Sáng sớm tiếng còi xe inh ỏi, giao thông đông đúc, những người đi làm hối hả cho kịp giờ, học sinh đeo cặp sách chạy tới trường, giao thao lại với nhau, một ngày mới căng thẳng và bận rộn chính thức bắt đầu.
Thời gian vẫn còn sớm, trên đường đi làm Vương Huyên ghé vào tiệm ăn nhỏ mua một phần bánh rán, một cốc sữa đậu nành và một bát tào phớ, gã cảm thấy nên dừng cuộc chiến mặn ngọt nam bắc lại.
“Đến sớm rồi?” Y phát hiện bản thân là người tới đầu tiên, sau mười phút Lưu Tuyết cô gái trẻ trung thích trang điểm mới tới, nửa giờ sau những người khác mới lần lượt xuất hiện.
Sáng sớm chẳng có chuyện gì, Vương Huyên nhận gửi mấy bức thư, xử lý hai tấm bản vẽ, sau đó lại điệu thấp nghiên cứu đạo tàng.
Đương nhiên, y cũng chú ý quan sát vị đồng sự cứ rảnh rỗi bèn gọi điện thoại hẹn bạn bè đi câu cá-----Trần Vĩnh Kiệt.
Quả nhiên có vấn đề, trong lòng Vương Huyên khẽ xao động. Một buổi sáng, lão đồng sự liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, cái gì mà câu cá, đêm qua như vũ bão, sáng nay nổi gió và mặt trời rực rỡ.
Theo y nghĩ, ông ta toàn nói tiếng lóng! Câu cá thì khỏi phải nói, đích thân Vương Huyên trải qua sự việc tại Đại Hưng An Lĩnh, tối qua gió to mưa lớn chắc chắn là nói việc trừ khử tổ chức hôi huyết, còn hôm nay bắt đầu nổi gió và mặt trời rực rỡ, chắc ám chỉ từ hôm nay trở đi các thế lực khác phải ngoan ngoãn lại.
Sau đó--------Vương Huyên nhìn ai cũng thấy có vấn đề!
Ví như, vị lão huynh đeo gọng kính màu đen, nói chuyện điện thoại với bạn cái gì mà suốt đêm đại khai sát giới, bây giờ đang buồn ngủ.
Còn hai vị đại tỷ thích chơi mạt chược cũng ghé tai nói chuyện, nói phong thủy luân chuyển, không tranh khí vận thì đợi bao giờ, lần sau lại quyết chiến.
Còn có một người khá nhạy cảm, rảnh rỗi thích làm thơ, cả sáng làm được một khúc: “Ta lấy thiên khung làm màn, treo một quả pháo hoa, bùm một tiếng, nổ tung rực rỡ, kinh diễm nhân gian.”
Trái tim Vương Huyên chợt loạn nhịp, đám người này là ai vậy?! Chẳng lẽ tối qua bọn họ đều tham gia hành động cưỡi chiến thuyền xử lý đám phi thuyền của kẻ địch?
Cuối cùng, Vương Huyên nhìn tới tiểu cô nương Lưu Tuyết đang cầm gương tô son cũng thấy khác thường. Cô nói màu sắc cây son này không đẹp, cô thích màu hồng diễm như ngày cưới, màu đỏ máu đó mang ý vị sầu muộn đau thương, thế mới toát lên vẻ đẹp yên tĩnh xuất thế.
Nghe một hồi, tất cả mọi người trong phòng đều nói tiếng lóng, Vương Huyên tức thì đau đầu, y ngồi nguyên tại chỗ không phản ứng gì, cố gắng tĩnh tâm ngưng thần, nghiên cứu đạo tàng.
Đến giờ ăn trưa, đám đồng nghiệp cười cười nói nói, dẫn người mới Vương Huyên tới ăn thử tại một nhà hàng mới khai trương.
Vương Huyên ăn uống chẳng thấy vị gì, tâm thần lơ đễnh, định hỏi bọn họ, lại sợ quá đường đột và trực tiếp.
Sau khi ăn cơm, lão đồng sự vẫn ổn trọng hơn cả, chủ động tìm Vương Huyên nói chuyện, song lời vừa nói ra đến miệng đã khiến Vương Huyên quay đầu đi thẳng, bởi vì ông ta rủ Vương Huyên đi câu cá.
