Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 34: Chương 34: Lộ Hàng




Yên tĩnh, hoang vu, không nhìn thấy biên giới, giống một vùng vũ trụ chết không có bất kỳ một ngôi sao nào, nơi này chính là nội cảnh địa.

Minh tưởng cấp cao nhất, ngoại giới mấy phút, nơi đây đã trải qua mấy năm. Đương nhiên, lấy hoàng đình nội cảnh của đạo gia giải thích là hợp lý nhất, vùng đất hư tĩnh, thân đứng trong thời gian không minh, có thể ở lại lâu dài, duy trì siêu nhiên và yên tĩnh, thần bí khó lường.

Vương Huyên lần thứ hai đi vào, nội tâm kích động, bởi vì y biết ý nghĩa của việc tới được nơi đây là gì, căn nguyên khiến phương sĩ Tiên Tần cường đại.

“Có dấu vết bị sét đánh!”

Vương Huyên ngưng thần, quan sát tỉ mỉ, vốn dĩ nội cảnh địa ảm đạm thậm chí lạnh lẽo, song có một nơi cháy đen, không giống như lần trước.

Chốc lát, tâm trạng của y bình tĩnh lại, một khi tiến vào nơi đây, cảm giác cực kỳ nhạy bén, bản thân sẽ rơi vào một loại trạng thái rất an tĩnh.

Vương Huyên quan sát nơi cháy đen, thận trọng từng bước đi tới, trong tử khí thâm trầm, giống như có vật chất hủy diệt tràn ra. Tuy thân đứng trong thời gian không minh, tâm tĩnh như gương, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở.

Oanh một tiếng, nhớ lại lịch sử, lần nữa nhìn thấy một trận lôi đình kinh thiên động địa, vụt qua bầu trời thời Tiên Tần, như sao chổi đâm vào mặt đất, khí thế to lớn, hủy diệt toàn bộ.

Trong lúc hoảng hốt, có vũ hóa chân tiên ngẩng đầu, áo trắng phấp phới, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng không thể đỡ được một kích của lôi đình, bị một tiếng nổ đánh tan, ánh sáng vũ hóa xuyên qua cổ kim, khung cảnh tiêu tán.

Vương Huyên sởn gai ốc, con người đối mặt với loại lực lượng này, sao có thể đối kháng được? Trạng thái siêu nhiên tuyệt đối, khiến y nhanh chóng trở nên an tĩnh và im lặng, trầm tư quan sát.

Trong nội cảnh địa có vùng đất rộng lớn bị cháy đen, đến nay vẫn còn sót lại tia sét, vượt quá y tưởng tượng. Trong nhận thức của Vương Huyên, vùng đất hư tịch và thế giới cách biệt, duy chỉ có tinh thần đi vào được, những thứ khác đều không thể tiếp xúc nơi này, cơ thể cũng phải ở bên ngoài.

Những thứ đập vào mắt, hoang vắng, hư tĩnh, thậm chí chứa đầy tử khí, tia sét còn sót lại lóe lên rồi biến mất, mặt đất quay về màu cháy đen, tất cả đều lật đổ mọi nhận thức của y.

Y rảo bước đi tới, nhưng khi còn cách vùng đất cháy đen một đoạn, bước chân tạo ra gió nhẹ khiến phía trước phát sinh biến hóa mãnh liệt. Vùng diện tích cháy đen, còn có tia sét nữa, nhanh chóng tiêu tán giống như lâu đài cát trước cơn sóng, tức khắc sụp đổ, biến mất.

Theo Vương Huyên đi tới, cảnh tượng trước mắt, nhưng phàm thứ gì khác với trước đó đều tan thành mây khói, vết cháy đen ảm đạm, tia sét tắt dần, tất cả đều không tồn tại.

Vương Huyên dừng bước, nhìn vùng bên cạnh đang nhanh chóng khôi phục vẻ hoang vu, hư tịch; như có điều suy nghĩ. “Thế giới thực không thể can thiệp nội cảnh địa sao? Những thứ ban nãy, khi mình đi tới, đều hóa thành khói bụi, mục nát hết rồi.”

Y đứng nguyên tại chỗ, chầm chậm cảm ứng, cuối cùng thở khẽ: “Những thứ đập vào mắt, chẳng qua chỉ tái hiện lịch sử mà thôi, không phải hiện thực.”

Đương y nói xong câu này, nội cảnh địa càng trở nên cô tịch, chứa đầy tử khí. Vương Huyên cực kỳ hiểu rõ, những thứ vừa thấy ban nãy đều do tinh thần lực của nữ phương sĩ còn sót lại gây ra, không phải sấm sét cuồn cuộn năm đó chân chính đánh xuống.

“Vũ hóa thạch là kỳ vật hiếm có, bảo vật vô giá!” Hai mắt Vương Huyên thâm thúy, y càng tin tưởng con đường Cựu Thuật, nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.

Vào chính thời điểm này, y triệt để rõ ràng vì sao bản thân có thể xuất hiện ở nơi này. Năm đó, nữ phương sĩ cực kỳ cường đại, có chí leo lên Liệt Tiên, nhưng cuối cùng vũ hóa thành tiên thất bại, bị sấm sét to lớn đánh tan tinh khí thần.

