Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 25: Chương 25: Tiếp Xúc Thần Bí




Kim Thân thuật, một khi luyện thành, đảng cấp sinh mệnh sẽ tăng cao, thể phách siêu việt người thường, lúc đầu là khả năng chịu đòn, đến chân chính kiếm sắt cũng không chém đứt, cuối cùng là Kim Thân bất hoại, trong mắt người thường chính là siêu phàm.

Vương Huyên tập trung tinh thần, tập luyện từng trang từng trang, minh tưởng trong thế giới hư tịch, thời gian cho hắn rất dài. Trong này hắn có thể từ từ suy nghĩ tư thế thể thuật chuẩn xác nhất, nếu như hơi có tì vết sẽ uốn nắn cho chính xác.

  

Tuy luyện Kim Thân thuật, nhưng Vương Huyên phát hiện bản thân vẫn bảo trì một loại trạng thái siêu nhiên, có thể yên lặng dò xét thân thể, tâm thần trống rỗng.

  

“Minh tưởng tầng cao nhất, tiến nhập vùng đất hư tịch, tinh thần của ta ở đây, lập tức diễn giải Kim Thân thuật đi.”

  

Vương Huyên rất rõ ràng, không gian nơi đây yên tĩnh như vũ trụ hoang vu, thuộc một lĩnh vực cực kì đặc biệt, khiến người ta cảm giác vô cùng chân thực.

  

Chân thân không thể xuất hiện ở đây, nhưng loại tu hành này liệu có thể phản hồi cơ thể hắn sao.

Vương Huyên trong ngoài thông tỏ, tâm thần bình tĩnh, giống như siêu thoát phàm trần, nhìn từ trên xuống toàn bộ bản thân, trong quá trình luyện Kim Thân thuật, sai sót càng ngày càng ít. Cuối cùng, động tác của hắn không khác ghi chép trong kinh văn, không có bất cứ tì vết nào.

Lúc này, thấu qua hư vô và tĩnh mịch, hắn thấp thoáng cảm nhận được bên ngoài, cơ thể của bản thân dường như đương thích ứng loại biến hóa này, bày ra từng loại thư thế.

  

Bên ngoài, cơ thể của hắn làm ra những động tác tiêu chuẩn, diễn luyện hoàn mĩ Kim Thân thuật. Nhưng, loạt động tác này rất chậm, giống như cơ thể đang cố gắng ghi nhớ, mà không giống trong thế giới hư tịch là tiến hành vô số lần thử nghiệm và tập luyện.

...……

Trong trạng thái tuyệt đối yên tĩnh, Vương Huyên suy tính, minh tưởng tầng cao nhất, ngoại giới mới mấy phút, trong này đã trải qua mấy năm, thực có thể mang thành quả từ trong này ra ngoài sao? Nếu như rời đi, cảm ngộ tinh thần, chắc có thể mang ra ngoài.

Trong vùng đất hư vô, mấy năm qua đi, nói thực ra, chủ yếu là đối với tinh thần mà thôi. Nhưng cho dù cơ thể bên ngoài in sâu ghi chép loại cảm giác này, liệu sẽ tăng theo sao?

Hắn cho rằng, cơ thể chắc sẽ không biến hóa giống bên trong. Điều này không tránh khỏi làm người ta đáng tiếc, nhưng hắn lại thấy rất thực tế, dù sao cơ thể không cùng tiến vào.

  

Nếu như tinh thần dồi dào thịnh vượng, mang tất cả cảm ngộ Kim Thân thuật ghi nhớ lại, khả năng ở trong thế giới hiện thực có thể tăng tốc độ tu luyện?

  

Nhưng mà, Vương Huyên cũng chú ý đến một chút khác thường, quan sát bản thân, mơ hồ cảm nhận được cơ thể bên ngoài vùng đất hư vô, lại đang cử động, vả lại động tác diễn luyện Kim Thân thuật rất chính xác, thực chỉ là tiềm thức điều khiển thôi sao?