Trải qua lần nguy hiểm ở Đại Hưng An Lĩnh, bị chiến thuyền của tổ chức hôi huyết khóa chặt, Vương Huyên không muốn lội loại vũng bùn đấy nữa.
“Anh bạn, cậu còn trẻ, còn nhiệt huyết, còn thanh xuân nước mắt lưng tròng, phải trân quý a.”
Vương Huyên mặt đơ như khúc gỗ hỏi, lại bảo gã làm mồi câu hả?
“Cậu nghĩ gì vậy, tôi mời cậu ra nhà máy bỏ hoang mấy năm nay sau viện kế hoạch câu cá, chỗ ý có hồ lớn hồ nhỏ, hiện tại lau sậy tràn lan, tôm cá béo tròn.”
Vương Huyên nghi hoặc nhìn y, lão đồng sự mơ hồ thừa nhận mình chính là cấp cao của tổ chức thám hiểm?
“Là ta.” Giống như biết được suy nghĩ của Vương Huyên, lão đồng sự trực tiếp thừa nhận, “Đi thôi, mới ăn xong, vừa đi vừa nói, câu ít cá.” Ông ta chuẩn bị đầy đủ, trong thùng chiếc xe hồng nhật cũ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ câu cá.
Trên đường Vương Huyên không nén được vẻ tò mò hỏi, những người trong văn phòng có thân phận gì?
Lão đồng sự Trần Vĩnh Kiệt tức thì ngẩn người, sau đó nhịn không nổi cười phá lên: “Cậu nghĩ đi đâu thế, cậu nghĩ văn phòng dưỡng lão của chúng ta ngọa hổ tàng long sao, tất cả không phải người bình thường hả? Bọn họ chỉ là đám người bình thường thích chơi trò chơi, thích chơi mạt chược, thích ngâm thơ, trang điểm và nhìn cảnh tượng khủng bố mà thôi, không bình thường chỉ có cậu và tôi.”
Vương Huyên cạn lời, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục tâm thần, cuối cùng mới nói: “Ông mới không bình thường, tôi rất bình thường!”
Trần Vĩnh Kiệt ngạc nhiên nhìn gã nói: “Rất bình thường sao, ta nghe nói cậu tát một cái là hủy luôn một mỹ nhân xinh đẹp, mới mấy ngày đã giết năm người.”
“Đó là bịa đặt, phỉ báng, tôi chưa từng giết người!” Vương Huyên vội vàng giải thích, y tuân thủ luật pháp, trong lúc phòng vệ chính đáng mới gây tổn thương cho năm người.
“Chẳng khác là bao.” Lão đồng sự gật đầu.
Vương Huyên không giải thích nữa, định hỏi rốt cuộc thì ông ta có thân phận gì, sao lại trốn ở một nơi tồi tàn thế này.
Lão đồng sự dẫn y đi tới bên hồ cá trong khu nhà máy bỏ hoang, lấy ra cần câu giải thích: “Ta là sư phụ của Thanh Mộc, hay đi tới đi lui Tân Tinh và Cựu Thổ, dẫu bên nào cũng có công việc nhàn hạ che giấu, không phải cậu cũng thích nơi đây sao?”
Vương Huyên vừa nghe được tức khắc rõ ràng, Thanh Mộc sớm đã chuẩn bị từ trước, ngay khi bản thân vừa tốt nghiệp, đẩy mình tới bên người sư phụ.
Cho dù ban đầu Vương Huyên không chọn gia nhập tổ chức thám hiểm, có lão đồng sự bên cạnh, phỏng đoán sớm muộn cũng sẽ bị lừa gia nhập.
“Các người đã mưu tính trước!” Vương Huyên than thở, nhưng nói được gì đâu, lão đồng sự đã tiết lộ thân phận, tỏ rõ thành ý.
“Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, lần trước bọn ta đã tính toán và sắp xếp kỹ càng, phi thuyền của tổ chức hôi huyết căn bản không thể uy hiếp được các cậu, một khi xuất hiện sẽ bị trừ khử, mà thôi không nói chuyện này nữa, nghe nói cậu luyện Kim Thân thuật, tặng cậu thứ này.”
Lão đồng sự đưa y một cuốn sách, nhìn bộ dạng khá cũ, mang đầy dấu vết thời gian.
Sau khi Vương Huyên nhận lấy bèn mở ra xem, đoạn quan sát cẩn thận, vẻ mặt kinh ngạc, trong sách ghi chép rất nhiều thực vật, khoáng vật, sinh vật cổ quái.
