Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 10: Chương 10: Tân Thuật




Triệu Thanh Hạm dáng người cao gầy, tối nay mặc một chiếc váy trắng bó eo ngắn đến đầu gối, lộ ra dáng người cực kì xinh đẹp, đường cong nhấp nhô, hai chân thon dài.

Gió đêm thổi tới làm bay mấy sợi tóc đen trơn nhẵn, khuôn mặt trái xoan trắng nõn như ngọc rất đẹp; vốn dĩ thanh tú vui vẻ, mang theo nét tươi cười, nhưng hiện tại........nét tươi cười bỗng ngưng trệ. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, mọi người đều không cử động.

Triệu Thanh Hạm mặc váy trắng, dù quen thuộc với rất nhiều hoàn cảnh, chỉ số EQ rất cao đều rơi vào khoảnh khắc im lặng, rõ ràng là bầu không khí rất khác thường.

Vương Huyên quay người, đúng lúc đối mặt với cô ấy.

Trên núi lá phong đỏ rực cảnh sắc đẹp đẽ, dưới núi là ánh đèn thành phố rực rỡ, đây giống như bối cảnh trong một bức tranh, đem mọi người có mặt tại đây càng tôn thêm vẻ đẹp của sự an tĩnh.

Vương Huyên không nghĩ đến Triệu Thanh Hạm sẽ đột nhiên xuất hiện. Chủ yếu là do Tần Thành nói xen vào làm thay đổi tất cả.

  

“Cậu tới muộn, tự phạt một ly.” Vương Huyên nói. Không ai nghĩ đến, hắn vẫn trấn định như vậy; không chần chừ chút nào nâng ly rượu trong tay, tươi cười chào hỏi Triệu Thanh Hạm.

Triệu Thanh Hạm ngày thường tuy trầm tĩnh tự tin, thường tham gia các hoạt động, gặp qua rất nhiều hoàn cảnh, nhưng cơ thể vẫn hơi căng cứng.

Lúc này mới ý thức được nâng ly rượu vang trong tay, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nâng ly được một nửa, sắc mặt lại trở nên tươi cười, khôi phục vẻ xán lạn; nhưng không nói bất cứ lời nào, cũng không cụng ly với Vương Huyên; nhìn biểu hiện của cô ấy thì không giống người có phản ứng nhanh nhạy, sắc bén.

  

Lúc này, Tần Thành mở miệng nói: “Thanh Hạm, cậu đừng hiểu nhầm, thực ra lão Vương hắn rất đáng tin, lúc nãy là do tớ nói chuyện quá vội vàng!”

Vốn dĩ Vương Huyên đã bình tĩnh lại không bình tĩnh được, muốn nói, huynh đệ à, ngươi có biết nói chuyện không, sao lại xen vào?!

Loại hoàn cảnh này cách xử lý tốt nhất là nhanh bỏ qua, không giải thích gì cả, cho nên lúc nãy Vương Huyên mới không thay đổi sắc mặt, giống như chưa có chuyện gì phát sinh.

Triệu Thanh Hạm cũng không nói gì, nâng ly rượu trong tay cụng nhẹ với Vương Huyên, khẽ hé bờ môi, quay người rời đi, để lại cảnh tượng rất tao nhã.

“Tớ nói sai chỗ nào hả?” Tần Thành hỏi, hắn biết bản thân vẽ rắn thêm chân, càng giải thích càng dở.

Vương vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Cậu nói không sai, trực tiếp đem cô ấy đuổi đi, mọi người đều không ngại.”

  

Tần Thành thở ra hơi rượu nói: “Không phải, ý của tớ là muốn nói riêng với cô ấy vài câu, uống một ly rượu, kết quả người đi rồi, tớ biết tìm ai.”

“Trực tiếp đi qua, cô ấy còn chưa đi đâu.” Khổng Nghị đưa ra đề nghị. Sau đó, hắn kéo Vương Huyên đi, tới gần sườn núi, dựa vào lan can nhìn ánh đèn ở xa xa.

