Cách buổi họp báo tuyên truyền phim ba ngày.
Trình Doãn cùng đồng nghiệp trong đoàn làm phim liên hoan đến đêm, ngồi xe chuyên dụng về nhà, cô tranh thủ nhắn tin cho Dụ Ngôn Gia.
[Trình Doãn: Em về nhà rồi.]
[Dụ Ngôn Gia: Ừm, đợi anh.]
Nhét điện thoại vào túi, đẩy cửa xe, sau đó nói chuyện với tài xế riêng mấy câu, một mình Trình Doãn thả bộ trên dãy hành lang trống trải.
Khu chung cư Họa Thiên cũng có lúc tĩnh lặng thế này.
Đi qua phòng bảo vệ, người đàn ông vui vẻ mỉm cười với cô, mí mắt nặng trĩu lại, có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi.
“Ngủ sớm nhé!”
Người bảo vệ gật gật mấy cái, híp mắt nhìn theo bóng lưng cô gái khuất dần trong tầm nhìn.
Trình Doãn nhìn vào tấm gương bên phải mình, mái tóc dài và đen mượt trùm qua vai, gương mặt tẩy trang kỹ càng như thể quay về với dáng vẻ ngây thơ ban đầu.
Di động trong túi áo lại rung lên lần nữa, Trình Doãn uể oải móc ra xem, là Trình Tống.
Trong thang máy rất im lặng, Trình Doãn càng buồn ngủ, nhưng mấy lời khuyên ngăn như vịt nghe sấm bên tai lại khiến cô không thể ngủ gật nổi.
“Doãn Doãn, con nghe ba nói...”
“Ba, con gái lớn rồi... chuyện yêu đương ba không quản được đâu.”
“Con... đợi đã...”
Tút... tút...
Cửa thang máy mở rộng, Trình Doãn lười biếng bước ra ngoài.
Phòng 202.
Trình Doãn đứng trước cửa, hít sâu một hơi, theo thói quen mang một tâm trạng vui vẻ khi về nhà. Cô khẽ cúi đầu, ngón tay búp măng chạm vào màn hình cảm ứng gắn trên cánh cửa, chậm rãi nhập mật mã.
“Mẹ?”
Trình Doãn thoáng kinh ngạc. Lưu Giang đón cô ở cửa, có vẻ bà đã đứng đợi khá lâu rồi, phía góc huyền quan còn có vài cái vali lớn.
“Ngủ cùng con một đêm, có làm phiền con không?”
Giọng Lưu Giang hơi nhỏ, còn có chút ngập ngừng, bà tiến đến ôm cô, theo thói quen xoa lưng cho con gái.
“Tất nhiên không phiền rồi ạ.” Trình Doãn nhìn bà, tháo giày cao gót đặt vào tủ. “Mẹ ở lại đây sao?”
Lưu Giang gật đầu. “Trình Tống có lỗi với con, cho nên... mẹ muốn thay ông ấy bù đắp...”
Máy lọc nước kêu “ting” một cái, dòng số màu đỏ nhấp nháy liên tục, Trình Doãn đặt cốc sứ xuống dưới, tiếng nước chảy vang lên róc rách.
“Không ai có lỗi cả...” Trình Doãn lắc đầu, khẽ mỉm cười nhìn bà. “Là thế giới này khắc nghiệt quá thôi.”
Lưu Giang nhìn con gái, bao năm qua không có bà bên cạnh, cô rốt cuộc đã sống thế nào chứ?
Bà tiến gần, bàn tay gầy guộc và thô ráp áp lên gò má trái, ngón tay xoa nhẹ lên đó, giọng nói nghẹn lại. “Có đau không?”
Trình Doãn khẽ cười. “Ngôn Gia xử lý rất tốt, mẹ đừng lo, gương mặt này vẫn kiếm cơm tốt.”
“Ba con sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài, nhưng mẹ vẫn sợ...” sợ cô sẽ bị người ngoài công kích.