“Tin được không?” Y lật đọc mấy trang, cảm giác giống như lạc vào một vùng đất khác.
Như trong sách ghi chép Nguyệt Quang Ngân, một loại khoáng vật đặc biệt cực kỳ hy hữu, nếu bóp nát sẽ chảy ra một loại chất lỏng màu bạc, phải nuốt ngay, nếu không sẽ bốc hơi rất nhanh, như ánh trăng sáng rỡ tiêu tán.
Người thường nếu như uống một chút, da thịt có thể phục hồi, mà đối với người luyện Kim Thân thuật, Thiết Bố Sam mà nói thì hiệu quả càng đáng sợ, xem như vật đại bổ, có thể gia tốc thể chất tăng lên.
Còn một loại Hoàng Kim Ma Cô, mài thành phấn nấu canh, có thể nâng cao mật độ xương, nuôi dưỡng tủy, máu mới được tạo ra càng có hoạt tính, từ đó dần dần thay đổi thể chất toàn thân.
Vương Huyên càng đọc càng thấy khó tin, những thứ này y chưa từng nghe nói tới, trong bách khoa toàn thư cũng không tìm được những thứ này.
Ví như phía sau còn nhắc đến một loại ốc núi, sống trong đá, là sơn bảo hiếm thấy, nếu như bắt được, phơi khô sau đó nghiền nát, ngày uống một tiền, duy trì liên tục nửa tháng, có thể tăng thêm năm năm tuổi thọ.
Vương Huyên càng xem càng không tin, lúc rỗi rãi y từng lướt qua Bản Thảo Cương Mục, song không nhìn thấy những thứ hy hữu cổ quái này.
Lão đồng sự Trần Vĩnh Kiệt giải thích: “Không tin hả, những thứ này có ghi chép trong tổ đình đạo giáo và chùa cổ phật môn, bản này chẳng qua chỉ tổng hợp lại mà thôi, ngoài ra còn có một số kỳ vật được nhắc đến trong thẻ trúc Tiên Tần.”
Vương Huyên giật mình, hỏi: “Nhưng nhiều năm qua, có ai thấy không? Sớm đã tuyệt tích không biết bao nhiêu năm rồi.”
“Hiện nay Cựu Thổ không tìm được, nhưng không đại biểu trong thâm không không có.” Lão đồng sự mỉm cười.
Khả năng chú ý của Vương Huyên rất tốt, y nhắc tới thâm không, mà không phải Tân Tinh, cảm giác khá vi diệu.
Lão đồng sự giật mạnh cần câu, lắc đầu tiếc nuối, cá chạy rồi, không cắn câu, tiếp tục: “Trước nhất mười năm, liên tục có người tìm thấy một ít, tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng gây ra phong ba không nhỏ; ừm, thậm chí có người phát hiện Địa Tiên Thảo, nhưng đáng tiếc không hái được.”
Vương Huyên nhanh chóng lật cuốn sách, tìm tới trang Địa Tiên Thảo, trên đó miêu tả nó rất xa xăm mờ ảo, ăn một gốc có thể kéo dài hai trăm năm tuổi thọ.
“Cho nên, bên Tân Tinh có người sắp điên rồi, kéo dài hai trăm năm, đối với người thường mà nói thì như sống thêm hai lần, mà mấy lão già trong đám tài phiệt, hay người phụ trách sở nghiên cứu sinh mệnh, toàn bộ đều điên cuồng tìm kiếm.”
Vương Huyên cõi lòng dậy sóng, nhưng chốc lát lại cảnh giác, lão đầu này thích “câu cá”, nói không chừng đang giấu ý đồ xấu gì đó?
“Xem ra bên đó rất náo nhiệt, lão nhân gia người tặng tôi cuốn sách này, lại nói những chuyện này, treo trước miệng tôi, muốn làm gì? Nói đi!”
“Người trẻ tuổi bây giờ sao nghĩ nhiều thế, không giống thời bọn ta, toàn những thiếu niên chân chất, cậu lại nghĩ nhiều rồi.” Lão đồng sự lắc đầu, sau đó giật mạnh cần câu, cuối cùng cũng câu được một con --------ba ba.