  

“Lần này có người nói chuyện giúp cậu, muốn mang cậu đi Tân Tinh.” Khổng Nghị để hai tay trên lan can, nói ra câu này.

Vương Huyên đã biết, thầy Lâm từng tìm mấy người đầu tư. Nhưng hắn cảm thấy Khổng Nghị tìm tới nói chuyện thì chắc chắc không chỉ như vậy, không kìm được quay đầu nhìn.

  

“Người phụ trách hạng mục nghiên cứu Cựu Thuật có ấn tượng tốt với cậu, tuy tình huống của cậu và điều kiện chọn lựa không phù hợp, nhưng biểu hiện của cậu ở trên Cựu Thuật rất kinh người, cho nên muốn phá lệ mang cậu đi.” Quả nhiên, trong việc này có ẩn tình; Khổng Nghị biết nên mới tìm hắn nói chuyện riêng.

“Người nhà của Lăng Vi can thiệp, muốn áp chế cậu ở Cựu Thổ, không để cậu đi Tân Tinh.”

Những lời này giống như tiếng sét giữa trời xanh với Vương Huyên, làm hắn tức thì tỉnh rượu, ánh mắt sắc bén vô cùng, nhìn chằm chằm Khổng Nghị.

Khổng Nghị vẫn rất cường thế, không hề thua kém, quay người đối mặt với hắn, nói: “Cậu không tin có thể tìm người hỏi, chắc chắn để lại dấu vết, hơn nữa việc này không chỉ mình tớ biết, ắt có người khác biết.”

“Vì sao nói cho tớ chuyện này?” Vương Huyên hỏi.

Khổng Nghị trầm giọng nói: “Tớ sợ cậu biết được tin tức linh tinh, biết có người áp chế cậu, sau cùng lại đổ lên đầu tớ, chuyện oan uổng vậy tớ không nhận!” Hắn xoay người rời đi, trước khi đi còn bổ sung: “Người nhà Lăng Vi không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”

Nhìn đến khi bóng lưng của hắn xuất hiện dưới ánh đèn khu biệt thự, Vương Huyên vẫn đứng nguyên chỗ, quay người lần nữa nhìn thành phố lộng lẫy.

“Mình nghĩ người khác quá tốt sao?” Hắn lẩm bẩm. Trước kia, Tần Thành từng hoài nghi nhà bạn gái cũ của gắn giở trò, áp chế hắn ở lại Cựu Thổ, lúc đó hắn còn lắc đầu, nghĩ không đến mức như vậy.

Vương Huyên từng gặp cha của Lăng Vi, nói đúng ra là người đó chủ động tìm hắn, gây áp lực với hắn. Lần đầu gặp mặt, Lăng Khải Minh tuy rất nghiêm túc, nhưng đứng trên phương diện khác thì đó là sự lo lắng và yêu chiều của cha với con gái, sợ con gái chọn sai người.

Năm đó, Vương Huyên bị đối phương dò xét, Lăng Khải Minh lời nói mang tính chất vấn, nhưng hắn không bực tức. Nếu đổi lại mà nói, con gái của hắn có một bạn trai trên hành tinh khác, Vương Huyên cảm thấy bản thân cũng sẽ lo lắng, sẽ lao tới xem bộ dạng của người đó như thế nào.

Lăng Khải Minh khí thế quá mạnh, sau đó xác thực làm Vương Huyên không chịu được, nhận hết lần cảnh cáo này tới lần cảnh cáo khác.

Chẳng qua lúc đó, cho dù khí thế của Lăng Khải Minh mạnh thế nào, cũng không dùng các mối quan hệ nhằm vào hắn, việc này làm Vương Huyên ấn tượng với hắn không xấu.

Vương Huyên không nguyện lấy ác ý đi suy đoán người khác, luôn đặt vị trí của mình vào người khác để suy nghĩ; cho rằng đây chẳng qua chỉ là một người cha bảo vệ con gái, tuy hơi quá phận, nhưng miễn cưỡng có thể hiểu được.

