Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 39: Chương 39: Đại Chiến Núi Đen




Mây đen dày đặc, bầu trời chớp nhoáng kèm theo đó là tiếng sấm sét đì đùng, mưa như trút nước táp xuống mãnh liệt, rơi xuống mặt người thường cũng đau đớn.

Vương Huyên động tác mạnh mẽ, nhảy lên xông vào trong rừng, biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi tiếng sét giáng xuống, trời đất quay về cảnh tối tăm mờ mịt, tuy khoảng cách rất xa, song Vương Huyên vẫn thấy trên mình con sói đen có một người đàn ông.

Núi đen hoang vu không bóng người, cổ thụ um tùm, còn có hung thú màu đen mang theo lệ khí, khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương. Người thường nếu như thấy cảnh này, lòng tất sinh sợ hãi, như thâm sơn cùng cốc gặp phải thi khí vậy.

Hơn mười năm nay, những nhà ở cạnh núi đen đã chuyển đi hết, có thể nói dấu vết con người ngày càng nhỏ, mà hôm nay, lại có sinh vật hiếm thấy chở người lao tới gần.

Vương Huyên lặng lẽ di chuyển nhanh chóng trong rừng, đường đi khúc khủy, không ngừng thay đổi phương hướng, y thấy nguy hiểm dị thường đang tới gần.

“Gào!”

Chợt, trong rừng núi vang lên tiếng nổ tựa như sấm sét, một cái bóng to lớn nhảy lên, đâm gãy cây cối, nhào tới Vương Huyên.

Vương Huyên nhảy xa sáu bảy mét, tránh khỏi nhát vồ hung mãnh, mặt đất phía sau rung động kịch liệt, tiếng cành cây đứt gãy truyền tới, tiếng thú rống đinh tai nhức gần trong gang tấc.

Một tia sét xoẹt qua, chiếu sáng một khoảnh rừng tối tăm, lộ ra hình dáng con thú, thân dài độ năm mét, cao chừng hai mét, bộ lông trên thân đen ngòm, miệng há to bằng chậu máu, răng nanh sắc bén như chủy thủ, sin sít trắng như tuyết.

Lúc di chuyển thân hình mặt đất đều rung động, một móng vuốt bạt ngang phía trước, không trúng Vương Huyên, khiến mấy cây thô to bằng bát nước kêu răng rắc, đổ xuống mặt đất.

Vương Huyên tránh thoát một kích, nhanh chóng tới cạnh nó, giơ tay đập xuống, bành một tiếng, hung thú to lớn mạnh mẽ như vậy cũng lảo đảo, chấn động kịch liệt, sau đó tiếng gào rú càng thêm phẫn nộ, vang hơn tiếng sấm trên trời, khiến hai tai y kêu lên vù vù.

Đồng thời người cưỡi trên thân sói đen nhảy xuống, nhanh như thiểm điện, lăng không đá ra một cước, đạp thẳng hướng trái tim của Vương Huyên, động tác cực kỳ lăng lệ, hung mãnh.

Vương Huyên phản ứng thần tốc, không chỉ tránh thoát miệng lớn như chậu máu của con sói đen lao tới, còn lui sau tránh thoát một cước nặng nề có lực.

Răng rắc!

Người kia sau khi lăng không đá ra một cước, thế đá không dừng lại trúng một cây đại thụ, khiến cây bật gốc, hắn mượn thế trong không trung xoay người lại quét ngang hướng Vương Huyên.

Đồng thời, con sói đen cũng mang theo lệ khí kinh người vồ tới, thân hình to lớn rung động núi rừng, đụng gãy vô số cành cây.

Vương Huyên hai mắt lạnh lùng, y bị một người một thú hợp kích, tránh không thể tránh, trực tiếp đằng không nhảy lên, một chân đá vào đầu hung thú, đồng thời hai bàn tay chém ngang, nghênh đón bàn chân quét tới.

“Gào!”

Sinh vật khổng lồ dài năm mét tuy rất hung bạo, nhưng hành động ở trong rừng núi rậm rạp ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, bị mấy cây cổ thụ thô to như thùng nước ngăn cản, khó mà xê dịch, há miệng to như chậu máu song không cắn trúng bàn chân Vương Huyên, ngược lại bị một cước đá vào mũi, tức thì gào lên đau đớn.

Mũi của con thú là nơi yếu nhất, ngay lập tức nứt ra, máy chảy như tuôn, đầu lâu to lớn cũng choáng váng, loạng choạng lui ra sau, những cây nhỏ bị giẫm đạp gãy đổ, bụi cây tan nát.

