Trình Doãn được Dụ Ngôn Gia đưa về khách sạn, nhưng về một cái lại muốn đi luôn.
“Để em nấu trà giải rượu cho anh.” Giữ tay người đàn ông trở lại.
“Em biết nấu à?” Dụ Ngôn Gia ngả ngớn châm trọc, còn cười rất thích thú nữa.
“Khó uống cũng phải nuốt vào cho em.” Nhỏ giọng răn đe. “Đợi một chút.”
“Thực sự không cần, ngủ trước đừng đợi anh.”
Đã nói như vậy rồi, Trình Doãn không còn lý do nào mà ngăn anh nữa.
Xoay người trở vào, lấy một chiếc váy dây mang vào nhà tắm. Vừa ngâm mình vừa nghe điện thoại.
“Ông ta còn nói gì không?” Trình Doãn ngả người ra sau, tư thế biếng nhác nhìn cả bồn bong bóng đang sủi bọt.
“Quách tổng nói muốn cùng chị dùng cơm, mặc dù em nói để Tinh Hiểu Đồng đi thay nhưng ông ta nhất quyết không chịu.” Hàm Tình thở dài thườn thượt. “Ông ta còn đe dọa... chị mà không đến, ông ta sẽ tước quyền tham gia liên hoan phim.”
Căn phòng trống vang lên tiếng cười lạnh, đến Hàm Tình còn không tự chủ được rùng mình vài cái.
“Nói lại là chị đồng ý.”
Cúp điện thoại của Hàm Tình xong, chậm rãi tìm một số điện thoại khác. Đầu bên kia nhận máy rất nhanh.
“Lần này là lần cuối, tôi sẽ không nhận điện thoại vào sáng sớm và nửa đêm nữa đâu.” Tiếng Thiên Đổng ồm ồm, đoán không chừng đang chuẩn bị đi tìm Chu Công rồi.
“Mua giúp tôi mấy cái camera mini.” Trình Doãn không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề.
Tiếng chăn sột soạt, giọng Thiên Đổng cũng cao hơn mấy tông. “Cô coi tôi là cái tiệm tạp hóa đấy à? Không phải mấy thứ đó ra ngoài tiệm là có sao? Nói nhờ mua chuột máy tính phiên bản giới hạn còn nghe được...”
“Tôi không tiện ra ngoài.”
“Vậy còn...”
“Người của tôi cũng không tiện.” Lập tức chặt đứt ý đồ mè nheo của anh ta, khiến mấy câu sau còn chưa kịp phun ra đã phải nuốt trở về.
“Cô cần mấy thứ đó làm gì chứ? Đi trộm à?” Thanh âm đã tỉnh táo hơn rồi.
“Tôi là công dân tốt.”
Bên kia vang lên tiếng cười khinh bỉ.
Bóng đêm bao trùm toàn thành phố, tiếng xe cộ như một đoạn phim bị giảm âm lượng, cứ nhỏ dần rồi chìm vào tịch mịch.
Con đường lớn dẫn ra khỏi thành phố Carson 2, ba bốn ánh đèn pha của xe moto rượt theo nhau bằng tốc độ kinh người.
Mái tóc dài dù đã buộc gọn nhưng không chiều lòng được gió, vài sợi màu bạch kim trông rất đẹp mắt.
Dụ Tỉnh nhìn qua gương chiếu hậu, đồng tử lập tức co rút lại. Mắt thấy đột nhiên một chiếc moto trong số ba cái còn lại phóng ga lên, tay dù hơi run nhưng vẫn chuẩn xác lách qua, tránh va chạm.
Nhưng ngay giây sau đó, chiếc xe lại lao lên, lần này dường như biết được ý định cắt đuôi của cô, tốc độ tăng gấp ba, quẹt vào đuôi xe, tóe lửa.
Rầm!
Tiếng va chạm chói tai, ánh lửa ma sát với lòng đường, còn có cả tiếng đàn ông rít lên.
“Mẹ kiếp!”
Không phải xe của Dụ Tỉnh bị đâm, ba chiếc xe kia đã quay đầu chạy trối chết. Hiện trường chỉ còn một người đàn ông đang khó khăn lồm cồm bò dậy.
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Dụ Tỉnh tiến đến gần, càng nhìn càng thấy hơi quen.
“Không hỏi tôi có đau hay không à?” Người đàn ông kia ôm lấy đầu gối, một tay chống xuống đất một tay chìa ra, có ý muốn cô kéo lên.
Dụ Tỉnh miễn cưỡng đón lấy. Cô cũng không phải người không có nghĩa khí.
“Còn nói được thì chưa chết được!” Đến khi nhìn rõ mặt rồi, giọng điệu cũng không còn khách sáo nữa.
Lợi Bỉ tháo mũ bảo hiểm ra, má trái trầy xát đã rướm máu, rất ảnh hưởng đến mỹ vị.
“Cảm ơn anh.” Dụ Tỉnh xoay người.
“Cứu em một mạng mà chỉ được cảm ơn thôi à?”
Bước chân cô gái dừng lại, trong đêm tối chỉ thấy được đường nét gương mặt một cách mờ nhạt cùng mái tóc dài.
Cô nhìn xuống chiếc xe có chỗ còn đang bốc khói. “Ngày mai sẽ cho người mang xe mới đến.”
Lợi Bỉ khập khiễng đến gần, giọng nói cũng rõ hơn, mang khí thế chèn ép người hơn. “Em biết tôi không cần xe.”