  

Hiện tại hắn dùng cảm giác nhạy bén siêu cường, lập tức ý thức được, bản thân dường như đã bỏ sót gì đó.

Trong vùng đất hư vô, thuộc thế giới minh tưởng, mấy ngày sau, Vương Huyên thế mà cảm giác hơi mệt mỏi.

Hắn không kìm được chau mày, không phải nói minh tưởng đỉnh cao sao, có thể cư trú ở đây mấy năm kia mà? Thậm chí thời gian có thể dài hơn nữa.

  

Bỏ sót thứ gì đó, sai ở đâu? Hắn bình tĩnh suy nghĩ, nhìn bản thân đương diễn luyện Kim Thân thuật, động tác chậm dần, không có bất cứ sai lầm.

 

“Không phải như vậy.” Hắn thì thầm, tinh thần có vẻ hơi mệt mỏi.

Đột nhiên, đương hai mắt gần như mờ đi, xẹt qua hai đạo ánh sáng, hắn biết được vấn đề ở đâu.

Vì sao hắn có thể tiến vào nơi đây? Tất cả là bởi vì, hắn vận chuyển căn pháp trên thẻ trúc Tiên Tần khi đang ở trạng thái siêu cảm, nên mới tiến vào nơi đây.

  

Sau một khắc, Vương Huyên thay đổi, không dùng tinh thần mệt mỏi luyện tập Kim Thân thuật, mà chuyển sang vận chuyển căn pháp mà phương sĩ Tiên Tần để lại.

  

Trong chớp mắt, toàn bộ thay đổi, tinh thần của hắn bắt đầu khôi phục lại, cảm giác mệt nhọc dần dần tiêu tán, nhận thức cũng đang tăng lên, trạng thái trở nên tốt lên.

  

Chốc lát, tinh thần cảnh giác và trình độ nhạy bén không ngừng tăng cường. Sau đó, toàn bộ cảm giác siêu thần khôi phục, không ngừng lan ra, chạm đến một thứ gì đó.

  

“Vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, tiếp nhận được một loại vật chất thần bí!”

  

Lần đầu tiên hắn đưa ra phán đoán chuẩn xác, một loại hạt thần bí khó mà giải thích, rải rác trong vùng đất hư vô.

  

Đương loại hạt thần bí này rơi xuống, tinh thần của hắn không còn mệt mỏi, mà ngày càng sung mãn.

  

Vương Huyên ở trong minh tưởng tối cao, phát giác được vật chất không thể giải thích từ bên ngoài tiến nhập vào vùng đất hư tịch, khiến trạng thái của hắn trở nên tốt tới mức xưa nay chưa từng có.

  

Giống như là trời mưa cam lộ, rơi xuống vùng đất hư tịch, nuôi dưỡng tinh thần hắn. Thời gian trôi qua, hắn cảm giác không chỉ tinh thần, mơ hồ còn cảm nhận được cơ thể cũng biến hóa.

Ý thức được, dùng minh tưởng đẳng cấp cao nhất không thể miêu tả loại hiện tượng trước mắt, mà phải giải thích bằng hoàng đình nội cảnh địa.

“Đây là đạo gia hoàng đình nội cảnh địa, tuyệt đối hư-tĩnh, trong thời gian không minh, tiếp nhận hạt thần bí không thể giải thích.”

  

Nội cảnh địa, yên tĩnh, hư vô, giống như vùng đất chết, nhưng người đứng ở đây, lại có thể tiếp xúc tới loại vật chất hữu ích cho tinh thần và cơ thể. Vương Huyên đại ngộ, gốc rễ của Cựu Thuật chính là nội cảnh địa!

  

Chớp mắt, hắn tiến thêm một bước xác định, bí pháp khai mở truyền thừa phương sĩ Tiên Tần, con đường chính xác nhất chính là tiến vào nội cảnh địa.

  

Thậm chí, hắn hoài nghi, khởi nguồn của Cựu Thuật có quan hệ tới nội cảnh địa. Phương sĩ Tiên Tần làm sao có thể mạnh mẽ như vậy? Bởi vì, muốn luyện pháp của bọn họ, trước tiên phải đạt được trạng thái siêu cảm sau đó tiến vào đây, như vậy bèn có thể tiếp nhận vật chất thần bí.

