Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 55: Chương 55: Đào Gốc Cựu Thuật




Lão Trần đeo mặt nạ màu bạc lạnh tanh, trường kiếm màu đen âm u cắm vào mặt đất phía trước, khí chất của ông ta rất lạnh, không hề giống ngày bình thường.

Hai đại tông sư chầm chậm bước tới gần, cương phong vô hình dẫn động đất đá xoay tròn lại bị một cỗ lực lượng nào đó xé tan, cảnh tượng thực đáng sợ.

Người bình thường căn bản không thể đến trước người bọn họ, sẽ bị lực lượng vô hình băm nhỏ!

“Hai người các ngươi từng người lên hay cùng lên?” Lão Trần giọng nói lạnh lùng, cho dù đối mặt với hai đại tông sư, ông vẫn như cũ.

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng tên là Mạc Hải, lúc này áo trắng của gã không nhiễm bụi trần, đất đá chung quanh trôi nổi, đá vụn cuốn lên, song góc áo gã còn chưa lay động.

Hơn nữa, trên người đó bắt đầu có ánh sáng trắng tỏa ra, tôn thân thể của gã ngày càng thần thánh, trong lúc hoảng hốt, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác không thể tới gần, cần phải ngưỡng vọng.

Đây không phải là áo giác, phụ cận có không ít người đều sởn gai ốc, hơn nữa cảm xúc của bản thân đều bị ảnh hưởng? Vì sao bản thân muốn thân cận, thậm chí còn muốn lễ bái nữa?

“Ma quỷ sao?!” Có người trực tiếp nhỏ giọng bình luận, vô luận là người luyện Cựu Thuật, hay người thuộc phái Tân Thuật, ý chí đều rất mạnh mẽ, không có chuyện “bái thần”!

“Trần tiên sinh có thể nghỉ ngơi trong giây lát, chút nữa chúng ta sẽ lĩnh giáo Cựu Thuật.” Người đàn ông mặc áo trắng Mạc Hải giọng nói ôn hòa.

Cho dù có người vì sợ hãi mà khẽ giọng nói hắn là ma quỷ, song không thể không thừa nhận, bộ dạng áo trắng xuất trần đấy thực rất không minh, có một loại ý vị siêu thoát nhân gian.

“Người này không lập tức ra tay, vẫn rất có phong độ nha, xem ra hoàn cảnh của lão Trần cũng không quá tệ như trong tưởng tượng.” Một người đàn ông trung niên thuộc phái Cựu Thuật mở miệng.

Trên thực tế, bọn họ đều chuẩn bị cùng xông lên, quả thực muốn đồng thời động thủ với hai vị đại tông sư, không còn gì để nói, chỉ có thể cùng nhau liều mạng chém giết mà thôi.

Đến Vương Huyên cũng đang tĩnh tâm ngưng thần, tùy thời chuẩn bị cứu viện lão Trần, song y cảm thấy lão Trần bình tĩnh như vậy, liệu có thể xử lý hai vị đại tông sư đó sao?

Vương Huyên cũng không biết thân thể lão Trần có vấn đề. Năm đó lão Trần tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy bản thân giỏi giang, bèn luyện tập bí điển tuyệt học của tổ đình đạo giáo. Sau đó, rốt cuộc đã để lại hậu hoạn.

Không biết là vì sao, mà từ thời khắc này trở đi, trong lòng Vương Huyên trở nên bất an mãnh liệt.

Bởi vì hai vị đại tông sư đấy đi tới, cực kỳ bình tĩnh, không hề nói lời khích bác, tựa như chắc chắn có thể đánh bại lão Trần, loại thần thái ung dung này khiến lòng người không yên.

“Không cần, tới đi!” Lão Trần mở miệng, từ chối lời đề nghị của đối phương, bởi vì càng kéo dài trận chiến đối với bản thân càng bất lợi; ông ta không hề rút kiếm mà tay không lướt tới người đàn ông trung niên áo trắng.

“Đắc tội rồi!” Mạc Hải trầm giọng nói, ý vị không minh trở nên có chút lăng lệ, áo trắng phần phật, trên người gã bạo phát ra ánh sáng chói mắt, còn cách xa mấy mét nhưng đã trực tiếp chém về lão Trần.

Lão Trần động tác cực mau, lướt cái đã đến trước mặt, nhấc tay chém xuống, lấy cánh tay bằng máu thịt bùm một tiếng đánh nổ phiến ánh sáng trắng!

“Răng rắc!”

