Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 85: Chương 85: Muốn ăn em ấy, ở đâu cũng là giường




Lúc Dụ Ngôn Gia và Trình Doãn xuống nhà, ông bà Dụ đã ngồi sẵn ở phòng ăn đợi hai người rồi.

“Chào buổi sáng ông nội, bà nội!” Trình Doãn tự giác lễ phép chào hỏi trước.

“Nào, hai đứa, mau qua đây!” Trước đây từng có khoảng thời gian cô và bà cụ Dụ gặp mặt nói chuyện, bây giờ lâu ngày gặp lại càng vui vẻ hơn. Nhưng khi nhìn thấy ông cụ ngồi chính giữa bàn ăn, Trình Doãn vẫn cảm thấy tim đập chân run.

Cái khí thế bức ngoài toát ra từ xương tủy của hai ông cháu nhà họ, không phải bất cứ hào môn thế gia nào cũng có thể sánh bằng.

Đã vậy Dụ gia lại còn là gia tộc lớn, khí tức bức người càng không phải ai cũng bì được.

Cô còn tưởng gương mặt Dụ Ngôn Gia đã vô tình lạnh lẽo lắm rồi, ai ngờ ông cụ còn âm trầm hơn.

Ông cụ Dụ ở phía này, nhìn hai đứa cháu đi xuống cũng chỉ nâng gọng kính đánh giá qua một chút. Cô bé kia đúng là lớn lên có chút xinh đẹp, so với thiên kim tiểu thư khác có phần khác biệt, dù sao người làm nghệ thuật, khí chất hay cốt cách cũng đều hơn người.

Ông cụ hạ kính xuống, chỉ thế thôi.

“Ông nhẹ nhàng một chút, đừng dọa cô ấy sợ.” Dụ Ngôn Gia kéo ghế ngồi cho Trình Doãn, bản thân cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

“Đúng đấy, mới sáng ra đừng có làm ầm lên.” Bà cụ Dụ tiếp lời, dù ngữ điệu có phần nghiêm khắc nhưng gương mặt lúc nào cũng tươi cười.

Đặc biệt là lúc đối mặt với Trình Doãn. “Bé Trình, con đói chưa? Ta múc cho con ít canh gà nhé?”

Ông cụ Dụ bị hai người một già một trẻ mắng té tát, cũng chỉ biết hừ hừ tự thanh minh. “Kể ra nãy giờ tôi còn chưa nói được một câu...”

Ông cụ tinh ý phát hiện điểm khác thường của hai đứa cháu, âm thầm hừ nhẹ trong cổ họng.

Chưa hỏi ý kiến ông già này mà đã tự ý đeo nhẫn cho nhau rồi!

Hừ hừ...

“Ông sao thế? Sáng ra đã cảm lạnh à?” Bà cụ nhìn về phía ông nhà, nửa đùa nửa thật.

“Bà đừng có châm trọc tôi.” Ông cụ hướng về phía Dụ Ngôn Gia, quyết định nói chính sự. “Cuối năm có hoạt động bên nước ngoài, con trực tiếp qua đó thị sát đi.”

Dụ Ngôn Gia tay bận gắp thức ăn cho Trình Doãn, miệng vẫn không quên đáp lời ông cụ. “Vâng, vợ chồng con sẽ qua đó một chuyến.”

“Khụ... khụ... A Dụ... nhắc lại ta xem con vừa nói gì?”

Dụ Ngôn Gia đột nhiên ngẩng đầu, cũng biết ông nội nói đến vấn đề gì, điềm tĩnh hứng trọn cơn thịnh nộ của ông cụ. “Vâng? Vợ con làm sao ạ?”

Ông cụ Dụ: “...”

Trình Doãn vừa thẹn vừa sợ nhéo lên bắp đùi người đàn ông một cái, vô tình rơi trúng điểm nhạy cảm, bé Dụ ngồi cạnh hít một ngụm khí lạnh.

“Em có ý kiến gì à?” Dụ Ngôn Gia cúi người xuống, giọng trầm nói nhỏ.

