Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 31: Chương 31: Kế Hoạch Trường Sinh Chủng




Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Liệt Tiên, nhưng một khi truy nguyên, lại phát hiện chỉ là vũ hóa mà không phải thành tiên. Nhất là thời đại văn minh khoa học kỹ thuật xán lạn, nhiều viện nghiên cứu sinh mệnh bên Tân Tinh và các nhà tài phiệt, vì theo đuổi trường sinh, đào móc Cựu Thổ, không chỉ một lần chân chính tìm thấy nhân vật được ghi chép trong 《Liệt Tiên Truyện》, lúc bấy giờ vừa mở ra Địa Cung thấy thân thể những nhân vật đó sống động như thật, từng khiến người đời kinh sợ, nhưng ngay sau đó lại phải thất vọng; thực đáng tiếc, tại khoảnh khắc đó những người trong truyền thuyết vũ hóa thành tro, sự thực chứng minh không phải là thành tiên.

Ví như Xích Tu Tử, chân tiên đỉnh cấp trong 《Liệt Tiên Truyện》, người thời xưa đã tìm được phần mộ, phát hiện một đống tro tàn. Hay là Quan Lệnh Duẫn, nhiều năm trước quan tài cũng bị quật, trở thành văn vật được bảo quản trong viện bảo tàng.

Vương Huyên không để ý Liệt Tiên là thực hay giả, hôm nay bản thân biết được tuổi thọ cực hạn của phương sĩ, với y mà nói thì tin tức này đã đủ quan trọng rồi.

Nữ tử nằm trên thuyền trúc, thân là cường giả đỉnh cao trong phương sĩ, ít nhất có thể sống bảy trăm tuổi, mà cực hạn là chín trăm năm mươi tuổi, tuổi thọ không ngắn.

Lấy những phương sĩ nổi tiếng trong lịch sử làm minh chứng, ví dụ hiển hách nổi tiếng như Bành Tổ, truyền thuyết sống đến tám trăm tuổi, quả nhiên cũng khớp với khoảng thời gian của phương sĩ.

Vương Huyên lòng đầy tự tin, nếu có một ngày bản thân đi tới độ cao đó, y sẽ dùng thời gian còn lại để suy nghĩ Cựu Thuật nên đi tiếp như thế nào.

Sau khi bình tĩnh lại, y nghĩ đến một vấn đề khác. Ví như, người phương sĩ này rõ ràng tuổi thọ còn rất nhiều, sao vội vũ hóa thành tiên làm gì?

Thời bấy giờ phát sinh chuyện gì sao? Liên quan đến nàng hoặc là do hoàn cảnh xung quanh? Y nghĩ đến rất nhiều thứ.

“Nàng vũ hóa thành tiên thất bại, cho nên để giữ thân thể nguyên vẹn cùng bảo lưu hoạt tính như lúc còn sống, căn nguyên có lẽ là do cây trúc vàng thô tô này.”

Chu Vũ giới thiệu, sở nghiên cứu đặt tên cho loại trúc vàng này là vũ hóa thần trúc, ẩn chứa vật chất siêu tự nhiên kèm theo lực lượng sinh mệnh.

Tiền Lỗi hỏi: “Các người còn có kế hoạch nghiên cứu hay phương hướng thí nghiệm gì khác không?”

“Quả thực còn có một kế hoạch, chúng tôi đặt tên là -----Trường Sinh Chủng.”

“Nói nghe xem nào.” Tiền Lỗi biết, người sở nghiên cứu Tân Tinh chắc chắn sẽ không nói hết, nhưng sau này thời gian còn dài, có thể chầm chậm moi móc thông tin.

“Nữ phương sĩ trừ tinh thần ý chí tiêu tán, hoạt tính thân thể vẫn rất mạnh, giống như đang ngủ say, tuổi tác của nàng cũng rất trẻ, đương độ tuổi thích hợp lập gia đình.”

Vừa nghe đến đây, đến ổn trọng như hai người quân nhân cũng kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy nhân viên nghiên cứu phía Tân Tinh quá điên cuồng!