Tiếng đinh tai nhức óc, trong không trung vậy mà thực sự xuất hiện tiếng sấm sét!

Nơi xa, đám người hai mắt ngốc trệ, sau khi ánh sáng trắng mà Mạc Hải phát ra và bàn tay của lão Trần đụng vào nhau, thế mà đáng sợ giống như lôi đình từ bầu trời xanh giáng xuống vậy.

Bàn tay lão Trần chém nát ánh sáng màu trắng, mưa ánh sáng vẩy xuống, như chùm sáng được bắn ra bằng súng năng lượng vậy, khiến mặt đất đông cứng mà những nơi quét trúng biến thành vô vàn lỗ thủng, toàn bộ sụp đổ.

Bên ngoài, sau khi toàn bộ ánh sáng màu trắng bắn ra, nham thạch cao bằng một người bình thường cũng bị đứt gãy, tựa một thanh dao vô cùng sắc bén chém vào gỗ mục vậy, để lại vết cắt sáng loáng.

Chớp mắt, lão Trần đã tới trước mặt, cánh tay giơ lên, khí thế mạnh mẽ, không hề sợ hãi loại ánh sáng thần bí này, trực tiếp dùng bàn tay bằng máu thịt chống đỡ!

Hai đại cao thủ chém giết kịch liệt, tốc độ di động thân hình cực mau, không ngừng va chạm, dưới bầu trời trong xanh tiếng sấm nổ liên tiếp, vậy mà chấn động màng nhĩ mọi người vang lên tiếng vù vù, cảm thấy đầu óc mê muội.

Nhiều người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, còn phát ra âm thanh đáng sợ hơn so với lôi đình của quy luật tự nhiên.

Ở vùng khu vực này, hai người dẫn động nguồn lực lượng không tên, tức thì trở nên vô cùng đáng sợ, cát đá mù mịt, một số hòn đá to bằng chậu nước đều lơ lửng trên không, xoay chuyển quanh hai người họ, sau đó bèn nổ tung thành những mảnh vỡ nhỏ.

“Hắn là đại tông sư Mạc Hải!”

Cuối cùng, lão Ngô đứng bên người Thanh Mộc nhận ra thân phận người kia, thần sắc trở nên ngưng trọng không thôi, gã từng nghe nói qua người này, tiếng tăm của kẻ đó trong phái Tân Thuật cũng rất lớn.

Ngô Thành Lâm cất lời: “Bàn tay Mạc Hải có một loại ánh sáng tịnh hóa rất đáng sợ, chỉ cần hắn nguyện ý hy sinh một chút thì chắc chắn có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ thêm mấy phần; cho nên, tên tuổi của gã ở trong đám tài phiệt không nhỏ đâu.”

Song lão Ngô không hề nghĩ đến, ánh sáng tịnh hóa của đại tông sư Mạc Hải cũng có thể biến thành thuật pháp công kích lăng lệ như vậy, nếu như cao thủ Cựu Thuật khác xông lên ứng chiến, chắc chắn một chiêu liền bị chém nát.

Loại ánh sáng tịnh hóa này thực thông thần, một số người hoài nghi, đây chẳng lẽ là thủ đoạn siêu phàm sao?!

Trong quá trình hai người di chuyển mau chóng, tiếng sấm sét liên miên không ngớt, dưới bầu trời giống như có một tia lại một tia sét vạch ngang trời, tựa yêu ma nào đó toan hủy diệt cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ vậy.

Lúc này, dị tượng kinh người phát sinh, trong miệng và mũi của Mạc Hải tuôn ra ánh sáng trắng kỳ dị, giống như xiềng xích, xông tới quấn quanh lão Trần.

Không chỉ như vậy, chùm sáng từ thất khiếu của Mạc Hải hóa hình, trở thành bảy cây xích sáng màu trắng như tuyết, cực kỳ có linh tính, chớp mắt khóa chặt tất cả đường lui của lão Trần, khiến lão chỉ có thể đứng im!

Nhiều người đều kinh hô, trái tim những người luyện Cựu Thuật muốn nhảy lên tới tận cuống họng, họ vô cùng lo lắng, lão Trần rơi vào tình huống nguy hiểm rồi!

Quả nhiên, bảy cây xích sắt mà ánh sáng trắng hóa thành, lúc xâm nhập vào thân thể lão Trần, tức thì phát ra tiếng sấm sét, khí tức vô cùng khủng bố.