Thiếu nữ không hề bị dọa sợ, trừng mắt nhìn anh. “Đừng có cãi!”

Đúng là không cãi lại thật.

“Vâng, bọn con sẽ làm việc chăm chỉ, nhất định không để ông thất vọng đâu ạ!” Trình Doãn cười tươi, ngữ khí phải phép, rất ra dáng một nàng dâu nhỏ.

Ông cụ nhìn một cảnh trước mặt, lần đầu tiên ông chưa ra trận đã bị người ta đánh đòn phủ đầu như thế!

Bà cụ lại tiếp tục cười tươi. Đúng là tuổi trẻ sức sống dồi dào, dám yêu dám hận, thật giống ba mẹ chúng nó, đều là những đứa trẻ đáng yêu.

...

Những cảnh quay đầu tiên do công ty dùng xe chuyên dụng đưa đón diễn viên, nên dù Trình Doãn được Dụ Ngôn Gia đưa đi làm cũng phải đến Giai Thụy trước.

Ngày trước thì không nói, hôm nay “tiểu minh tinh” lại được chồng đưa đón, mà ông chồng này không phải ông chồng lớn, mà là ông chồng cực bự!

Đón tiếp còn long trọng hơn cả đón tiếp tổng thống!

Bắt đầu từ sảnh chính Giai Thụy, vệ sỹ và nhân viên cộng tác quần áo là lượt, xếp thành hai hàng từ cửa lớn đi vào, chắc chỉ còn thiếu mỗi nước trải thảm đỏ ra thôi.

Chậc...

“Anh nhìn xem, bọn họ là đón em hay đón anh đây?” Trình Doãn nắm tay Dụ Ngôn Gia, gương mặt mới sáng sớm đã rất vui vẻ. Dường như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra.

Cô cười, anh cũng cười.

“Đón chúng ta.”

“Hừ, dẻo miệng!“. Truyện chính ở — Т RUМTRUYEИ. V N —

Hai người một nam một nữ nắm tay bước vào, đám đông nhốn nhào trước đó lập tức im bặt, rất có cảm giác lễ nghi.

Khi Trạch Quân nhìn thấy “tiểu minnh tinh”, cảm giác trong lòng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: Tiên nữ!

Chưa nói đến thân hình chuẩn chỉnh, chỉ riêng nước da trắng nõn nà kia đã đủ làm người ta phát cuồng rồi. Từ đôi mắt, lông mày, sống mũi, làn môi chúm chím này nữa, thế này thì dù có bắt Trạch Quân moi cả tim gan phèo phổi cho cô thì chắc cậu ta cũng thẳng thắn gật đầu.

Sao trước đây cậu ta lại mắt đui mà để ý Trình Nhược nhỉ?

Bảo sao “Diêm Vương” lại mê đắm như thế!

“Tiểu minh tinh, đến rồi, đến rồi!” Trạch Quân hí hửng từ một góc nào đó chạy ra, vừa định lao đến ôm chầm lấy cô, khổ nỗi cái bình giấm di động bên cạnh cứ khiến cậu ta lạnh gáy không thôi.

Trạch Quân đổi giọng, cười khan. “Dụ tổng, anh đến chơi ha...”

Dụ Ngôn Gia làm mặt nghiêm, hại cậu ta rúm ró cả người. Xem ra vị “Diêm Vương” này vẫn còn ghi nợ đây mà.

Hàm Tình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nước mắt lưng tròng. “Chị Trình, sao chị cứ thích chơi đuổi bắt thế? Hại em lo lắng không thôi, cứ nghĩ là...”

“Nào nào, mỹ nữ khóc sẽ mất tiền!”

An ủi kiểu này... rất Trình Doãn!

Hàm Tình theo cô đi vào phòng vip, đơn giản cũng chỉ có trang điểm sơ qua cùng xem trước kịch bản. Cả quá trình cứ bám chặt lấy cô không buông, chủ yếu là sợ Trình Doãn lại chạy lung tung đi đâu đó.