Dụ Tỉnh im lặng một lát, nhìn xuống mu bàn tay anh, phát hiện nơi đó cũng bị rách da. Lát sau lại quay người đi, nhưng lần này là gạt chân chống lên, vỗ tay về phía sau tỏ ý anh ngồi ở đó.
Lợi Bỉ cười thiếu đứng đắn. “Cho ôm eo nhé?”
Dụ Tỉnh: “...”
Người đàn ông khóc ròng. “Em phóng như chó đuổi thì làm sao tôi ngồi vững được?”1
Nắm lấy tay lái rồi lên ga, người đàn ông cười khì khì vì đã đạt được mục đích.
Quanh đây heo hút vắng người, phải tiến sâu vào thành phố mới tìm được một trạm y tế.
Dù chỉ là mấy vết trầy nhỏ nhưng được cái chỗ nào cũng có... má, bắp chân, mu bàn tay, bắp tay...
Dụ Tỉnh nhíu mày nghi ngờ. “Anh có biết lái moto không đấy?”
Người đàn ông ngẩng đầu. “Tôi theo em từ lúc ra khỏi thành phố.”
Vậy là cũng lâu, khoảng thời gian đó tính ra cũng chạy được hơn mười phút rồi.
“Anh không biết cách giảm mức tổn thương xuống thấp nhất à?” Miệng nhỏ càu nhàu, nhưng chỉ đứng một bên nhìn bông gạc nhuốm đỏ hết cái này sang cái khác.
Lợi Bỉ khóc không ra nước mắt. “Tôi chặn đầu xe ba đứa nó cho em, dù sao... muốn cảm ơn thôi cũng không đủ.”
Dụ Tỉnh im lặng không nói nữa. Cô nhìn sang y tế, người trực ca đêm là một cô gái.
Cái thân thể be bét máu này cũng thật thu hút ong bướm đi.
“Này... mời tôi một bữa cơm đi.”
Dụ Tỉnh ra chiều nghĩ ngợi.
“Sao giống lão Dụ quá vậy hả? Chỉ một bữa cơm thôi có cần phân vân thế không?”
Dụ Tỉnh trừng mắt, vươn tay đập bốp một cái vào lồng ngực hắn, khiến chàng trai kêu oai oái.
“Đừng so bì em với lão già đó. Miếng ăn cũng không chặn mồm được anh mà!”
Xong việc quay về nhà cũng gần mười một giờ đêm.
Dụ Ngôn Gia nhẹ nhàng thay giày, đặt chùm chìa khóa ở trên huyền quan, lắng nghe thấy không còn tiếng động mới an tâm đi về phía thư phòng.
Nhưng chân mới nhấc được vài bước thì phía sau lưng đã có người giữ lại, cánh tay nhỏ ôm lấy eo anh. Ngay sau đó là xúc cảm mềm mại không ngừng cọ sát.
Dụ Ngôn Gia chần chừ một lúc mới kéo cô ra, giọng khàn khàn. “Chưa chịu ngủ à?”
“Lạ giường, hơi khó ngủ.”
Hết cách, người đàn ông khom lưng xuống, cánh tay rắn chắc vòng qua hông cô, dễ dàng ôm cả người thiếu nữ vào lòng, hướng về phía phòng ngủ.
Mông vừa chạm đến đệm, Trình Doãn bất chợt chau mày, giữ lại cả cơ thể như đang né tránh của Dụ Ngôn Gia.
“Anh bị thương sao?”
Đồng tử co lại thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã dập tắt, hóa thành nét ôn nhu hiếm có. “Không hề.”
Cả người Trình Doãn bật dậy, vòng tròn quanh người anh một hồi mà hít hà. Ngay giây sau, dùng lực kéo cổ áo từ phía gáy anh xuống, máu đã khô được một nửa.
Căn phòng không bật đèn, nếu không tinh mắt chắc chắn sẽ không nhìn thấy.
Mà cô lại khá nhạy cảm với mùi máu tanh, ban nãy ôm sau lưng anh đã cảm thấy hơi nhức mũi rồi.
“Anh dám lừa em.”
Nét mặt Dụ Ngôn Gia trầm lại. “Không đáng ngại.”
Trình Doãn quay người đi, còn ném lại cho anh một cái lườm sắc bén, lúc quay trở về đã có một hộp sơ cứu cơ bản.
Mở hộp đồ dùng ra, sát khuẩn tay rồi dùng cồn rửa miệng vết thương, sau đó lại nhẹ nhàng bôi thuốc. Dù không tính là chuyên nghiệp nhưng tác phong rất nhanh.
Suốt quá trình cả hai người đều không nói một lời nào. Đóng hộp sơ cứu lại, Trình Doãn nhìn theo bóng lưng anh. Vừa nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm truyền ra, cô lập tức cầm chiếc áo sơ mi của anh lên xem xét.
Sau lưng áo còn có vết chân dính bùn đất, chứng tỏ trước đó đã đánh nhau. Phía trên chỉ có duy nhất một vệt máu thấm ra từ gáy, còn vết thương kia rõ ràng là vết chém. Thân thủ Dụ Ngôn Gia không kém đến nỗi để người ta tùy tiện chém vào gáy được, nếu là người bình thường chắc chắn không có khả năng...
Hơn nữa còn ra tay mạnh như vậy, rõ ràng muốn lấy mạng người.
Rốt cuộc là ai... muốn giết Dụ Ngôn Gia?