Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 79: Chương 79: Cô muốn bù đắp cho anh, cho bản thân của kiếp trước




Cảm nhận hốc mắt bắt đầu nóng lên, Trình Doãn chột dạ quay đầu đi, hướng về chiếc xe đang đỗ gần đó.

Mà Dụ Ngôn Gia ở bên này, nhìn theo đuôi xe phía trước khuất dần đến ngây ngốc cả người.

“Dụ, sao thế?” Lợi Bỉ đã ngồi ngay ngắn trên ghế phó lái, nhìn người đàn ông vẫn đứng bên ngoài không chịu lên xe liền sốt sắng dò hỏi.

Dụ Ngôn Gia rũ mi mắt, hành động chán nản thất thần đẩy cửa xe, đột nhiên nhìn sang Lợi Bỉ, hại anh ta không rét mà run.

“Dụ này, nãy giờ cậu hơi lạ đấy... nhìn như thế là muốn ăn tươi nuốt sống tôi à?”

Chẳng mấy khi Dụ Ngôn Gia lại ngắm cảnh đến mức thất thần như vậy, lại còn dùng ánh mắt giết được người đó nhìn cậu. Đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm, từng cảm xúc mà Lợi Bỉ cảm nhận được trên người Dụ Ngôn Gia, có khi còn dễ hơn là thấu hiểu chính mình.

Người đàn ông này, mới nãy còn bình thường... vậy mà khi nhìn thấy đồng loại lại trưng ánh mắt giết người kia là sao?

Chậc, đàn ông thất tình đúng thật đáng sợ!

“Xuống dưới ngồi.” Dụ Ngôn Gia thắt xong dây an toàn, nhàn nhạt lên tiếng.

“Hả?” Lợi Bỉ nhìn ngó nghiêng, biểu cảm vô cùng kinh ngạc. “Ý cậu là ghế dưới á?”

“Chỗ đó của vợ tôi, cút xuống dưới.” Bổ sung thêm một câu, ý tứ rõ ràng.

“Ài...” Lợi Bỉ khóc không ra nước mắt. “Tôi ngồi đây quen hơn, cậu chịu khó một tí... cứ coi như tôi là vợ cậu đi...”

Dụ Ngôn Gia nhìn Lợi Bỉ.

“Ừ ừ, tôi xuống!”

...

Trời sẩm tối, khí lạnh ngày một dày đặc. Giữa sắc trời ảm đạm khi thu về, không gian trong các quán bar hay hộp đêm vào buổi tối sẽ là nơi vui chơi lý tưởng nhất.

Trình Doãn mặc một chiếc áo hoodie dài, phía dưới là quần leggy bí sát chạm đến đầu gối, áo mũ trùm qua mông, giấu đi từng đường cong hoàn mỹ.

“Lấy lý do gì để tôi tin lời cô?” Rất lâu sau, tiếng phụ nữ trong chiếc tai nghe bluetooth mới vang lên lần nữa, ngữ điệu dù đã gấp gáp nhưng vẫn giữ lại một chút đề phòng với đối phương.

Trình Doãn nhìn ra bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, khuôn miệng hồng hồng nhỏ xinh đưa đẩy miếng kẹo cao su, lười biếng nói.

“Tai nghe không bằng mắt thấy. Nếu người đàn ông bạc tình bạc nghĩa đó không phải là chồng bà thì tốt, còn nếu là chồng bà... vậy không phải bên cạnh bớt đi một kẻ đào mỏ hay sao?”

Trình Doãn vừa nói vừa cười, ngập ngừng rồi mới bổ sung. “Dù sao trong chuyện này... người được lợi cũng là bà.”

Trương Mỹ nhíu mày, gấp gáp đến mức giọng nói có phần khẩn trương. “Người có lợi là tôi... vậy tại sao cô lại xen vào?”

Thiếu nữ bật cười thành tiếng. “Tôi đang tích đức.”

“...”

Nói xong câu này, Trình Doãn lôi điện thoại từ trong túi áo ra, ngắt kết nối cuộc gọi rồi gửi định vị đi, hoàn toàn không cho bà ta có thời gian từ chối.

...

Xung quanh cô, người đi ngược kẻ về xuôi, đèn đường sáng quắc.

Đã qua hai ngày kể từ khi cô từ chối lời cầu hôn của Dụ Ngôn Gia, đối với cô mà nói... hai ngày này... dài đằng đẵng tựa như đã trôi qua cả hai kiếp.

Thiếu nữ hít sâu một hơi, nhìn về phía dòng người qua lại, rất lâu sau mới nở một nụ cười hạnh phúc.

Kẻ muốn yêu là cô, kẻ được anh yêu cũng là cô. Anh đã vì cô mà cố gắng như vậy... một người không sợ bị nhạo báng như cô vậy mà lại chùn bước sao?

Mặc kệ người khác nói gì, cô muốn bù đắp cho anh, cho bản thân của kiếp trước... Lần này sống lại, nhất định phải chân thành yêu trọn lấy một kiếp!

Cô lại ngồi đó một lúc lâu, cho đến khi tầm nhìn xuất hiện ba chiếc xe SUV chạy như bay đến. Người phụ nữ trung niên bước ra đầu tiên, khăn lông cừu quấn quanh cánh tay, có luật sư đi theo, phía sau còn có mấy tên vệ sỹ cao to lực lưỡng nữa.

Trình Doãn nhìn mà không khỏi tấm tắc, bữa tối hôm nay của Quách Bội, đúng là phong phú quá đi!

“Dẫn người khoa trương thế này, bà không sợ đánh rắn động cỏ sao?”