Đương nhiên, việc này có liên quan tới cú đá mạnh mẽ của Vương Huyên, đổi thành người thường, chỉ sợ đá vào nơi yếu nhất là đầu mũi nó cũng chẳng có cảm giác gì.

Cùng một thời gian, bàn tay Vương Huyên đập vào bàn chân kẻ kia, phát ra âm thanh trầm đục, giống như một đạo sấm rền chấn động cả cánh rừng.

Vương Huyên cảm giác bàn tay phải hơi tê cứng, nhưng không sinh ra suy nghĩ tránh né, tay trái đồng thời ép xuống, đập vào cẳng chân hắn.

Người đó động tác rất nhanh, người ở trên không song linh hoạt như viên hầu, hai tay túm vào chạc cây mượn lực, thành công thu chân tránh khỏi chỗ yếu hại mặt xương ống đồng, đổi thành bàn chân phát lực, mãnh liệt đạp một cái lui lại.

Bành một tiếng, lại một tiếng trầm đục, Vương Huyên mượn lực lăng không bay xa mấy mét, giẫm đạp rất nhiều bụi cây nhỏ, tới nham thạch cũng bị y đạp nát.

Rõ ràng, va chạm giữa hai người rất đáng sợ, Vương Huyên gặp phải lực lượng khủng bố xung kích, dưới loại lực lượng này, nhiều cao thủ thải khí và nội dưỡng thành công cũng phải ho ra máu, dẫu bàn tay không bị đá nát thì ít nhất cũng gãy xương.

Vương Huyên vẫy vẫy hai tay, cảm giác tê cứng, khá đau, song hổ khẩu không bị nứt toạc, xương cánh tay cũng không gãy.

Lúc này tầng thứ tư Kim Thân thuật lộ ra tác dụng, một cây chủy thủ cũng chưa hẳn rạch phá được lớp da của y, lực phòng ngự phi thường kinh người.

Chẳng qua, điều này càng tiến thêm một bước chứng minh kẻ trước mặt rất mạnh, thân thủ linh hoạt, ra tay phi thường lăng lệ, lực bàn chân cực lớn.

Kẻ đó cũng bất ngờ, thậm chí còn kinh ngạc hơn Vương Huyên; thông qua phân tích và tổng hợp tất cả tư liệu, gã đã đánh giá cao thanh niên trước mắt, cho rằng y rất mạnh, tuổi không lớn, chưởng lực đã mạnh hơn Thiết Xa Chưởng, là một cao thủ trẻ hiếm thấy trong lĩnh vực Cựu Thuật.

Sau khi chân chính giao thủ, gã mới phát giác ngoài ý muốn, cái gọi là đánh giá cao vẫn sai, người trẻ tuổi này vậy mà có thể đỡ được hai lần công kích của bản thân.

“Gào!”

Con sói đen gào rống, rừng núi lay động.

Tuy mưa to gió lớn, song ở cự ly gần, Vương Huyên vẫn nhìn rõ một người một sói. Một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, tóc đen dày đặc; cơ mà nếp nhăn nơi khóe mắt đã bán đứng tuổi thực của gã, chẳng qua chỉ là bảo dưỡng tốt mà thôi; Vương Huyên đoán, hơn phân nửa người này đã năm mươi tuổi.

Chí ít đầu hung thú màu đen đối diện, không phải sinh vật của Cựu Thổ, do Tân Tinh bồi dưỡng, hình thể khá giống mấy con sói trong thần thoại truyền thuyết.

Nghe nói gần nhất mười hai mươi năm bên Tân Tinh có người thành công đào tạo và thuần dưỡng loài sói này, cường tráng hung tợn hơn sư tử hay mãnh hổ, một khi xuất hiện sẽ nhận được không ít sự quan tâm thích thú từ những người giàu có bên Tân Tinh.

Mấy năm gần đây, Cựu Thổ cũng có vài người bắt đầu nuôi dưỡng loại mãnh thú này, hiển nhiên người bình thường không thể nuôi được, mỗi ngày cần không dưới trăm cân thịt tươi loại cao cấp.

Con thú trước mắt so với những con sói mà người khác nuôi dưỡng thì to lớn và hung mãnh hơn nhiều, hiển nhiên là dị chủng, hung bạo hiếm có, nhiều cao thủ trong lĩnh vực Cựu Thuật cũng chưa hẳn có thể chống lại nó vồ giết.