  

Thời gian lâu dần, người đời sau ngày càng ít người có thể tới đây, cho nên Cựu Thuật trở nên ảm đạm, thành tựu càng khó mà so sánh được với phương sĩ.

Tiến vào minh tưởng tối cao, thân đứng trong nội cảnh địa, đây là điều kiện bắt buộc để luyện căn pháp cao thâm trên thẻ trúc Tiên Tần, từ xưa đến nay vô số người bị ngăn cản tại ngưỡng cửa này.

  

Lát sau, Vương Huyên cảm nhận được biến hóa bên ngoài, quả nhiên cơ thể cũng đạt được chỗ tốt, không hạn chế tinh thần ở vùng đất hư vô.

  

Thời gian dần dần trôi đi, vật chất thần bí rơi xuống nội cảnh địa đã bão hòa, tiếp tục vận chuyển căn pháp phương sĩ cũng vô dụng, Vương Huyên bèn luyện tập Kim Thân thuật. Lần này hắn chú ý quan sát, đúng là hiệu quả hơn so với lần trước.

  

Trong nội cảnh địa, hắn diễn luyện Kim Thân thuật thập toàn thập mĩ, thời gian từng ngày trôi qua, thể thuật của hắn không ngừng mạnh lên. Đồng thời, mơ hồ cảm giác được, thân thể bên ngoài cũng hoạt động, được vật chất thần bí bồi dưỡng, Kim Thân thuật chầm chậm nâng cao.

  

Hắn quan sát, từ trong nội cảnh địa tiếp nhận hạt thần bí có thể tiến vào trong thế giới thực, bị cơ thể hắn hấp thu. Điều này có nghĩa, những thu hoạch của hắn trên Kim Thân trong minh tưởng, hoàn toàn có thể mang tới thế giới bên ngoài!

  

Cho dù Vương Huyên ở trong trạng thái tuyệt đối an tĩnh và siêu nhiên, trong khoảnh khắc cũng hơi rung động, nhưng rất nhanh toàn bộ cảm xúc dao động lại lắng xuống, nội cảnh địa khôi phục sự tĩnh lặng.

  

Một năm, hai năm, trong vùng đất hoang vu, Vương Huyên không ngừng luyện Kim Thân thuật, mỗi khi cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn sẽ vận chuyển căn pháp trên thẻ trúc Tiên Tần, tiếp nhận hạt thần bí không thể miêu tả, rót vào nơi đây đến khi bão hòa.

  

Trong thời gian hai năm ở trong nội cảnh địa, hắn luyện thành tầng thứ hai Kim Thân thuật, hơn nữa cảm giác cơ thể bên ngoài cũng phát sinh biến hóa, lột ra một lớp da. Tất cả là do, từ trong nội cảnh địa tiếp nhận vật chất kì lạ, khiến cơ thể đề thăng và biến hóa, cùng lĩnh vực tinh thần nhất trí.

  

Hai năm qua, Vương Huyên không chỉ luyện Kim Thân thuật, hắn cũng thử luyện thể thuật trên tấm kim thư. Dù sao, sức hấp dẫn của loại pháp môn này quả thực quá lớn, đây là thứ mà người sáng lập đạo giáo người để lại.

  

Trong quá trình này, hắn phát hiện một chân tướng rất đáng sợ, thuật này tổn thương thân thể, thể thuật ghi chép trên kim thư quá đáng sợ, rất khó luyện thành.

  

“Trước đó người không biết thì không sợ.” Đây là Vương Huyên đánh giá bản thân trước kia không tiến nhập nội cảnh địa mà dám luyện môn thể thuật này.

