Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 12: Chương 12: Nếu tôi cũng giống cô thì sao?




Tiệc rượu thường niên của Trình gia, mặc dù Trình Doãn không muốn tham dự nhưng cô vẫn phải có mặt. Cô không thể bỏ lại một mình Lưu Giang trong tay đám người Nhan Điềm đó được.

Bảy giờ tối, khách khứa đông nghịt người, tràn từ ngoài sảnh khách sạn đến tận trong nhà chính. Vì chỉ là bữa tiệc giao lưu đơn giản của Trình gia trong giới thượng lưu nên không hề có nấy một bóng dáng người ở bên báo chí.

Tuy hôn ước của Vương Tần Lâm và Trình Doãn không công khai, nhưng những người muốn biết chuyện này đều biết hết, họ không ngại ngần đến gần anh ta bắt chuyện, hỏi dồn.

“Vương tổng, ngài đứng ngoài này đợi ai à?” Người đến bắt chuyện tên Ôn La, doanh nhân mới nổi chen được chân vào giới thượng lưu, ông ta vô cùng hãnh diện về điều đó, thập phần tự tin ở bản thân sẽ sớm lật đổ Trình Thị, thu mua về tay mình.

Vương Tần Lâm bóp chặt thành ly rượu, ánh mắt đầy hàm ý thù địch nhìn Ôn La, không thèm trả lời.

Con ranh chết tiệt đó! Cô không đến thử xem?

“Tôi tưởng anh đến cùng bạn gái chứ? Nghe đồn anh có bạn gái rồi cơ mà?” Ôn La không có ý định buông tha, đứng trong đám quý ông nhà giàu thích khích bác nhau, không thèm nể mặt ai mà chĩa họng súng vào từng người một.

Trình Nhược lúc này mới lộ mặt, nhìn thấy Vương Tần Lâm vẫn đứng ngoài cửa, lại không thấy Trình Doãn đâu, tiến đến giải vây giúp anh ta.

“Cậu Vương, Ôn tổng, hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy?” Trình Nhược đi đến, gương mặt cười nói.

Ôn La cười khành khạch. “À, đang nói về Vương tổng thôi, tự nhiên thấy cậu ấy hào hứng với Trình Thị đến lạ.”

Vương Tần Lâm nghiến răng, kéo mạnh Trình Nhược ra chỗ khác.

“Tại sao Trình Doãn vẫn chưa chịu đến? Nãy giờ cô có thấy tôi mất mặt thế nào chưa hả? Tôi đã cảnh cáo gia đình cô thế nào?”

Cổ tay Trình Nhược bị hắn ta siết chặt, miệng không ngừng lầm bầm kêu đau. “Vương tổng, tôi đã nói với nó một tiếng rồi, tuyệt đối không trái lời cậu, cậu... bỏ tôi ra trước đã...” . đam mỹ hài

Mà lúc này, vừa nhắc xong thì Trình Doãn cũng vừa đến.

Chiếc xe Maybach màu đen tuyền bon bon tiến đến thu hút sự chú ý của mọi người.

Trình Nhược lẫn Vương Tần Lâm cùng đám người Ôn La không tự chủ mà ngoái lại nhìn, bình thường xe cộ đều sẽ đỗ ở bên ngoài, không lý nào lại chạy hẳn vào khuôn viên sảnh chính như thế này cả.

Trình Nhược cố nhìn cho rõ người trong xe, vừa tò mò vừa phấn khích. Có thể là một vị đại gia giàu có nào đó cũng nên.

Ai ngờ, đáp lại ánh nhìn tò mò của mọi người chỉ là một đôi chân nhỏ bé thẳng tắp của một người phụ nữ, chứ không phải một quý ông thần bí nào.

Trình Doãn xuống xe trước, đưa tay vào trong đón Lưu Giang ra ngoài.

Trình Nhược và Vương Tần Lâm há hốc mồm.

Trình Doãn trước kia đến đồ hiệu còn không được thấy chứ nói gì đến việc trang điểm cầu kỳ?

Còn bây giờ... váy hai dây đỏ rực cắt xẻ táo bạo, mái tóc óng mượt xoăn lơi hờ hững, còn có cả đôi giày cao gót mà Trình Nhược yêu thích nhất, cô ta mới chỉ kịp nhìn qua tủ kính trưng bày chứ chưa kịp mua. Bây giờ lại được Trình Doãn trưng diện một cách sành điệu.

Gương mặt của Trình Doãn không mấy nổi bật, ngoài nước da trắng và ngoại hình cân đối ra, đứng trong dàn mỹ nữ, Trình Doãn thậm chí còn không bằng một nửa của cô ta nữa.

Nhưng đối diện với chính ánh mắt như thể hút hồn người nhìn, khí chất kinh diễm không gượng ép của Trình Doãn kia, Trình Nhược thừa nhận, cô có hơi ghen tỵ.

Trình Doãn mỉm cười nhìn Lưu Giang. Trước đây sống với thân phận Đàm Ngư, để trả lời cho câu hỏi “cô sẽ làm gì khiến mọi người nhớ đến cô nếu không có bất kỳ thân phận đặc biệt nào”, cô sẽ trực tiếp dùng hành động để trả lời.