“Tiểu tử, thực không đơn giản, khi ta bằng tuổi cậu, còn không mạnh như vậy đâu; luyện nhiều năm Cựu Thuật mới có được thành tựu như bây giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu có hy vọng thành nhân vật cấp tông sư trong lĩnh vực Cựu Thuật đấy, thậm chí còn có thể tỏa ra càng nhiều ánh hào quang xán lạn, tái hiện lại thành tựu huy hoàng của Cựu Thuật năm xưa.”

Tên này mặc áo đen, hoàn toàn hòa mình vào cảnh rừng núi, tuy hắn chừng năm mươi tuổi, song thực lực mạnh mẽ, hai con mắt sáng ngời có thần, tiếng nói chuyện vang như chuông, ong ong bên tai.

Hai mắt Vương Huyên lạnh lẽo, đây là âm mưu phục sát y, trước đó đối phương đã biết được bản thân sắp tới núi đen, đợi ở đây ôm cây đợi thỏ.

Tối qua y mới liên hệ với hai người bạn hồi nhỏ, kể chuyện muốn vào núi, thế mà người mặc áo đen lại biết được, cưỡi sói đen đợi trong rừng.

Vương Huyên tin tưởng hai người bạn học, bởi vì, người mặc áo đen không thể chuyện gì cũng tra được kỹ càng, sao có thể đoán được y rủ hai người bạn vào núi, chắc có người nghe trộm điện thoại của mình.

“Tổ chức hôi huyết?” Y hời hợt hỏi, giai đoạn gần nhất, ba lần liên tiếp bị ám sát, y không thể nhịn được nữa rồi.

Tên áo đen thản nhiên nói: “Không phải, ta rất thất vọng về bọn chúng, cứ điểm ở Cựu Thổ bị nhổ tận gốc, gần đây đám còn lại trốn trốn tránh tránh, không dám lộ diện, cho nên đích thân ta ra tay.”

Sau khi Vương Huyên nghe xong, sát khí tăng mạnh, người phía sau màn xuất hiện sao?!

Lửa giận trong lòng thiêu đốt, không dưng lại bị ám sát, muốn giết mình, thực cho rằng bản thân dễ chọc, dễ ức hiếp sao?

Y cho rằng mình chưa từng gây hấn với ai cả, vô luận như thế nào cũng không đến mức ám sát mới đúng, kết quả đối phương năm lần bảy lượt thuê người giết mình, có thể kiên nhẫn song không thể nhịn! Đã chính chủ đích thân tìm tới cửa thì hôm nay phải tính toán khoản sổ sách này mới được.

“Tôi không quen biết ông, tự nhận không có xung đột hay thù oán gì với ông, sao lại nhằm vào tôi?” Vương Huyên trầm giọng hỏi.

Bỗng y nhanh chóng tránh qua một bên, nguyên một cây thô to bằng cánh tay, cành lá sụp đổ, tàng cây đổ xuống xiêu xiêu vẹo vẹo.

Vương Huyên ánh mắt thâm trầm, người mặc áo đen thân thủ mạnh như vậy, cũng không có ý dừng lại, âm thầm sai người trong tối ra tay, ban nãy nói chuyện chẳng qua là để che giấu mà thôi.

Hiển nhiên, trận mưa lớn hôm nay cũng ngoài dự kiến, sáng sớm họ cho rằng Vương Huyên không tới, trốn trong núi tránh mưa; tới khi người áo đen nhìn nơi xa, phát hiện thân ảnh Vương Huyên, họ mới bắt đầu hành động, tìm nơi có địa thế thuận lợi.

Trong đám người này, tất nhiên người trung niên hành động nhanh nhất, y cho rằng một khi đích thân động thủ, trong chốc lát chắc chắn có thể giải quyết gọn gàng Vương Huyên.

Vương Huyên hai lần tiến vào nội cảnh địa, luyện Kim Thân thuật đến tầng thứ tư, đồng thời lực lượng tinh thần cũng dồi dào, lúc nguy hiểm cận kề cảm giác siêu nhạy bén.

Đột nhiên, y lại lần nữa tránh đi vị trí đứng vừa rồi, trên một gốc đại thụ xuất hiện một lỗ đạn cực kỳ đáng sợ, viên đạn bay nhanh, khiến cành cây nổ tung, hiển nhiên là loại đạn đặc chế cấm sử dụng.

Ngắn ngủi mấy phút, trong tối đã có hai người nổ súng, rốt cuộc có thù oán gì với y, chính chủ cũng đích thân lên đài.