Trình Doãn nắm lấy tay bà, thuận thế đem cả gương mặt mình vùi vào lòng tay bà, cười ngọt ngào.
“Con gái mẹ dễ bắt nạt thế sao?”
...
Ánh trăng vàng nhạt hắt lên tấm cửa kính, ngăn cản tiếng gió đêm lay động cùng thanh âm côn trùng kêu rả rích.
Trên chiếc giường lớn, thân hình thiếu nữ cuộn tròn trong chiếc chăn bông, dây váy ngủ trượt qua vai, hàng mi cong cong toát lên vẻ mơ màng.
Xoay nắm cửa bị ai đó động, dưới chân giường vang lên tiếng lách cách, nửa bên giường bị nún xuống sâu, giây tiếp theo, Dụ Ngôn Gia vòng cánh tay nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy tấm lưng cô.
“Anh về rồi...”
Trình Doãn đột nhiên quay người lại, bàn tay nhỏ giữ chặt lấy tấm lưng rộng của anh, chóp mũi vùi vào cổ áo người đàn ông, cất giọng khàn khàn.
Dụ Ngôn Gia cũng thuận thế ôm chặt cô hơn. “Đánh thức em sao?”
Cái đầu nhỏ trong lòng khẽ cựa quậy. “Không, là em đợi anh về...”
Người đàn ông khẽ cười, nét mệt mỏi trong nháy mắt đều tiêu tan, anh trở mình, ngồi hẳn dậy.
Trình Doãn hoảng hốt vội kéo anh lại, cô ngẩng đầu lên, nét mặt chìm vào đêm trăng mà trở nên huyền ảo vô thực.
Dụ Ngôn Gia cúi người xuống, làn môi mỏng lành lạnh chạm lên vầng trán cao, chất giọng trầm ấm. “Sao lại bám người thế chứ?”
Trình Doãn lắc đầu, giọng điệu ủy khuất. “Đây cũng là nhà của anh, anh có thể ở lại.” Cô sợ anh bỏ đi.
“Anh chỉ đi tắm thôi.” Người đàn ông bật cười.
Gò má thiếu nữ hơi đỏ lên, Trình Doãn khẽ chu môi, lúc này mới chịu buông tay.
Dụ Ngôn Gia vừa đứng dậy thì tiếng chuông điện thoại reo.
“Nói đi.” Anh nhận máy ngay tại chỗ, đôi mắt dịu dàng bao trùm lấy cô.
“Sang tuần chúng ta có một chuyến bay đến Nevada, cô Dụ Các nói sẽ đợi anh ở đó.”
“Ừ.”
Trình Doãn chồm dậy, chống một bên đầu gối xuống đệm. Anh cố tình đứng đây nghe điện thoại công việc, còn mở loa lớn cho cô nghe thấy, cô cũng phải nể mặt anh mới được.
Cuộc điện thoại duy trì không lâu, Dụ Ngôn Gia nghe Tô Tô báo cáo trước lịch trình rồi cũng tắt máy.
Dụ Ngôn Gia đặt điện thoại xuống, ánh mắt như cũ dừng trên người cô.
“Ngủ đi.”
“Em đi cùng anh.”
Trình Doãn nhón chân lên cao, đôi chân trần chạm xuống nền đất lạnh lẽo, ánh mắt đầy kiên định.
“Doãn...”
“Việc của anh cũng là việc của em. Huống hồ, Dụ Các muốn khiêu khích em như vậy, em lại càng không thể đầu hàng sớm được.”
[...]
Đầu dây bên kia, phải rất lâu sau Tô Tô mới định thần lại.
Chả trách hôm nay Dụ Ngôn Gia lại không quay về biệt thự, cũng không cần cô ở lại viết báo cáo. Mà giọng nói nhỏ nhẹ khi nãy... Tô Tô không nghe nhầm, là của phụ nữ.
Anh cố tình để cho cô nghe thấy sao?