“Ặc, sao cắn mồi, ta câu cá mà!” Lão đầu gỡ con ba ba xuống rồi ném đi, theo như cách nói của ông ta, thứ này nhìn thấy thì nên phóng sinh, sống dở chết dở, không phải đồ bổ.
“Danh ngạch đi Tân Tinh cung không đủ cầu, cậu còn trẻ nên nỗ lực.” Đến lúc rời đi, lão đồng sự nói ra câu đó.
Song, từ khi nghe ông ta nói xong câu đó, Vương Huyên lại cảm thấy cần phải phòng bị ông ta, hơi e ngại, đi Tân Tinh nên tránh lão đồng sự là tốt nhất.
Buổi tổi về đến nhà, Vương Huyên luyện Cựu Thuật, nghĩ tới vũ hóa thạch, cũng nghĩ tới bản sách ghi chép kỳ hoa dị thảo và các loại khoáng vật.
“Ban ngày nghiên cứu đạo tàng, buổi tối luyện Cựu Thuật, cuộc sống cũng không tệ, qua một đoạn thời gian nữa nghĩ cách đi Tân Tinh, gần nhất xem liệu có thể tìm được vũ hóa thạch không.”
Ngoài thành có một tòa miếu cổ nghìn năm, Vương Huyên muốn đi nhìn xem.
Mai là thứ bảy, y chuẩn bị sáng sớm về nhà thăm cha mẹ, nhà không xa lắm, khoảng hai tháng y lại về một lần.
“Ngọn núi gần nhà hình như có truyền thuyết liên quan tới tiên cô gì đó.” Vương Huyên tính toán, tạm thời tuy không cách nào tới tòa miếu cổ nghìn năm, nhưng lúc về nhà có thể đi quanh núi một vòng.
Kế hoạch không thay đổi, đêm hôm đó, Vương Huyên nằm mơ, y mơ thấy người con gái đó, áo trắng hài đỏ, tóc dài rối tung, khuôn mặt xinh đẹp có hai hàng máu tươi, không ngừng tới gần, hai khuôn mặt gần như chạm vào nhau, khiến y choàng tỉnh.
Từ sau khi luyện Cựu Thuật Vương Huyên luôn ăn ngon ngủ yên, chưa từng trải qua ác mộng, nhưng hôm nay hơi quỷ dị.
Vương Huyên điều chỉnh hô hấp, tĩnh tâm, lát sau thiếp đi, song một giờ sau y bật tỉnh, cảm giác có gió lạnh phả vào mặt, lần nữa nằm mơ nữ phương sĩ với hai hàng huyết lệ.
Lúc này Vương Huyên mới ý thức được, xảy ra chuyện rồi, y gặp phải phiền phức lớn, trước nay y không tin những thứ này, nhưng tình huống bây giờ một khi ngủ sẽ mơ thấy nữ nhân.
“Xem ra ngày mai không về nhà được rồi.” Bản thân không hiểu rõ tình hình, y không muốn hấp tấp quay về, trên người dường như nhiễm phải thứ không sạch sẽ.
Đêm nay, Vương Huyên một lần lại một lần ngủ say, lại một lần một lần tỉnh dậy, đến khi trời sáng, y lập tức liên hệ lão đồng sự Trần Vĩnh Kiệt, vì cảm thấy Thanh Mộc cũng không giúp được.
“Có loại việc này?” Lão đồng sự rất trịnh trọng, tin tưởng gã, bởi vì thân là nhà thám hiểm lâu năm, bản thân đã trải qua vô số chuyện quỷ dị mà đến nay chưa thể giải thích được.
“Đừng nóng, lát nữa ta bảo người gửi cho cậu một tấm phù, đích thân một lão đạo sĩ sống hơn trăm tuổi vẽ, rất có ích.”
Lão đồng sự nói là làm, buổi chiều sai người mang tới.
Song đến đêm khuya, loại hiện tượng quỷ dị khiến Vương Huyên bất an lại xuất hiện, hơn nữa tấm phù mà lão đồng sự gửi tới bốc cháy, suýt chút nữa cháy sạch chăn gối trên giường, khiến y trợn mắt không biết làm sao cho phải.
Nửa đêm tình huống càng ngày càng tệ, sau khi trằn trọc mãi mới ngủ được, y lại bị một luồng hơi lạnh thấu xương dọa tỉnh, cảm giác trong ngực có thứ gì đó, cả người sởn gai ốc, có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào y!