Nhưng mà ngay tại thời khắc này, trong lồng ngực lão Trần phát ra tiếng sấm sét còn đáng sợ hơn, đồng dạng cũng có ánh sáng trắng nhàn nhạt xông ra, trong tiếng bành bành, toàn bộ bảy cây xích sáng đều đứt gãy, băm nhỏ, hơn nữa còn đánh trúng Mạc Hải, khiến thân thể gã đau đớn, sau đó bèn nhanh chóng thối lui, đoạn muốn tránh thoát khỏi lão Trần.

Lão Trần theo sát như hình với bóng, quá nhanh, họ giống như hai đạo ánh sáng lướt ngang qua vùng đất màu nâu xám.

Vù một tiếng, không khí nổ đùng đùng, rung động không thôi, một nơi nào đó trong trái tim lão Trần hiện ra sắc hồng rực rỡ, giống như một vầng mặt trời đang mọc trên đỉnh núi, sắc hồng đỏ tươi mà chói lóa.

Cuối cùng, oanh một tiếng, sắc hồng ở một nơi nào đó trong lồng ngực ông ta liền bốc hơi, mặt trời như thiêu như đốt, cuối cùng cũng hoàn toàn trổ hoa, hóa thành một chùm sáng sắc hồng to bằng cánh tay, có một không hai.

Oanh!

Tiếng sấm đáng sợ chấn động cao nguyên, chùm sáng màu đỏ và sấm sét chân chính va chạm, trực tiếp đánh thấu thân thể Mạc Hải, lồng ngực của gã xuất hiện một lỗ thủng xuyên từ trước ra sau, máu tươi chảy đầm đìa, cả người gã bay ngang ra ngoài.

Lồng ngực lão Trần cũng trở nên phập phồng không thôi, đứng nguyên tại chỗ khôi phục một lát, sau đó mới bước nhanh về phía đối phương.

Tên đại tông sư mặc áo giáp hợp kim đã chặn phía trước, hơn nữa còn đỡ Mạc Hải đứng dậy.

Cô ta tên là Hạ Thanh, so với nhiều người đàn ông thì cô còn cao hơn nửa cái đầu, dáng người cao ráo mạnh mẽ có lực, một nữ đại tông sư hiếm thấy trong phái Tân Thuật.

“Anh đi dưỡng thương đi.” Cô ta nhỏ giọng nói.

Vết thương của Mạc Hải rất nghiêm trọng, từ lỗ thủng trước ngực có thể nhìn thấy rõ trái tim gã đã bị rách rồi, phổi thì thiếu mất vài khối, nếu như không mau chóng trị liệu, chắc chắn sẽ tổn hao tu vi, hơn nữa càng trở nên nghiêm trọng.

“Các người ai cũng không đi được.” Lão Trần hời hợt cất giọng.

Nếu đã muốn dẫn bạo vết thương cũ của ông ta, mục đích tới đây giết bản thân, vậy thì tuyệt đối không thể lưu tình, dẫu là đại tông sư nổi tiếng phái Tân Thuật cũng phải để lại tính mạng!

Mạc Hải ôm chặt lồng ngực, thân thể tản phát ra ánh sáng trắng, dùng Tân Thuật để cầm máu, gã ra hiệu cho nữ đại tông sư Hạ Thanh mình không sao, có thể cầm cự được, hơn nữa cũng không muốn rời đi, phải đợi trận chiến kết thúc. Thậm chí, thời khắc mấu chốt gã còn có thể mạnh mẽ ra tay!

Áo giáo hợp kim trên người Hạ Thanh lóe lên ánh sáng kim loại mờ nhạt, cô lãnh đạm cất giọng: “Thủ đoạn của Trần tiên sinh quả thực không đơn giản, bái phục, người nghỉ ngơi chút đi, bình phục lại máu huyết đang sôi sùng sục, lát nữa chúng ta tái chiến!”

Lần này lão Trần không từ chối, đứng ở nguyên chỗ yên tĩnh không một tiếng động.

Cả vùng Thông Lĩnh dường như cũng trở nên an tĩnh, không ai nói chuyện, tất cả đều trầm mặc chờ đợi.

Hôm nay có không ít phi thuyền tới quanh cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ.

Đứng ở nơi rất xa, có một chiếc chiến hạm siêu cấp cực kỳ lớn, ánh kim loại trôi chảy tự nhiên, ngoài lực uy hiếp ra thì thân hình chiếc chiến hạm đó cũng có một loại vẻ đẹp công nghệ.

Ở trong chiến thuyền, một vị siêu cấp tông sư đang cùng một tên lão giả nói chuyện.

