Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 45: Chương 45: Đàm Ngư thứ hai




“Má tôi để em hôn, miệng tôi để em cắn, bụng tôi cho em sờ, “chân ngắn” cho em nghịch... thế nào, như vậy đủ thích tôi chưa?”

“...”

Trình Doạn cạn lời.

Nhìn ý cười người đàn ông sâu thêm, có vẻ rất vừa ý với nụ hôn vừa rồi. Nghĩ đến đây, vành tai Trình Doãn thoáng chốc lại đỏ lên.

Dụ Ngôn Gia nhấn ga xe, tay vẫn giữ cô không buông.

“Nghiêm túc lái xe đi.” Trình Doãn nhịn không được mà nhắc nhở.

Dụ Ngôn Gia đánh mắt qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gò má cô đang hồng lên, cánh môi hồng nhuận ướt át lại bị cô đẩy lưỡi qua lại mà liếm sạch.

Hầu kết người đàn ông khẽ trượt.

Anh bất đắc dĩ phải buông tay, nếu không với tình cảnh này, chỉ e có “thằng bé” nào đó không nhịn được!

Trình Doãn đá chân mày, thu tay móc điện thoại ra nghịch.

Tại sao Bội Sam hẹn gặp cô, cuối cùng lại không đến nữa?

...

Sự nghiệp của Trình Doãn phải nói là vô cùng thuận lợi. Sau khi hai vai thứ Niên Hoàn trong “Dịch An Lệnh” và Tiểu Ngư trong “Thành phố xa hoa” nổi đình đám làm bước đệm, chim sẻ biến thành phượng hoàng, được đích thân đạo diễn Đình Vãn mời đóng vai chính.

Bạn diễn lần này của cô là Ưu Thành Nhan - người được đăng quanh ảnh đế nhiều lần nhất làng giải trí, trở thành một huyền thoại, một nhân vật hiếm có khó tìm.

Vào thời điểm Đàm Ngư đóng chung với anh ta, Ưu Thành Nhan còn xuất sắc lấy được giải Kim Tượng. Thời điểm đó, đi đến đâu cũng có người nói anh đóng cặp cùng Trình Doãn chính là diễm phúc lớn nhất trong sự nghiệp.

Thuyền tình của hai người họ cũng được đẩy xa vô cùng cuồng nhiệt.

Nhưng quan hệ của hai người họ vốn dĩ rất tốt, căn bản không cần mấy lời khen ngợi đó mà trở nên thân thiết để lấy lòng nhau.

Sự việc Đàm Ngư bị hắt nước bẩn, không ai công khai thanh minh, một đồng nghiệp tốt như Ưu Thành Nhan cũng không thể tùy tiện chen vào.

Cô hiểu được nỗi khổ của anh ta, cũng không trách cứ, chỉ mong bây giờ gặp lại, vẫn có thể một lần nữa hợp tác để chạm tới đỉnh cao.

Bộ phim “Vòng vây” lần này đối với cả hai người và nhà sản xuất phim vô cùng quan trọng. Trình Doãn khẳng định năng lực đảm đương vai chính, Ưu Thành Nhan nhắm đến vị trí quán quân điện ảnh năm lần liên tiếp, còn đạo diễn Đình Vãn thì hy vọng tới các giải thưởng lớn.

Buổi lễ khai máy lúc nào cũng vô cùng trịnh trọng.

Từ đầu đến cuối buổi lễ Trình Doãn phát hiện, Ưu Thành Nhan đều nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quặc.

Trình Doãn nhận kịch bản từ tay biên kịch, bước đến gần Ưu Thành Nhan.

“Ưu ảnh đế, tôi biết anh cười lên rất đẹp, anh cũng là người rất thích cười. Tại sao hôm nay không thấy anh cong môi lúc nào thế?”

Ưu Thành Nhan nhìn cô, dường như muốn biết cô đang moi móc thứ gì từ mình. “Cô Trình rất hiểu tôi nhỉ?”

Trình Doãn cười tươi, giơ kịch bản lên trước mặt. “Anh nhìn xem, đầu phim chúng ta đã có cảnh hôn rồi, tôi không tìm hiểu sao được? Đôi môi này của tôi không phải chỗ nào cũng hạ được đâu.”

“Giữ kẽ cho chồng à?” Ưu Thành Nhan bất giác cười, còn tiện lời trêu đùa một câu.

Thật không ngờ đoán bừa mà trúng, Ưu Thành Nhan bỗng chốc có được cảm giác thành tựu.

Hai tai Trình Doãn vô thức nóng lên, cô khẽ hắng giọng.

Không đến nỗi đấy chứ?

Cuộc đối thoại trong chốc lát cởi mở hơn, Ưu Thành Nhan mở lời. “Sao tôi cứ cảm giác... chúng ta từng gặp rồi nhỉ?”

Nét mặt thiếu nữ trở nên ngạc nhiên, sau đó chuyển sang cười ngượng. “Ý anh nói là gặp ngoài đời?”

Ưu Thành Nhan gật đầu, còn bổ sung. “Ngoài đời cô đẹp hơn trên ảnh.”