Ở đây, hắn lấy cảm giác hơn người, gần như rơi vào trạng thái siêu nhiên, nhìn xuống bản thân, phát hiện sự thật rất đáng sợ. Trong khi luyện loại thể thuật này, chỉ cần mảy may đau đớn, ngũ tạng lục phủ sẽ bị thương, trong nội cảnh địa có thể xem xét kĩ càng, trên tạng phủ sẽ chảy máu. Nếu như ở bên ngoài, cần máy móc giám sát tỉ mỉ chính xác nhất mới có thể biết được loại biến hóa nhỏ này. Bởi vì loại tổn thương này rất nhỏ, chỉ như một vết xước nhẹ. Nhưng đối với người luyện thể thuật mà nói, thời gian dài như vậy, dần dần tích lũy, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, hậu quả không thể tưởng tượng.

Trước đó, Vương Huyên cảm thấy, đây lại không phải là nỗi đau xé rách da thịt, nhịn một lát sẽ qua, mỗi ngày cố gắng kiên trì một chút, sớm muộn sẽ dần dần thích ứng. Hiện tại ở trong nội cảnh địa, hắn rõ ràng, trước kia hiểu nhầm lớn như thế nào.

  

“Thể thuật trên kim thư, hóa ra chỉ có vào trong nội cảnh địa mới có thể luyện thành.”

  

Vương Huyên chú ý sau khi tạng phủ xuất hiện vết máu, vật chất thần bí trong nội cảnh địa sẽ bao phủ nơi bị thương, chữa trị phủ tạng đến khi khỏi hẳn.

  

Không hổ là kim thư mà Trương Đạo Lăng để lại, khởi điểm quá cao, không tiến vào nội cảnh địa thì căn bản không thể luyện thành loại thể thuật này. Hơn nữa, trong thời gian hai năm, Vương Huyên cũng chỉ luyện thành một bức họa khắc họa trên tấm kim thư thứ nhất.

  

Lần này, hắn không làm giống như ngoại giới, không tìm hiểu kĩ, luyện tất cả mấy bức khắc họa trên trang đầu tiên; mà trước chú trọng vào một bức. Quả nhiên, trải qua tạng phủ không ngừng chảy máu, lại qua hai năm thời gian mài giũa, luyện thành bức họa đầu tiên.

  

Trên bức họa này, vô luận hắn luyện như thế nào, tạng phủ đều không bị thương nữa.

  

“Độ khó quá cao!” Vương Huyên cho rằng, giai đoạn hiện tại loại thể thuật này không phù hợp với bản thân, rõ ràng là hắn không ngừng bị thương mới đổi lấy thành công. Bức họa đầu tiên đã như vậy, có thể tưởng tượng về sau sẽ càng khó hơn!

Hắn quyết định, trước tăng cao Kim Thân thuật, đồ vật Trương Đạo Lăng để lại, đợi tương lai cảnh giới của hắn cao một chút mới nghiêm túc đi luyện.

Thời gian trong nội cảnh địa trôi đi, lại qua ba năm, Vương Huyên đem Kim Thân thuật luyện đến tầng thứ ba, hắn cảm giác thêm mấy tháng, tầng thứ ba sẽ hoàn toàn viên mãn.

Lúc này, một loại cảm nhận không biết xông vào trong đầu, hắn lập tức biết được, minh tưởng tối cao kết thúc, hắn sắp đi ra khỏi nội cảnh địa. Quả nhiên, vùng đất hư vô, lại không an tĩnh, dần dần có tiếng động.

Tiếng tim đập, còn có tiếng gió bên ngoài cửa số, hơn nữa xa xa còn có tiếng xe hơi chạy trên đường.

Nội cảnh địa tiêu tán, tinh thần của vương Huyên triệt để quay lại với thực tại. Đầu tiên hắn cảm nhận được thân thể biến hóa, lột xuống hai lớp da, lớp da mới óng ánh bền dẻo, thể chất rõ ràng tăng cao hơn trước kia, càng mạnh. Trong thế giới hiện tại, Kim Thân thuật của hắn đạt tới tầng thứ ba!

Nhìn đồng hồ, thời gian trong nội cảnh địa là năm năm, thời gian trong thực tại vẻn vẹn chỉ trôi qua......năm phút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.