Cho đến hôm nay, hắn cảm giác bản thân đã nghĩ những người này và sự việc quá tốt đẹp. Hắn lắc lắc đầu, thở ra hơi rượu, quay về chỗ mọi người, đối với chuyện xảy ra trên người, hắn không muốn suy nghĩ nhiều, con người luôn phải tiến về phía trước.

“Vương Huyên, bên này!” Chu Khôn kêu hắn tới uống rượu.

Ánh mắt của Vương Huyên tức thì trở nên khác thường, hắn hiểu rõ, mỗi lần Chu Khôn uống rượu, sẽ buông thả bản thân, giống như trở thành một người khác vậy, miệng nói không ngừng.

Chu Khôn không để ý nói: “Lúc tớ đi tìm cậu nói rồi mà, tối nay phải uống thật sảng khoái, thoải mái tâm sự.”

Chỗ không xa, đám người Tô Thiền, Từ Văn Bác nháy mắt, Chu Khôn đây là chủ động tiết lộ bí mật, một khi hắn uống say, lúc đó sẽ nói nhảm, hỏi là trả lời.

“Hắn cố ý đây mà?” Lý Thanh Trúc nhỏ giọng nói.

Tô Thiền bĩu môi nói: “Kệ hắn đi, Tân Thuật cũng không phải bí mật, qua đoạn thời gian nữa chắc chắc sẽ truyền dến Cựu Thổ.”

Vương Huyên hiểu rõ, Chu Khôn mượn say rượu, chủ động nói cho hắn một chút thông tin.

Lúc này, Tần Thành sấn lại gần, trên mặt mừng khấp khởi: “Tớ vừa mới cùng nữ thần uống một ly, cô ấy nói sau này tới mặt trăng sẽ tìm tớ; đúng rồi, lúc nãy cô ấy còn hỏi thăm cậu đấy lão Vương, luyện Cựu Thuật đến đâu rồi, tới nói rằng chắc 9.8 Khổng Nghị, 20.5 Chu Khôn, 11.6 Từ Văn Bác.”

Chu Khôn vốn dĩ còn chuẩn bị say rượu, vừa nghe đến đây lập tức không cam, nói: “Tần Thành, có kiểu so sánh như cậu sao?”

Khổng Nghị cũng đi tới, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu có biết nói chuyện không?!”

Đến băng lãnh như Từ Văn Bác cũng không kiềm chế được, khóe môi giật giật hai cái, nói: “Tần Thành, có kiểu so sánh như cậu sao, tớ thành đơn vị tính toán rồi?”

“Tớ chỉ là thuận miệng thôi mà, uống rượu, đàn ông con trai để ý chuyện này làm gì?” Tần Thành lôi kéo Chu Khôn, nói: “Tớ thích nhất cùng cậu uống rượu, tới, chúng ta uống!”

Chu Khôn liếc xéo hắn, Tần Thành chắc chắn là muốn chuốc hắn say để moi bí mật, hắn không biết Chu Khôn chủ động tiết lộ “bí mật” cho Vương Huyên.

Vương Huyên vội vàng ngăn cản Tần Thành, sợ hắn thực sự chuốc say Chu Khôn, nói: “Từ từ uống.”

Tần Thành ngạc nhiên, Chu Khôn sau khi uống được nửa cốc rược thì dần dần bắt đầu buông thả bản thân. “Tớ nói cho các cậu, bên Tân Tinh xuất hiện Tân Thuật, cũng gọi là siêu phàm, còn có người hi vọng gọi là thần thuật...”

  

“Chu Khôn, lá gan của ngươi không nhỏ, dám tùy tiện nói lung tung, có một số việc bây giờ vẫn trong giai đoạn bí mật, ngươi làm như vậy mà được à?”.Đột nhiên có giọng nói cao vót truyền tới, có người đi tới.