Trong hang đá dưới mặt đất phát sinh một vụ nổ khi vũ hóa, lực lượng tinh thần của nàng kèm theo hạt thần bí trong nội cảnh địa tràn ra, phát tán khắp nơi.

“Vật chất thần bí, thêm tinh thần lực còn sót lại, xung kích lớp đá, phần lớn đều tiêu tán, chỉ lưu lại một phần nhỏ trở thành vũ hóa thạch.”

Chính như vậy, dẫu Vương Huyên không kích phát trạng thái siêu cảm, song vẫn mơ hồ cảm nhận được ranh rới nội cảnh địa, cuối cùng lại một lần nữa tiến vào nơi đây. Bởi vì, trong vũ hóa thạch lưu lại tinh thần lực, vốn dĩ từ nữ phương sĩ, cho dù nàng chết rất lâu, song lưu lại lực lượng tinh thần đối với hậu thế mà nói vẫn có giá trị tham khảo.

Loại năng lượng tinh thần còn sót lại, trời sinh cộng hưởng với nội cảnh địa mà năm đó nữ phương sĩ mở ra, một khi bị người thôi động, đương nhiên có thể tiến vào vùng đất hư tĩnh.

“Hạt thần bí của nội cảnh địa là mấu chốt.”

Vương Huyên suy đoán, loại vật chất thần bí và năng lượng tinh thần còn lại, dung nhập vào trong hòn đá, mới bảo vệ được tất cả. Đồng thời, lòng y sinh cảm ứng, phát hiện vũ hóa thạch, cuối cùng mượn nó tiến vào nội cảnh địa, có lẽ liên quan tới việc y từng hấp thu hạt thần bí.

Vương Huyên suy đoán ra toàn bộ nhân quả ở đây, nhưng y vẫn không hiểu nội cảnh địa rốt cuộc là nơi như thế nào.

Trên thực tế, chí ít không có người nói rõ được bí mật của vùng đất hư tịch, nó hoang vu, hư tĩnh, thậm chí chứa đầy tử khí, không thể suy đoán. Nơi xa còn có cảnh vật, nhưng Vương Huyên không lập tức đi tới, y không quên sơ tâm của mình khi tiến vào nội cảnh địa, vì nhanh chóng quật khởi, mạnh mẽ, như vậy y mới có thể ung dung đối mặt với tất cả mọi thứ.

Hôm nay có thể nói là đi đường tắt, y không biết phải chăng có giống lần trước thân đứng ở thời gian không minh, có thể luyện thể thuật không, và thực lực của mình có tăng lên nhanh chóng không.

Vương Huyên niệm đọc một lần Kim Thân thuật, trực tiếp diễn luyện, bắt đầu luyện ttừ tầng đầu tiên cho tới tầng thứ ba hậu kỳ, lần trước y luyện đến tầng này.

“Có tác dụng!”

Y cảm thấy bản thân không minh, tư thế cơ thể so với ghi chép trong Kim Thân thuật không khác nhau, hoàn mỹ, động tác vô cùng chuẩn xác.

Đầu óc của y chìm đắm trong diễn võ, loại bỏ tất cả tạp niệm, suy nghĩ đều liên quan tới Kim Thân thuật, mượn nó để tăng thể chất thân thể.

Đến một ngày, y cảm thấy mệt mỏi mới dừng lại, sau đó vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần.

Hạt thần bí từ trong hư vô rơi xuống nội cảnh địa, bồi dưỡng tinh thần Vương Huyên, quét sạch mệt mỏi, y lại cảm thấy tinh lực dồi dào.

Rốt cuộc có thể thở dài yên tâm, không phát sinh chuyện ngoài ý muốn hoặc bất ngờ gì cả, tuy trộm đi vào, nhưng nội cảnh địa vẫn như cũ, có thể luyện thể thuật, tăng cao thực lực.

Nguyên bản y cách tầng thứ tư Kim Thân thuật rất gần, sau đó lại diễn luyện, nước chảy thành sông, kim quang xoay quanh thân thể, tức khắc ánh sáng chói mắt phát ra, cực kỳ rực rỡ, sau đó lại quay về bình thường.

Đồng thời, tinh thần của y cũng có một vòng lửa màu hoàng kim nhảy múa kịch liệt lóe sáng, chốc lát chầm chầm khôi phục bình tĩnh.

Tầng thứ tư Kim Thân thuật ------ thành công rồi!

Vương Huyên xác nhận, nội cảnh địa không đánh mất tác dụng thần bí, đứng nơi đây, cũng như tiến vào lĩnh vực minh tưởng tối cao, trong lòng càng ôn hòa an tĩnh.

Y thả bộ đi về phía trước, nhìn cảnh vật nơi xa.

Kia là-----------một tòa kiến trúc, kèm theo cảnh vật suy tàn, ao hồ khô cạn, đình đài lầu các sụp đổ, vẫn là do năng lượng tinh thần còn sót lại của nữ phương sĩ dẫn tới sao?