Tiền Lỗi cũng ngây người, vội vàng ý thức lau lau gọng kính, có điều sợ rơi, y nhịn không được hỏi: “Ý cô là, sau khi chết ba nghìn năm, bây giờ làm cho nữ phương sĩ sinh con?!”

“Không sai, cô ấy là phát hiện duy nhất của chúng tôi mang ý nghĩ chân chính tiếp cận đến trường sinh, tuổi thọ phá vỡ cực hạn đỉnh cao của nhân loại, cô ấy để lại vật chất di truyền cho đời sau tuyệt đối không thể xem thường, đáng giá thí nghiệm.”

Chu Vũ sắc mặt cuồng nhiệt, còn kích động hơn so với lúc nói giải phẫu nữ phương sĩ, cô không kìm được vung vẩy cánh tay.

Thanh Mộc thân là một trong những người phụ trách của tổ chức thám hiểm, ngày thường trấn định thong thả, nhưng đến lúc này cũng phải kinh sợ, gã chợt cảm thấy nữ kỹ thuật viên hào hoa phong nhã một khi “nhiệt liệt”, còn đáng sợ hơn bản thân.

Vương Huyên: “-------” y thực cảm thấy ngốc nghếch, điều này cũng có thể? Chết ba nghìn năm rồi cũng không yên, còn phải mang thai sinh con.

Y hạ quyết tâm, nếu như bản thân không đột phá liệt tiên, một ngày nào đó đại nạn giáng xuống, y tuyệt đối sẽ hỏa táng bản thân sạch sẽ.

Y nghiêm trọng hoài nghi, những phương sĩ đỉnh tiêm khác vũ hóa thất bại đều thiêu đốt bản thân, phải chăng đã dự cảm được ngày hôm nay?

Tiền Lỗi trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Giai đoạn hiện nay không thể làm vậy.”

Chu Vũ là một người phụ trách hạng mục, tuy quyền nói chuyện rất lớn, nhưng nghe được đối phương phải đối kế hoạch đó cô cũng không phản bác, bèn gật đầu nói: “Căn bản chúng tôi không khởi động kế hoạch đó, tuy cơ thể người mẹ rất mạnh, nhưng không tìm được người cha thích hợp, đợi tầm mười năm nữa, nếu như Tân Thuật xuất hiện người thích hợp thì có thể suy nghĩ. Còn Cựu Thuật thì thôi đi, không thể xuất hiện một người giống phương sĩ Tiên Tần, đương thời con đường này càng đi càng khó, tu luyện rất chậm, hơn nữa còn không phổ quát”

Vương Huyên thầm than, nữ phương sĩ tạm thời có thể tránh được một kiếp, nhưng y lại lắc đầu, người đã chết, vinh nhục hưng suy với nàng chẳng còn ý nghĩa.

Tiền Lỗi và Chu Vũ, người phụ trách bên Tân Tinh, nói chuyện rất lâu, cuối cùng lúc rời đi còn đòi mang theo một khúc vũ hóa thần trúc, cầm về nghiên cứu.

Đám người Chu Vũ sớm đã dự liệu được, hào phóng chặt một đoạn trúc đưa tặng.

Thanh Mộc không bình tĩnh, định lựa chọn lời nói, đại biểu cho tổ chức thám hiểm cũng đòi một đoạn kim trúc; nhưng chưa cần y mở miệng, người bên Tân Tinh đã chủ động.

“Không thể tiếp tục chặt vũ hóa thần trúc, chúng tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hoạt tính của thuyền trúc, khả năng sẽ nguy hiểm đến tính ổn định của thân thể nữ phương sĩ, cho nên tất cả các thí nghiệm sẽ xảy ra vấn đề, không thể tiếp tục tiến hành.”

Thanh Mộc cứng họng, đối phương đã chặt chết hi vọng, hết lần này đến lần khác yêu cầu, vậy sẽ phá hoại đại cục, cản trở thí nghiệm.

Chu Vũ lộ ra áy náy, sau đó đưa một chiếc lá trúc, biểu thị chỉ có thể như vậy.

Thanh Mộc rất không vui, nhìn nhìn khúc trúc trong tay Tiền Lỗi, lại nhìn lá trúc trong tay mình, không so sánh thì không xấu hổ.