“Nghe như duyên phận sắp đặt nhỉ?” Thiếu nữ chống tay lên cằm, góc nghiêng hoàn mỹ không vướng bụi trần, rất hợp cái bộ váy dài cô mặc hôm nay.

Ưu Thành Nhan lấy tay quẹt mũi, lại không ngờ cô thoải mái trêu đùa thế này. “Tôi... nói thật đấy!”

Ưu Thành Nhan là một người sống nội tâm, đối với những người có thiện cảm lại càng ấn tượng sâu sắc, đã vậy mắt nhìn người còn rất chuẩn.

Anh ta vẫn luôn tự tin với bản thân về phương diện này.

“Vậy từng gặp khi nào?”

Hai người đối mắt, hàng lông mày rậm khẽ chau lại. “À không... hơi giống thôi.”

Trình Doãn bật cười. “Đã từng có người nói tôi giống Đàm Ngư đấy!”

Ưu Thành Nhan ngẩng đầu, nét mặt sửng sốt.

“Anh nói xem... tôi và cô ấy giống nhau ở điểm nào?”

Anh không phủ nhận. “Đúng là rất giống, nhất là ánh mắt!”

Ở kiếp trước, dẫu sao Ưu Thành Nhan và Đàm Ngư cô cũng từng hợp tác trên dưới năm dự án, cũng coi như là chỗ thân thiết.

Ánh mắt là thứ không thể thay đổi, mỗi người lại có cái nhìn khác nhau, một ánh mắt khác nhau. Giống như mỗi người phụ nữ đều có một tần số thu hút riêng vậy.

“Vậy được, coi như là lời khen, tôi nhận nhé?” Nói xong thì đứng dậy, tâm thế chuẩn bị rời đi.

Ưu Thành Nhan bất giác mỉm cười, cũng đứng dậy tiễn cô.

Lần thứ hai anh gặp được một cô gái có tính cách phóng khoáng như vậy.

Đàm Ngư thứ hai...

“Chị Trình!”

Trình Doãn chuẩn bị ra xe thì phía sau có người gọi. Là Hạ Nhiên, vai thứ của “Vòng Vây“.

“Em có thể mời chị ăn cơm không?”

“Bây giờ sao?”

Hạ Nhiên suy ngẫm một lúc. “Trưa hay tối đều được.”

“Trưa thì không được rồi, ban nãy tôi ăn sáng muộn, bây giờ vẫn chưa đói. Còn tối thì...”

Đánh mắt sang Hàm Tình, lịch trình lập tức được thông báo. “Chị có hẹn dùng bữa với Dụ tổng vào tối nay.”

Trình Doãn sững người, từ bao giờ việc ăn cơm cùng hắn cũng được xếp vào lịch trình của cô thế?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trình Doãn, Hàm Tình tươi cười bổ sung. “Là anh ấy dặn em thế!”

Hạ Nhiên nghe xong, khẽ cười trừ. “Vậy để sau cũng được, nhưng mà...”

Nghe ngữ điệu là biết có chuyện nhờ vả, Trình Doãn cũng thẳng thắn. “Tôi vẫn đang nghe.”

Hạ Nhiên chột dạ. “Chị Trình... em chủ yếu, muốn mời chị và tiền bối Ưu dùng cơm.”

Trình Doãn cuối cùng cũng hiểu ra. “Vậy thì trực tiếp mời là được?”

“Nhưng... anh ấy có vẻ hơi hung dữ...”

Trình Doãn ngạc nhiên. Có sao?

Đột nhiên, Hàm Tình huých nhẹ vào cạnh sườn cô, Trình Doãn nhìn theo, tầm mắt rơi xuống dòng tin nhắn của Dụ Ngôn Gia.

Trình Doãn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại. “Lần sau nhất định giúp cô mời tiền bối Ưu dùng cơm.”

...

Tiếng chuông gió kêu lanh canh ngoài cửa sổ, nhiệt độ về đêm hạ thấp rất nhiều, phía dưới là tầm nhìn rộng mở của biển cả bao la.

Bà cụ Dụ ngồi đối diện cửa sổ sát đất, nhàn nhã pha trà.

Chốc chốc, bà cụ lại nhìn về phía sô pha, chỉ thấy màn hình điện thoại lúc sáng lúc tối.

“Con sao nhãng hơn rồi.”

Dụ Ngôn Gia vẫn chưa rời màn hình, chỉ khi đối phương trả lời một chữ “được”, chân mày mới kéo dãn hơn một chút.

Anh đi đến quầy bar nhỏ, cầm lấy một ly trà còn nóng hổi. “Con làm phật lòng nội sao?”

Bà cụ nhìn anh, khẽ mỉm cười. “Trước đây trừ ngồi khi làm việc, con sẽ không cắm đầu vào điện thoại quá năm phút.”

Anh ngộ ra, cổ họng bật thành tiếng. “Con có việc đây, khi nào về thì gọi thư ký nhé?”

Nói xong trực tiếp cầm áo rời đi. Bà cụ nhìn theo bóng lưng gấp gáp của anh, vẻ mặt mãn nguyện.

Haiz, ngày mai bà phải đi sắm đồ dùng cho trẻ sơ sinh rồi!

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.