“Ôi trời, kia không phải Lưu phu nhân, vợ cũ của Trình Tống sao?”

“Tôi tưởng họ ly hôn rồi chứ? Thế người bên cạnh là con gái bà ta à? Sao tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?”

Vương Tần Lâm cong môi cười thích thú. Anh ta không ngờ Trình Doãn cũng có ngày đẹp một cách lung linh như thế này. Hơn nữa cô còn rất trẻ, quả thực xinh đẹp gấp vạn lần những người phụ nữ khác trong vũ trường mà hắn thường đến.

Vương Tần Lâm đi đến trước mặt cô, cười thân thiện, lòng bàn tay chìa đến trước mặt cô, ý muốn cô nắm tay hắn đi vào trong.

Trình Doãn nghiêng người đi thẳng, bỏ mặc nét mặt cứng đờ đầy gượng gạo cùng bàn tay lơ lửng một cách thiếu tự nhiên của Vương Tần Lâm giữa không trung.

Mà lúc này, phía sau xe của Trình Doãn lại tiếp tục có thêm một chiếc xe đi đến.

Cửa xe vừa mở, đám người đã bắt đầu rầm rộ lên.

“Dụ tổng, là Dụ tổng! Quý hóa quá, cuối cùng cũng được gặp cậu ấy rồi!” Những lời này chủ yếu phát ra từ những vị tiểu thư nhà hào môn, đứng trước mị lực như tường thành của Dụ Ngôn Gia, không thể kìm lòng nổi.

Trình Doãn đứng trên bậc thềm, vừa quay người lại đã va phải ánh mắt của Dụ Ngôn Gia cũng đang nhìn về phía mình. Hai người mắt chạm mắt, nhưng không lâu lại rời đi chỗ khác, bâng quơ như có như không.

“Cậu... cậu Dụ?” Vương Tần Lâm miễn cưỡng cười, anh ta định bụng sẽ cùng Dụ Ngôn Gia bước vào trong, nhất định sẽ mượn một ít hào quang của anh để tỏa sáng. Nếu được như thế sẽ không phải mất mặt trước đám đông nữa.

Ai ngờ Dụ Ngôn Gia cố tình bơ Vương Tần Lâm, sượt qua vai anh ta không nói không rằng mà bước đi thẳng.

Hai chân Vương Tần Lâm không nhúc nhích nổi, mặt đần ra.

Được lắm! Hai người được lắm!

Trình Doãn nhìn tư thế đứng như mấy người bảo vệ của Vương Tần Lâm trước kia chuyên đi mở cửa xe cho cô trong mỗi sự kiện thảm đỏ: Lưng thẳng, khom lưng chín mươi độ, bàn tay chìa ra...

Khóe môi Trình Doãn không kìm được mà cong lên một cách chế nhạo.

...

Bữa tiệc rượu của Trình gia nhạt nhẽo không tả nổi, hết khen qua khen lại mấy câu rồi lại tặng kim cương hột xoàn lớn bé gì đó làm quà chúc mừng. Trình Doãn nhìn mà phát ngán.

Cô men theo hành lang khách sạn mà đi đến khu vực tầng thượng, thật không ngờ lại gặp Dụ Ngôn Gia ở đây.

Người đàn ông đối mặt với đêm đen, bóng lưng to lớn và bờ vai rộng bị ánh trăng kéo dài trên mặt đất. Anh yên lặng nghe đầu dây bên kia nói chuyện, tay phải kẹp đầu thuốc đã hút gần hết.

Làn khói trắng bay vật vờ theo chiều gió, tản ra trước mặt rồi lại bị cuốn đi. Mùi thuốc lá không quá nồng, tựa như một loại hương dược khiến người khác đê mê.

Là thuốc lá được đặt làm riêng.

Trình Doãn định bụng đợi anh nghe điện thoại xong sẽ đến gần, ai ngờ cô chưa kịp mở miệng thì Dụ Ngôn Gia đã lên tiếng.

“Có việc gì?”

Trình Doãn cong môi, tiếng giày cao gót nện cộp cộp trên nền đất, cô vào thẳng vấn đề chính.

“Anh biết Đàm Ngư thế nào?”

Cô khẳng định bản thân không hề quen biết một doanh nhân hay thương nhân nào, càng không đủ tự tin nói mình có thể được Dụ Ngôn Gia chú ý đến.

Người đàn ông dập tàn thuốc, nhìn cô đầy ý vị.

Ánh mắt Trình Doãn không an phận mà quan sát thân thể anh. Chiếc áo sơ mi tối màu cởi bỏ hai cúc trên, lộ rãnh xương đòn ở vai lồi lõm một cách tinh tế. Nhìn vào lồng ngực đang phập phồng qua lớp sơ mi mỏng, Trình Doãn còn thử tưởng tượng tim anh đập nhanh hay chậm.

“Nếu tôi nói... tôi cũng giống cô, là một fan hâm mộ của Đàm Ngư, cô có tin không?”

__

Có like có chương, like nhiều chương nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.