  

Người này là một thanh niên, tóc ngắn, thân thể cơ bắp, cao khoảng 1,85m, ánh mắt rất sáng, sắc bén dọa người.

“Vân ca, ta uống say, lần sau chú ý.” Chu Khôn tỉnh rượu, nhưng không hề căng thẳng, hiển nhiên nhận ra người này.

Người tới so đám người Chu Khôn, Từ Văn Bác lớn hơn mấy tuổi, nước da nâu nâu bóng nhẫy, hắn rất cường thế, lời nói không thèm uyển chuyển, nhìn chằm chằm vào Vương Huyên và Tần Thành, nói: “Các ngươi thật to gan, sáo ngữ? Muốn chuốc say Chu Khôn, từ lắn biết được tin tức?”

Chu Khôn lập tức ngăn cản hắn, nói: “Vân ca, đây là bữa tiệc trong lớp bọn ta, người nếu muốn uống rượu, vào trong phòng!”

Đám người Khổng Nghị, Từ Văn Bác lập tức đi tới, cản đường hắn, khuyên hắn không nên làm như vậy.

“Ngươi là ai mà nói mấy lời đâm chọt như vậy, ăn thuốc súng sao?!” Tần Thành không hề sợ hãi, trực tiếp chất vấn.

Nhìn thấy đám người Tô Thiền, Lý Thanh Trúc cũng đi tới, Vân ca lập tức cười nói: “Các ngươi cần gì căng thẳng vậy, ta lả người không nói đạo lý sao?”

Triệu Thanh Hạm đi tới, nói: “Vân ca, ta biết ngươi vì sao xuất hiện ở đây, không làm thế có được không?”

Vân ca cười cười, nói: “Hôm nay ta không phải tới gây sự; ừm, ta nghe nói ở đây có người luyện Cựu Thuật không tệ, muốn trau dồi một chút.”

“Vương Huyên, không phải ngươi rất hiếu kỳ với Tân Thuật sao, đánh với ra một trận, ta cho ngươi thấy tận mắt!” Người được gọi là Vân ca vậy mà nói ra những lời như vậy.

Chốc lát, không nói đến những người ở Cựu Thổ, đến những người ở Tân Tinh cũng kinh hãi, hắn vậy mà......luyện thành Tân Thuật?!”

Vương Huyên rất bình tĩnh, hắn sớm chú ý thấy người này ngồi một phi thuyền nhỏ tới đây, đỗ nơi trống trải cách không xa hai phi thuyền kia. Hắn vừa xuất hiện liền đi thẳng tới chỗ này.

Vương Huyên ý thức được, người này là vì hắn mà tới, bởi vì ánh mắt chưa từng nhìn người khác, không ngừng liếc nhìn và quan sát hắn. Bây giờ, người thanh niên này còn trực tiếp gọi tên hắn.

“Chỉ đơn giản là so tài, dám chiến hay không, Cựu Thuật với Tân Thuật, ngươi có lòng tin hay không?” Người được gọi là Vân ca lại lần nữa hỏi.

Vương Huyên nhìn khuôn mặt hắn, như có điều suy nghĩ. Nếu như là ngày trước, có người tự nhiên hướng hắn khiêu chiến, Vương Huyên hơn phân nửa là không nhìn, lười để ý. Nhưng người thanh niên trước mặt này lại khác, vậy mà nắm giữ Tân Thuật, hắn rất muốn nhìn xem con đường đó rốt cuộc như thế nào!

“Tân Thuật, cũng được gọi là siêu phàm, còn có người gọi nó là thần thuật.” Người thanh niên này không chú ý tới lời nói bản thân, bổ sung: “Cựu Thuật, ở Tân Tinh dường như đã chính thức bị vứt bỏ, có người bắt đầu gọi nó là Lậu Thuật.”

Hắn duỗi tay vẫy Vương Huyên, nói: “Ngươi có thể chứng minh một chút, nhìn xem Cựu Thuật còn có thể tỏa ra hào quang không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.