“Thôi vậy.” Y chỉ đành tự an ủi bản thân.

Vương Huyên mở miệng: “Thực có lỗi, xin hỏi, tôi có thể cầm vài hòn đá trong hang động ra ngoài không?”

Đám người vô cùng kinh ngạc, người phía Tân Tinh vẻ mặt ngơ ngác.

Vương Huyên lập tức giải thích: “Tôi là một người luyện Cựu Thuật, kính ngưỡng tiên hiền, vũ hóa thành tiên với tôi mà nói như thần thoại vậy, có thể tận mắt nhìn thấy loại di chỉ này, đã mãn nguyện rồi; nhưng tôi vẫn hi vọng có thể mang về một hòn đá làm kỉ niệm, động viên bản thân, con đường Cựu Thuật vẫn đi được, có thể vũ hóa, có thể thành tiên!”

Thanh Mộc bất ngờ, gã hiểu rõ Vương Huyên, biết y không hề kính sợ Liệt Tiên, hôm nay lại đổi tính đổi nết? Thế mà muốn cầm mấy hòn đá về trưng bày.

Người quân nhân trung niên lộ ra vẻ tươi cười, y là một cao thủ Cựu Thuật, gật đầu nói: “Tiểu tử không tệ, võ si nha, cậu rất giống ta lúc trẻ, sau này rảnh rỗi có thể liên lạc ta, bây giờ thì ta chuyển sang luyện Tân Thuật, nhưng chưa hoàn toàn từ bỏ Cựu Thuật, nếu như có vấn đề gì không hiểu thì tới tìm ta, chúng ta cùng giải hoặc.”

Vẻ mặt Vương Huyên chân thành tươi cười, biểu thị cảm ơn, chủ động đi tới cùng y trao đổi phương thức liên hệ, đương nhiên chỉ để lại số điện thoại của bản thân trong tổ chức thám hiểm.

Người phụ trách hạng mục nghiên cứu bên Tân Tinh cùng những nhân viên kỹ thuật khác, thấy gã như vậy, lại thêm người quân nhân cũng mở miệng, bèn gật đầu đồng ý, thái độ không để ý.

Thực tế, bọn họ sớm đã dò xét nơi đây, năm đó nữ phương sĩ quả thực lưu lại vài thứ, nhưng đã bị đốt cháy không còn hình dạng gì nữa, thứ không bị đốt cháy cũng chẳng có giá trị.

Hơn nữa, trong tay bọn họ có thiết bị tối tân, kiểm tra hơn chục lần, hang động không có mật thất, cũng không có vật chất và năng lượng đặc biệt.

Vương Huyên khá tùy ý, tay không moi ra mấy viên từ trong khe nứt trên vách đá, sức tay của gã khiến người Tân Tinh kinh ngạc.

Hang động tuy chưa dọn dẹp, nhưng giữa khe nứt còn có vết cháy đen, nhìn bộ dáng không giống vũ hóa thiêu trụi, mà ngược lại giống lôi phạt hơn.

Vẻ mặt Vương Huyên không cảm xúc, lấy sáu viên, sau đó trầm ngâm lui lại, bộ dạng an tĩnh, thực ra trong lòng lại rất kích động.

Thanh Mộc than thở: “Tôi cũng là người luyện Cựu Thuật, đáng tiếc bản thân không đủ kiên trì; tuy quỳ bái tiên hiền, nhưng thực lực bản thân lại chẳng ra sao, cũng chuyển sang con đường Tân Thuật, nhặt mấy viên đá làm kỉ niệm vậy.”

Người Tân Tinh còn có thể nói được gì, chỉ cho y một cái lá, không thể đến mấy hòn đá cũng nhất bên trọng nhất bên khinh.

“Ai, con đường cũ của chúng ta tận rồi, từ nay chỉ có thể kí thác vào Tân Thuật thôi.” Người quân nhân cũng đi tới, vẻ thương cảm nhặt lên hai viên đá.

“Đáng tiếc a!” Kim Xuyên than thở, trầm mặc nhặt hai hòn đá to bằng nắm tay giấu vào trong ngực.