Trương Mỹ nhìn theo bóng cô gái mặc áo hoodie đang đi đến gần, từ giận dữ chuyển thành kinh ngạc.

Tại sao bà có thể dễ dàng tin lời của một cô nhóc còn đang tuổi đi học như này chứ?

“Đi thôi.” Giọng nói trong trẻo vang lên sau lớp khẩu trang, Trình Doãn tay nhét túi áo, bóng lưng tiêu sái tiên phong dẫn đầu.

Trương Mỹ vội vã theo sau, cả đoạn đường vừa gấp gáp vừa nóng lòng, nhưng Trình Doãn lại cứ úp mở không chịu tiết lộ điều gì.

Căn phòng của Quách Bội ở ngay bên cạnh, đối với khách quen như ông ta ở đây, việc tìm ra phòng bao cụ thể không hề khó, càng nói đến cô mượn danh của Trương Mỹ đến quầy lễ tân tìm người, mọi chuyện trở nên đơn giản như trở bàn tay.

Đầu tiên, Trương Mỹ đưa cho bà ta mấy tấm ảnh nude, sau đó lại chi tiết tường thuật lại việc “tốt” của chồng bà ta đã làm. Dù Trương Mỹ vẫn mang vẻ mặt hoài nghi, nhưng trong lòng sớm đã muốn băm ông chồng gối ấp môi kề bao nhiêu năm thành trăm mảnh rồi.

Trình Doãn im lặng không nói, ngồi một bên thưởng rượu.

“Sau chuyện này, cô cần bao nhiêu?” Trương Mỹ đột nhiên lên tiếng.

Trình Doãn nhìn bà ta, ánh mắt không đổi. “Lòng tốt của tôi không đo được bằng tiền.”

Ngoài hành lang truyền đến tiếng nói cười, Trương Mỹ lập tức chạy lao ra. Tròng mắt bà ta mở lớn khi chứng kiến người ôm ấp “hai con rắn nước” kia chính là chồng mình.

“Ngoan nào, vào trong rồi làm tiếp!” Gương mặt Quách Bội đỏ ửng vì say rượu, đi cùng ông ta còn có hai người đàn ông nữa. Trình Doãn không biết ai nhưng Trương Mỹ hoàn toàn nhận ra người quen.

Vệ sỹ bị bà ta mua chuộc nghe theo lệnh mà giữ lại chìa khóa phòng, cũng bật sẵn bút ghi âm làm bằng chứng.

“Chị Trương là người kỹ tính, anh làm sao lấy được những thứ này?” Giọng của một người đàn ông khác đi cùng Quách Bội.

Trong phòng vang lên tiếng cười khinh miệt.

“Kỹ tính cái gì chứ? Nhìn thấy tôi trăng hoa bên ngoài mà vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng vờ như không thấy, chỉ cần dập cho vài phát là hỏi đâu nói đấy. Lúc chúng tôi “vui vẻ”, cô ta đã trực tiếp nói chỗ cất bản di chúc của ông già họ Trương đó, bây giờ chỉ cần đợi ông ta chết đi, chỗ di chúc này sẽ được sang tên. Kẻ không danh chính ngôn thuận thừa kế tài sản chính là Trương Mỹ!”

“Vậy là...” Người đàn ông kia cao hứng tiếp lời. “Quách tổng, anh sửa tên người thừa kế à?”

Trong phòng bao im lặng một chút, ngay giây sau là một tràng cười hả hê lẫn tiếng vỗ tay giòn giã. “Trên dưới Trương Thị có ai là không bị Chủ tịch Quách mua chuộc hay không? Haha!”

“Mẹ kiếp!” Trương Mỹ đã nghe không nổi nữa, đứng bật dậy rồi chạy sang phòng bên, hung hăng đẩy cửa.

“Lão già chết tiệt! Bà đây có mù mới đi lấy kẻ đào mỏ khốn nạn như ông!” Đứng giữa căn phòng bao, sự xuất hiện của Trương Mỹ khiến đám đàn ông ngờ nghệt.

“Bà... bà xã... sao em lại ở đây thế?” Quách Bội lại quay trở về dáng vẻ rúm ró, vội buông hai con rắn nước trong lòng ra, quỳ đến bên chân vợ.

“Nếu hôm nay tôi không đến đây, có khi tôi lại yêu ông đến lúc đóng hòm rồi!”

“Tiểu Mỹ... em nói gì thế? Anh làm sai gì à? Hay là bọn ả này làm em điên lên? Không, anh chỉ đi nhậu với đối tác một chút thôi... em đừng....”

“Câm mồm!” Trương Mỹ nhìn vào luật sư đứng cạnh đó. “Mang đơn ly hôn ra đây, ngay hôm nay... đường ai nấy đi!”

Mặt mũi Quách Bội trắng toát. “Đừng mà Tiểu Mỹ, đừng làm thế... anh rốt cuộc đã làm sai cái gì?”

Trương Mỹ nghiến răng, vung cho ông ta một bạt tai, chỉ để lại một câu ngắn ngủi. “Lên tòa nói chuyện.”

Vệ sỹ ép Quách Bội đóng dấu tay lên đơn ly hôn. Ông ta phản kháng lần nào liền bị đánh tả tơi lần đó, đồng minh của ông ta cũng chạy thoát thân từ bao giờ.

Quách Bội hét thảm thiết, nhìn bóng lưng Trương Mỹ rời đi, đột nhiên lại chuyển sự chú ý lên thiếu nữ đi phía sau.

“Con điếm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.