tệ, khả năng tự vệ cũng rất mạnh, hiện tại chú ý, thực hiện cấp cao nhất phòng vệ và ẩn nấp đi.” Đó là âm thanh của một ông già.

Vương Huyên tới gần Thanh Mộc, thính giác của y cực kỳ nhạy bén, hơn nữa Thanh Mộc cũng không có tránh khỏi nhóm người, cho nên mơ hồ vẫn nghe được.

Thanh âm chậm rì rì, nghe có chút quen quen? Y lập tức nghĩ đến lão đồng sự, ngày đầu đi làm có nghe được ông ấy nói chuyện điện thoại với bạn nửa tiếng đồng hồ, hẹn nhau cuối tuần đi câu cá.

Giọng nói hai người quả thực rất giống, người nói chuyện với Thanh Mộc không dùng máy thay đổi giọng nói sao? Xem ra hai bên khá quen thuộc, còn rất tín nhiệm nhau.

“Ý gì?” Thanh Mộc hỏi.

“Một đội khác của tổ chức hôi huyết đang tới, chuẩn bị vây giết các cậu; ừm, có chiến thuyền hạng trung, sắp đến Đại Hưng An Lĩnh rồi.” Lão già không nhanh không chậm, rì rì thông báo tình hình.

“Ta......” Thanh Mộc muốn chửi đổng, bọn họ bị chặn đường rút lui, tổ chức hôi huyết muốn vây giết lại bọn họ?

Vương Huyên cũng nghe được, loại thanh âm cứ từ từ không vội này, y cũng muốn lôi lão già ra đánh một trận, đây là bị phản vây sát?

“Lần này cậu đi điều tra tổ chức hôi huyết, đánh rắn động cỏ, bọn chúng cố ý tiết lộ tin tức, đợi các cậu điều động người chạy tới, sau đó chuẩn bị hỏa lực từ trên cao, tiễn đưa các cậu xuống suối vàng.”

Thân thể Thanh Mộc lập tức lạnh toát, nếu như đối phương xuất động chiến thuyền cỡ trung, vậy không phải trò đùa rồi, bọn họ quá nửa sẽ chết tại đây.

“Cựu Thổ thành cái sàng rồi sao, bất cứ vũ khí gì của bọn chúng cũng dám mang đến?!” Thanh Mộc nổi giận.

Vương Huyên cũng ngồi không yên, loại tin tức này giống như ngũ lôi oanh đỉnh, bọn họ sắp bị phản sát, mục đích của người ta là dẫn dụ tổ chức thám hiểm. Lúc này, dù luyện thành tầng thứ ba Kim Thân thuật cũng không được tích sự gì, gánh nặng đường xa, hoặc giả luyện thành tầng thứ mười còn có chút mảy may hi vọng bảo vệ tính mạng.

Lão già tiếp tục: “Đừng vội, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch, các cậu khởi động phòng ngự và ẩn nấp cấp cao nhất là được, các ban ngành đã hành động rồi, chuẩn bị ra tay.”

“Chuyện gì xảy ra, ông nói rõ đi!” Thanh Mộc cảm thấy từ đầu tới chân đều như đang ở trong mộng vậy.

Lão già đáp: “Lần này chúng ta đã thống nhất sẽ hợp tác cùng các ban ngành, tấn công tổ chức hôi huyết, còn phải lấy được bí mật trong Đại Hưng An Lĩnh để nghiên cứu thí nghiệm tiên nhân.”

Oanh!

Lúc này, trên bầu trời rất xa bên ngoài Đại Hưng An Lĩnh, phát ra ánh sáng chói mắt, một vụ nổ cực kỳ mãnh liệt, có phi thuyền bị bắn trúng.

Oanh! Oanh!

Dưới những trụ sáng súng năng lượng mãnh liệt và dày đặc, toàn bộ phi thuyền, chiến thuyền của tổ chức hôi huyết bị nổ tung, chớp mắt tan vỡ không còn mảnh nào.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thanh Mộc không vui.

Lão già ôn hòa giải thích: “Bên Tân Tinh có tổ chức nghiên cứu, đào được thứ gì đó trong Đại Hưng An Lĩnh, những năm này vẫn âm thầm làm thí nghiệm tại đây, nhưng không báo cáo với Cựu Thổ, các ban ngành muốn tìm bọn hắn “đàm phán”; bèn tìm người đưa tin tức lộ ra ngoài cho tổ chức hôi huyết, khiến bọn chúng đi trước, thăm dò tình huống cụ thể thí nghiệm dưới mặt đất; thuận tiện cũng muốn dạy cho tổ chức hôi huyết một bài học, để bọn chúng biết ở Cựu Thổ cần tuân thủ quy tắc. Đương nhiên, tổ chức hôi huyết rất thận trọng, chỉ phái ra một đội nhân mã nhỏ mà thôi, cho nên ủy khuất các cậu, vì câu cá, chỉ có thể mượn các cậu hấp dẫn tổ chức hôi huyết.”

“Khốn kiếp!” Thanh Mộc chửi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.