Ở bên này, trong phòng chủ tịch, Dụ Ngôn Gia cũng đang miệt mài xem kịch bản.

“Nói tiếp.” Giọng anh lành lạnh, ánh mắt âm trầm.

Trạch Quân khẽ hắng giọng, cầm tập kịch bản tiếp tục liệt kê.

“Tập ba, phút thứ hai mươi ba, mười chín giây, thực hiện một cảnh nắm tay...”

“Tập bảy, phút thứ mười hai, không không giây, thực hiện cảnh bón canh...”

“Tập mười... phút thứ hai mươi sáu, không một giây, thực hiện cảnh hôn...”

“Tập mười lăm, phút thứ ba, không sáu giây, một cảnh hôn nữa...”

“Tập...”

“Đủ rồi!”

Trạch Quân mặt mũi như trái mướp đắng, cậu ta sắp khóc đến nơi rồi!

Tiên nữ hiển linh, chồng cô ghen muốn lấy mạng người!

“Phim thể loại gì?” Đầu mày người đàn ông nhíu chặt đến mức kẹp chết được ruồi.

Trạch Quân ấp a ấp úng. “Thể... thể loại tâm lý...”

“Tâm lý gì mà toàn cảnh hôn?”

“Dụ tổng... tâm... tâm lý tình cảm...”

SOS!

“Bỏ cảnh hôn đi!”

Trạch Quân khó xử, dù biết Dụ Ngôn Gia có thể thẳng thừng duỗi tay đập chết anh vì mấy cảnh thân mật nam nữ này. Nhưng Trình Doãn dù gì cũng là diễn viên, diễn không nhiệt tình sẽ bị coi là không kính nghiệp!

Vả lại, bắt buộc phải có cảnh hôn!

“Gọi cô ấy lên đây!” Dụ Ngôn Gia rời ghế chủ tịch ngồi lên sô pha bàn trà, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc trên, coi bộ đang phát hỏa.

“Dạ?”

“Muốn tôi nhắc lại?”

Trạch Quân tự cốc đầu mình một cái. Thầm mặc niệm cho tiên nữ ba giây.

Trình Doãn vốn dĩ còn đang bàn kịch bản với Ưu Thành Nhan, đúng là trải qua hai kiếp, anh ta đóng vai “bạn tình” với cô nhiều nhất.

Ưu Thành Nhan nhìn vào mấy chỗ đánh dấu cảnh hot, tâm trạng nặng nề.

“Lão chồng nhà cô có băm tôi không?”

Trình Doãn ngã ngửa ra cười, tên mặt lạnh đó á? Hắn rất tận tâm trong công việc mà nhỉ? Mấy thứ này cũng là công việc, chắc anh sẽ hiểu cho cô thôi!

“Tiểu... tiểu minh tinh, Dụ tổng gọi em.”

“Bé Dụ á?” Trình Doãn load một lúc.

Sao anh không xuống mà bắt cô lên?

Trình Doãn bị Trạch Quân đẩy lên tầng ba, cả quãng đường chả hiểu anh ta gấp gáp cái gì.

Cho đến khi cánh cửa chủ tịch vừa mở, Trình Doãn bù lu bù loa còn chưa hết đã bị ai đó ôm lấy hôn ngấu nghiến.

“Anh phát điên cái gì đấy?”

Dụ Ngôn Gia thở dốc bên tai cô, thân nhiệt nóng như sốt, rõ ràng đang cuối thu.

“Im lặng!”

Trình Doãn bị đè ra sô pha, căn phòng sáng choang chứng kiến tất cả, cô gái đỏ mặt giãy dụa.

“Đây là công ty, anh đừng làm càn...”

Dụ Ngôn Gia lại chẳng nghe lời, tâm trạng dường như rất kích động.

Cái mác người đàn ông hoàn hảo biến mất tích, người đàn ông như hóa thú, kề bên tai cô phán một câu xanh rờn.

“Muốn ăn em ấy, ở đâu cũng là giường.”

...

Nay bận quá suýt không lên chương, like mí vote cho tui đi hơ hơ:>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.