Lần này, tổng cộng có ba vị đại tông sư phái Tân Thuật tới, kẻ cuối cùng chính là người này.

Về thân phận của lão giả thì cũng không đơn giản, là một nhân vật không thể xem thường ở trong giới tài phiệt, lực ảnh hưởng lớn vô cùng.

“Con đường Cựu Thuật không hề bằng phẳng, tiến cảnh thì chậm, trừ Trần Vĩnh Kiệt ra thì chẳng còn ai có thể quật khởi. Muốn lão Trần tiến thêm một bước giúp ngài kéo dài tuổi thọ, căn bản không thực tế, đại tông sư phái Cựu Thuật đã không còn đường để đi nữa rồi, chẳng thể đạt được đến độ cao này. Ngài đã thấy thành quả của bọn ta hai năm gần đây rồi, trên người ngài cũng đã nếm thử tất cả, sinh cơ dần dà trở nên dồi dào, biến hóa bên ngoài rất dễ thấy------”

“Gần đây ta bị chóng mặt ù tai, tinh lực không tốt, có phải sắp chết không?” Lão giả ngồi ở nơi đấy, tấm thảm dùng để che đi đôi chân thế mà lại là một tấm da bằng thụy thú trong truyền thuyết, đến loại đồ vật hư vô phiêu miểu như vậy cũng đào móc được, có thể thấy thực lực mạnh mẽ nhường nào.

Người đại tông sư phái Tân Thuật là một vị nam tử trung niên, tên Trần Khải, bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, lúc này bản thân cảm thấy vô cùng đau đầu.

Theo gã thì vị lão giả này rõ ràng tinh thần sức khỏe đều cực kỳ dồi dào, ít nhất trong vòng năm năm không cần lo lắng gì cả, sau khi thu được chỗ tốt bèn lật mặt không quen biết, đàm phán cùng với lão quá mệt nhọc.

Gã cho rằng, chiến đấu với một vị đại tông sư còn sướng hơn nhiều so với nói chuyện cùng lão già này.

“Thời đại này, trong phái Cựu Thuật căn bản chẳng còn ai có thể đạt tới loại trình độ này, cũng có nghĩa không còn kẻ nào hiểu được nội dung được ghi chép trên thẻ trúc màu vàng, trừ phi phương sĩ Tiên Tần phục sinh, hoặc nhân vật cấp giáo tổ tái hiện nhân gian. Đã là như thế, không bằng đưa cho bọn ta nghiên cứu, lấy Tân Thuật phân tích, biết đâu có thể mở ra bí mật bên trong, từ đó kéo dài tuổi thọ cho người.”’

“Ta rất mệt mỏi, tinh lực một ngày lại kém hơn một ngày, cả người xương cốt mỏi nhừ, ta e rằng sắp phải chết rồi. Mấy người nghĩ đào gốc Cựu Thuật, cũng phải tỏ ra chút thành ý chứ, ít nhất cũng để ta biết được, thân thể của ta còn có thể sống được ít nhất hai mươi năm trở lên, như vậy xem ra còn có chút hy vọng, đợi đến lúc các ngươi thành công chứ.”

Lão giả ánh mắt long lanh sáng ngời, trong âm thanh khí lực đầy đủ, so với nhiều người còn tráng kiện hơn. Song loại ngữ khí như vậy, rõ ràng là muốn vì bản thân kéo dài thêm mấy chục năm tuổi thọ mới có thể nói chuyện.

Đại tông sư lĩnh vực Tân Thuật Trần Khải yên lặng, trong nháy mắt gã thực muốn trở mặt, đánh chết lão già này, song sau khi bình tĩnh lại, căn bản lại không dám.

“Trần Vĩnh Kiệt thắng rồi.” Lão giả nhắc nhở Trần Khải.

Trần Khải quay người nhìn màn hình, trầm giọng nói: “Lão Trần quả thực rất mạnh, xem như tấm át chủ bài cuối cùng của Cựu Thuật, đến được bước này quả thực không dễ, nhưng ông ta sắp chết rồi.”

Có mấy lời gã không tiện nói ra, lão Trần sẽ chết vì vấn đề ngũ tạng bị bọn hắn dẫn nổ, cho dù thắng thua như thế nào, lão Trần đều phải chết!

“Cậu không quan tâm hai người kia sao?” Lão giả hỏi.

“Không sao, chốc nữa ta sẽ đích thân ra trận!” Trần Khải nhìn chằm chằm vào màn hình, quan sát cẩn thận trạng thái lúc này của Lão Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.