Vương Huyên ngây ngốc, gã xác định ba người này không hiểu gì cả, vậy mà cũng làm theo, đây là hầu tinh, hay chỉ đơn thuần làm theo.

Người phía Tân Tinh cười cười, nghĩ chiếm tiện nghi của bọn họ sao? Thực nực cười, đá tòa hang động này sắp ra hoa đến nơi rồi, thăm dò không biết bao nhiêu lần, nếu vẫn còn thứ có giá trị, làm sao để lại cho bọn họ được?

“Các cậu thật là!” Tiền Lỗi than thở, lắc đầu.

Thanh Mộc, Kim Xuyên, người quân nhân có phần lúng túng, không biết nói gì, mọi người đều là người thông minh.

Tiền Lỗi quay đầu rời đi, rất nhanh bọn họ lại ngồi thang máy lên mặt đất, phi thuyền đưa tiễn ra ngoài khe nũi.

“Tiểu huynh đệ, thấy cậu lấy không ít, mà đột nhiên ta nghĩ ra, nếu như mấy chiến hữu hỏi xin, trên người ta chỉ có hai viên không biết chia thế nào, cậu cho ta thêm vài viên được không.” Người đàn ông trung niên vẻ thành khẩn nhìn Vương Huyên.

Vương Huyên thở dài, vị này đầu tiên là khách khí, nào là võ si, giống gã lúc trẻ, nói một tràng, uổng công cảm kích gã.

Tiền Lỗi lau kính, nói: “Tiểu huynh đệ, cho ta một khối đi, dù sao cũng là đá trong hiện trường vụ nổ vũ hóa, ta cần mang về tìm chuyên gia nghiên cứu.”

Vương Huyên quả thực cạn lời, quả nhiên đều không phải nhân vật đơn giản, rặt một lũ diễn viên!

Nhưng mà, y không để ý, sớm đã dự liệu được nên đã lấy nhiều mấy viên, thực ra bản thân chỉ để ý hai trong số mấy viên đá đấy.

Cho bọn họ mấy viên khác cũng không sao, y lấy ra ném cho người đàn ông trung niên và Tiền Lỗi mỗi người một viên, nhìn thấy Thanh Mộc cũng định mở miệng, không tiện từ chối, đành chủ động ném cho gã một khối.

Kim Xuyên lập tức mở miệng: “Huynh đệ, chúng ta cùng thuộc tổ chức thám hiểm-----”

Còn chưa đợi gã nói xong, Vương Huyên ngắt lời, dứt khoát cự tuyệt: “Không cho!” Đương nhiên, y còn không quên bổ sung thêm một câu: “Lần trước ngươi ám sát ta!”

Kim Xuyên nghẹn họng, muốn giải thích lần tiệt hồ đấy, nhưng cuối cùng gã vẫn ngậm miệng quay người đi, không muốn bị khi dễ.

Vương Huyên nhìn đám người trung niên nói: “Các ngươi đòi nhiều quá rồi đấy? Ta thực lòng mang về để trưng bày, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, Cựu Thuật rất mạnh, các ngươi nghĩ đi đâu vậy?!”

“Ha ha, bản tính như vậy rồi!” Người quân nhân ngược lại rất thản nhiên, không đùa nữa.

“Đi thôi, rút lui, đến lúc về rồi!” Thanh Mộc vỗ vỗ bả vai Vương Huyên.

Lát sau, bọn họ lên phi thuyền, thuận lợi quay về, nhiệm vụ lần này tuy không có nguy hiểm gì, nhưng Vương Huyên lại nảy sinh suy nghĩ rút lui, không muốn đem vận mệnh bản thân đặt lên bàn cờ của người khác.

Trước mắt, tâm trạng của gã không đến mức sa sút, ngược lại thì rất kích động vì viên đá giấu trong ngực, hận không thể lập tức quay về nơi ở, lấy tính cách trầm ổn của gã cũng nhanh kìm chế không nổi, giá trị của khối đá rất lớn.

Sau khi Vương Huyên quay về trong thành, không hề chậm trễ, đi thẳng về phòng, một khắc gã cũng không muốn đợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.