Chỉ còn lại rất ít kiến trúc ngoan cường đứng sừng sững, bên cạnh là tường đổ vách xiêu, một vùng mục nát.

Trong đó một căn phòng đang mở cửa sổ có trường án chất đầy thẻ trúc thời Tiên Tần, trong đó thế mà có một cuốn thẻ trúc màu vàng!

Vương Huyên hai mắt dựng ngược, cho dù tâm cảnh siêu nhiên và im lặng, y vẫn cảm thấy trái tim đập nhanh, hô hấp dồn dập.

Nhiều thẻ trúc Tiên Tần như vậy, rốt cuộc ghi chép bao nhiêu kinh văn, liệu là căn pháp và thể thuật ở đẳng cấp nào? Hơn nữa còn có một cuốn màu vàng kim, làm sao có thể không động lòng?

Nhưng thân thể y không dám cử động, sợ sẽ gây ra gió khiến tất cả cảnh vật đều bị thổi tan thành mây khói, không còn gì nữa.

Y nhìn hồi lâu, đoạn khẽ thở dài, dù cho có thể đi tới thì làm được gì? Tất cả thẻ trúc đều không hề mở ra, y muốn tự mình mở ra xem, đại khái chỉ còn ánh sáng loang lổ, mục nát thành bụi bặm.

Loại cảm thụ này khiến y hơi khó chịu, chỉ có thể nhìn, không thể tới gần, càng không thể chạm vào, rõ ràng biết có kinh thư vô giá đặt trên trường án nhưng lại không lấy được.

“Thôi vậy, mình đã có căn pháp phương sĩ Tiên Tần, còn có thể thuật mà Trương Đạo Lăng người sáng lập đạo giáo để lại, những thứ đó đã đủ ảo diệu, sâu không lường được, cần hao phí rất nhiều thời gian để nghiên cứu, không cần thiết tham bát bỏ mâm, dẫu lấy tất cả thẻ trúc trên trường án cho mình thì cũng không có thời gian luyện.”

Vương Huyên an ủi bản thân, lùi sau một bước, tức khắc cảm thấy trời cao biển rộng, tinh thần phảng phất thăng hoa.

Y ngạc nhiên, đây là ngộ đạo sao?

Nhanh chóng, y chợt hiểu rõ, căn bản không phải như vậy, mà bởi vì cảnh vật xung quanh lại thay đổi, không phải kiến trúc thay đổi, mà chân chính thiên địa to lớn thay đổi, cho nên cảm thấy thế giới bao la hùng vĩ.

Chuyện gì vậy? Y nguyên bản còn không rời khu vực kiến trúc, vì sao cảnh quan lại chủ động thay đổi, là năng lượng tinh thần còn lại của nữ phương sĩ quấy phá sao? Lần đầu y nghĩ tới loại giả thuyết này.

Vương Huyên trầm ngâm không phát ra tiếng động, đứng nguyên chỗ, vận chuyện căn pháp phương sĩ Tiên Tần.

Chớp mắt, toàn bộ lại khôi phục nguyên trạng, vẫn như cũ là vách nát tường xiêu, cảnh tượng suy tàn, trong căn phòng tĩnh mịch trên trường án bầy la liệt vô số thẻ trúc.

Chợt, Vương Huyên cảm thấy không khí khá quỷ dị, có chút kỳ lạ, vội quay người, ngay khi vừa quay đầu, đồng tử vội thu hẹp, đoạn không tự chủ được lùi lại. Bởi vì, trước mắt y, có một đôi hài đỏ tươi như máu, lơ lửng trên không, ngang tầm mắt, hiển nhiên đây là đôi hài của nữ tử.

Phế tích hôn ám đột nhiên xuất hiện loại cảnh vật quái dị như này khiến trầm ổn như Vương Huyên cũng giật thót tim, cảm giác cổ quái.

Máu tươi từ trong đôi hài chảy xuống, rất đáng sợ, cả người Vương Huyên gần như ướt đẫm, đoạn lui lại mấy bước, sau đó nhìn thấy một tia sét chói mắt từ trên trời đánh xuống, như từ ngân hà rơi xuống bầu trời, đôi hài màu đỏ đi thẳng tới.

Nháy mắt, trong đôi hài đỏ xuất hiện bàn chân trắng như ngọc, tiếp đó là đôi chân dài trắng muốt, cũng trong chớp mắt, váy dài trắng như tuyết rơi xuống, che lên người.

Gặp quỷ rồi?!

Vương Huyên thấy tình hình cực kỳ không ổn, tuy còn chưa nhìn rõ khuôn mặt, song hẳn là liên quan tới nữ phương sĩ.

Ở loại địa phương hoang vắng, chứa đầy tử khí, bầu không khí lại u ám hãi hùng, ma xui quỷ khiến thế nào y buột miệng nói: “Lộ hàng rồi!”

Nói xong, Vương Huyên muốn tự vả vào miệng, trạng thái tâm thần của y tuyệt đối an tĩnh, không nói dối, bèn thẳng thắn nói ra lời trong lòng, kết quả lại khiến bản thân phải hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.