Vương Huyên không hề do dự, đoạn trực tiếp xông vào người áo đen và con thú, y không tin người trong bóng tối có thể tránh được người áo đen và đầu sói, không khéo còn giết nhầm.

Bởi vì y và người áo đen động tác mãnh liệt, di chuyển quá nhanh, lại có con thú khổng lồ chực sẵn bên cạnh và ngăn cản, muốn lén lút giết người, độ khó không nhỏ.

Vương Huyên quyết định, trước giết sói đen sau xử lý người áo đen, cuối cùng sẽ tìm mấy tay súng.

Không thể không nói, người áo đen quá mạnh, đôi tay sáng lên kim quang nhàn nhạt; đối phương đã luyện thành một loại Cựu Thuật cực kỳ lợi hại, lực lượng nắm tay lớn vô cùng, ngẫu nhiên đập vào thân cây cũng làm nó nổ tung, quả là khủng bố.

Ngoài ra, bàn chân của y cũng rất mạnh, giẫm nát nham thạch, mượn lực giẫm trên cành cây nhảy lên, cây lớn phát ra tiếng răng rắc đổ gãy.

Từ khi Vương Huyên luyện Cựu Thuật có thành tựu tới nay, lần đầu tiên gặp phải kình địch như vậy, nếu như không luyện thành tầng thứ tư Kim Thân thuật, hôm nay y sẽ chết không cần nghi ngờ.

Hai người di chuyển thân hình nhanh như điện, đụng nát không ít cây cối, tới con sói đen cũng sắp không theo kịp tiết tấu hai người, mấy lần sém chút vồ phải chủ nhân.

Bành!

Lại một thân cây thô to bằng thùng nước bị ngã xuống, hai người ta tới ngươi đi, quyền cước không ngừng va chạm, giống như một đạo kinh lôi nổ tung trong rừng.

Vương Huyên phát hiện, hổ khẩu đã bị rách, máu chảy xuống tí tách, khiến y thầm kinh hãi, nắm tay của đối phương quá cứng rắn, tầng thứ tư Kim Thân thuật cũng không chịu nổi.

“Đại Kim Cương Quyền sao?” Y giật mình, đoán ra thể thuật mà đối phương luyện là gì.

Bản thân cũng từng luyện Kim Cương Quyền, song chỉ là quyền pháp sơ cấp, bản đầy đủ phải là Đại Kim Cương Quyền, một môn thể thuật với uy lực cực cao, thuộc kinh văn bí truyền của phật giáo.

Người áo đen vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời, thân hình linh hoạt hơn viên hầu, hung mãnh hơn sư tử; lần nữa giết tới, chấn cánh tay Vương Huyên tê cứng, hai tay đỏ lên, vết rách hổ khẩu càng tăng nặng.

Oanh!

Đột nhiên, Vương Huyên tăng tốc, nắm quyền mãnh liệt, sau đó cả người thúc mạnh vào ngực đối phương, đợi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội; một tiếng rắc, y dùng thân thể đụng gãy mấy cây xương sườn người áo đen, làm đối phương ho ra máu, bay thẳng ra ngoài.

Trong đau đớn tên áo đen thầm cảm thấy kinh dị, y nguyên cho rằng Vương Huyên và bản thân giống nhau, luyện thành một loại tuyệt học thần bí, nắm quyền cứng rắn, lực lượng lớn kinh người.

Hơn nữa Vương Huyên cố ý che giấu, không dùng thân thể ngạnh kháng Đại Kim Cương Quyền của người áo đen, khiến đối phương ảo giác, không nhìn ra người trẻ tuổi này toàn thân đều rất cứng rắn.

“Tầng thứ tư Kim Thân thuật?!” Hắn chấn kinh, cuối cùng đã biết Vương Huyên luyện thành cái gì, cho nên nắm quyền của đối phương rắn chắc dị thường, quyền pháp là thứ yếu, chính yếu bởi vì Kim Thân thuật tăng lên nên cơ thể Vương Huyên mới được như vậy.

Gào!

Đầu sói đen nhìn thấy chủ nhân rơi vào hạ phong, há to miệng mãnh liệt vồ tới Vương Huyên, rất tàn bạo.

Bành bành bành!

Vương Huyên rơi xuống bên người nó, đoạn vung quyền mãnh liệt đánh vào mũi và xương trán, máu tươi bắn tung tóe, đầu con hung thú lõm vào một lỗ máu, nó phát ra tiếng rống đau đớn, oanh một tiếng ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.